Đại Lục Liên Hoa


Sau khi tung sát chiêu.





Lục Kiếm Bình chậm rãi xoay người nhìn lại thành quả của mình. Đương nhiên nàng hiểu rõ đối thủ sẽ không dễ dàng bại trận đến như thế.





Nên nàng đã sẵn sàng thủ thế chuẩn bị tiếp đón đối phương. Xung quanh cơ thể nàng, các luồng gió di chuyển hỗn tạp tạo nên một kết giới phong năng vững chắc bảo vệ nàng khỏi những hung hiểm.





Tà áo của nàng bay nhẹ theo chiều gió, trọng bộ Tiêu Dao Ngọc Y, Lục Kiếm Bình trong cực kỳ thanh nhã.





Từ trong cột lửa cháy với khói bụi mịt mờ, một bóng hình nam nhân vát trên lưng chiếc đàn tì bà chậm rãi bước ra ngoài. Không nói cũng biết người đó là ai.





Đương nhiên dù cho có là cối xay thịt bằng gió, và hắn là miếng thịt đang bị xay nhiễn đi chăng nữa.





Thì nhiêu đó cũng là không đủ để đánh gục được một kẻ như hắn vào lúc này.





Dưới ánh sáng trong rõ ràng, trên toàn thân hắn những vết cắt do nàng gây ra đã tự khắc lành lại như chưa hề xảy đến.





Hắn nhếch môi cười:





“Đúng là đáng sợ thật, nếu như không phải ta một thân bất tử. Thì e rằng đòn vừa rồi của cô nương đã thành công rồi đấy.”





“Ta không nghĩ bản thân có thể đánh bại ngươi trong một chiêu. Nên không có gì ngạc nhiên cả.” Nói đoạn, nàng khẽ gồng lực trong song thủ.





Trong lòng bàn tay xuất hiện hai quả cầu tròn mang theo sức mạnh của nguyên tố phong nâng nàng dần dần bên lên cao.






“Hôm nay! Ta sẽ buộc ngươi phải rút lui khỏi Tiên giới.” Ngữ khí của nàng nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng những câu từ trọng tâm.





Ngay tức thì, đôi mắt xinh đẹp của nàng bừng sáng một màu trắng quyền lực. Trên bầu trời tiên giới một lần nữa được khoét ra một ấn ký khai thiên to lớn màu trắng.





Với chữ “Phong” theo hán tự cổ được khắc trên đó.





Từ bên trong luồng sáng của ấn ký khai thiên chiếu xuống mặt đất, hai con chim yến trắng trong chấp cánh bay xuống quấn lấy nàng. Đồng thời mang theo chữ “Thần” được khắc trên người một trong hai con.





Chưa dừng lại ở đó, một trận gió cuốn khiến vạn vật trong không gian nhất thời bị dao động mạnh. Một màng gió không khác gì một khối xương mù lớn xuất hiện sau lưng Lục Kiếm Bình.





Không quá lâu sau đó, một bàn tay to lớn xuyên qua lớp xương mù gió dày đặt. Nâng lấy Lục Kiếm Bình lên cao, hơn chục trượng.





Rồi nó cũng đã hiện nguyên hình, là một vật thể to lớn. Với bảy chiếc trống nhỏ trên thần trang sau lưng. Trong đó có một chiếc trống ngay đỉnh đầu là cái to nhất, khắc trên đó chữ Phong.





Phần thân trên của nó là một bán yêu với lớp da màu xám, đỉnh đầu có ba chiếc sừng nhỏ không thua kém những chiếc gay nhọn là bao. Gương mặt cũng khá dị hợm với hai cái răng nanh dài.





Còn phần thân dưới cỡi mây trắng, xung quanh là những phong quang mạnh mẽ.





Đây là Phong Thần, đến từ Dị giới.





Lục Kiếm Bình triệu hồi nó đồng nghĩa nàng đã đánh thật sự nghiêm túc, chỉ có như vậy thì nàng mới có thể cản bước hắn lúc này. Nàng tự biết, bản thân dù có vung hết sức thì cũng không thể so bì với đối thủ.






Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía xa, nơi Trương Vệ đã được nàng đặt để tại đấy. Người của chàng đã thải ra một lượng lớn huyết tương, đến độ mặt đất bên dưới đã nhuộm lên một màu đỏ pha trộn với màu nâu của đất.





Vết thương trên cơ thể ấy đang không ngừng nứt nẻ ra, bong tróc không khác gì một thể xác đang dần bị nướng trên chảo lửa. Hơi thở cũng ngắt quảng một cái yếu ớt, không thể xác định được là chàng hiện tại có còn cứu được không.





Nhưng có vẻ như Lục Kiếm Bình có quyết định của riêng mình, nàng không màng đến Trương Vệ mà quảnh mặt đi nhìn về phía Hạ Chấn Bảo.





“Trương Vệ sắp không qua khỏi rồi, ta nghĩ cô nương nên lo cho hắn thì hơn.” Hạ Chấn Bảo có ý nhắc nhở. “Ta cũng không phải là kẻ hẹp hòi, hãy rời đi trước khi ta đổi ý.”





Đáp lại yêu cầu đó, có vẻ như Lục Kiếm Bình không có ý định sẽ thoái lui. Nàng nâng cánh tay cầm hai quả cầu nâng lượng lên cao, ánh mắt phát sáng ương ngạnh trả lời:





“Sau khi đánh đuổi ngươi khỏi đây, ta sẽ đưa người đi. Còn bây giờ thì… Nhận lấy.”





Nói đoạn, nàng ra lệnh cho Phong Thần ra tay.





Tức thì gió liền nổi lên cuồn cuộn thành nhiều quả cầu năng lượng mang theo phong năng, thoáng cái không gian đã đầy ắp những quả cầu kích thước tương tự như nhau.





“Bằng Phong Loạn Vũ.” dĩ phong nhược phong.





Lời vừa dứt, tất cả những quả cầu hiện có, di chuyển một cách bất định, lao đến từ khắp nơi không khác gì một cuộc oanh tạc bằng đại pháo nhắm thẳng về phía Hạ Chấn Bảo mà đánh.





Thấy vậy, hắn liền nói:






“Ta đã cho cô nương cơ hội, không nắm lấy thì đừng trách ta.”





Nói đoạn, chân khí trong cơ thể hắn bùng phát ra bên ngoài. Phủ lấy toàn thân hắn một sắc tím tà ác. Hắn không gọi ra ấn ký khai thiên đạo, bởi vì thực lực của cả hai có mức độ chênh lệch khá lớn nếu không muốn nói là nàng không thể so bì với hắn cũng như lúc Trương Vệ dùng đến đan dược.





Hắn tự tin chỉ cần ở dạng thông thường cũng đủ giúp hắn giành được lợi thế rồi. Hắn chỉ cần phất nhẹ bàn tay trong hình thể này, cũng đã đẩy những quả cầu phong năng đi hướng khác, nhẹ nhàng như hắn đang đi dạo phố.





Chậm rãi bước từng bước tiến đến phía nàng cùng Phong Thần.





Tình hình lúc này có thể nói miễn nhiễm với tất cả loại sát thương mà nàng gây ra.





Khi khoảng cách đã là rất gần, Phong Thần tuyệt nhiên không để đối phương tiếp cận một cách dễ đang như vậy.





Liền vung cánh tay còn lại đấm Hạ Chấn Bảo. Đối đầu với kích thước bàn tay to lớn như thế nhưng đối với hắn có là gì.





Một cái chớp mắt hắn phá nát cánh tay đó, tiện tay đập tan luôn võ hồn Phong Thần của Lục Kiếm Bình. Rồi trực tiếp bóp cổ của nàng mà đưa lên cao chỉ bằng một bàn tay phải.





Khiến nàng nhất thời cảm thấy bất ngờ trở nên khó thở, ấn ký khai thiên cũng tất cả những nguồn năng lượng theo đó mà biến mất.





Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Lục Kiếm Bình không kịp trở tay, nàng chỉ còn cách dùng khả băng hiện tại của bàn tay mình cố gắng nâng cánh tay hắn lên nhằm tự giải thoát cho bản thân.





Tuy nhiên hắn đã bóp lấy cổ nàng thật chặc tuyệt đối không hề buông tha. Gương mặt tà ác nói:





“Ngươi có lời gì muốn nói không.”





“Lời gì… sao? Ngươi đã thua rồi.”





“Nực cười… ngươi đang trong tay ta thì chiến thắng kiểu gì chứ hả.”






Bất chợt hắn trừng mắt, bởi một chút ánh dáng hắc thẳng lên gương mặt của mình. Ngay lập tức hắn kinh ngạc, đến mức nghiến răng.





Trực tiếp nắm lấy cổ nàng mà quăng mạnh mẽ xuống đất.





Bịch.





Trước mặt của hắn lúc này, một cột sáng dựng thẳng lên trời cao. Đồng thời xuất hiện bảy con rồng con kim uốn lượn quanh cột sáng đó.





Mà vị trí đó không đâu khác chính là Vương tọa tiên giới. Nó đã có người ngồi vào.





Khiến hắn phẫn nộ nói:





“Là Trương Vệ sao? Tiểu tử đó đã tỉnh lại từ khi nào.”





Thật vậy, trong cột sáng bên dưới vương tọa rồng vàng. Trương Vệ đã ngồi vào đó. Thất Long thăng thiên minh chứng cho Vương tọa đã chính thức đổi chủ.





Công sức của Hạ Chấn Bảo đã bị đổ sông đổ bể chỉ trong một khoảnh khắc lơ là.





Hình ảnh đó đã khiến những người đang hiện diện ở trong Tiên giới kinh ngạc, đồng loạt không tin vào mắt mình.





“Vương tọa đổi chủ. Kẻ đó là ai.”





Chuyện này ắt hẳn sẽ gây ra một sự chấn động lớn đánh dấu một cột mốc mới cho lịch sử Cửu giới.





Rốt cuộc tại sao Trương Vệ lại đủ sức làm chuyện này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận