Đại Lục Liên Hoa


Quay trở lại với tình hình của nhóm Tại Thiên.





Châu Bá Khả với sức mạnh áp đảo đã dễ dàng áp đặt thế trận. Hắn vung một chùy uy lực đặt Tại Thiên vào con đường nguy hiểm.





Trong đường tơ kẽ tóc, một thanh kiếm xanh đã vung đến từ trên cao, chặn ngay chỗ chùy của đối phương vung đến người cậu.





Phát ra tiếng.





Beng.





Thân kiếm theo đó mà bị lực của Châu Bá Khả làm cho biến dạng.





Người ra tay trùng hợp lại là Trương Triết Hạn. Hắn đã quyết định cứu cậu mặc dù việc này không mang lại cho hắn một chút lợi ít nào.





Khi đỡ được một chùy, Trương Triết Hạn liền ra chiêu đẩy lùi Châu Bá Khả.





“Thanh Phong Từ Lai.”





Từ thân kiếm sản sinh ra hàng loạt kiếm khí, sắt nhọn nhắm thẳng vào mắt của Châu Bá Khả. Vì bảo vệ lấy chỗ hiểm của mình mà Châu Bá Khả buộc phải thoái lui.





Tạm thời cứu lấy Tại Thiên một mạng.





“Chẳng hiểu ngươi thế mà lại được làm hộ vệ.”





Trương Triết Hạn đáp xuống, chắn trước mặt Tại Thiên đồng thời nói như thể đang trách.





“Không đánh được thì tốt nhất tránh qua một bên. Đỡ vướng tay vướng chân.”






Nói đoạn hắn nhanh chóng quay trở lại cuộc chiến nhằm phối hợp với Lý Tấn. Bởi vì khi này, Châu Bá Khả đã đổi mục tiêu tấn công sang người của y.





Không cần nói, Tại Thiên cũng thừa sức hiểu bản thân đang khá vương bận ảnh hưởng đến người khác.





Cho nên cậu đã quyết tâm phải làm một điều gì đó khác biệt. Cậu liền lấy từ trong người ra Định Hải Thần Châu mà cầm lên tay trái.





Tức thì vận lên chân khí truyền vào thần châu. Chỉ trong một cái chớp mắt Thủy Kiếm đã được hình thành.





Hai tay hai kiếm, một cương một nhu, một ấm một lạnh. Tại Thiên trừng trừng đôi mắt nhìn về phía Châu Bá Khả.





Đồng thời vận lên chiêu thức khiến toàn thân phát ra luồng hào quang sáng rọi.





Ngay bàn tay xuất hiện hai vòng tròn bát quái trùng với màu thanh kiếm mà nó đương cầm.





“Băng Lưu Thủy Song Kiếm: Thủy Khởi Long Tương.”





Kình kiếm liễm khí, kích xạ thủy xuất.





Lời vừa thốt ra, Tại Thiên thu kiếm lại rồi phát ra hai nhát chém. Xuất ra một con rồng màu xanh dương há miệng lao thẳng về phía Châu Bá Khả.





Ở phía bên này, Lý Tấn đang vất vả đối đầu với song chụy nặng ngàn cân của đối phương mà mệt bở hơi tay.





Thời gian để hắn hét lên cũng không có đủ. Cho đến khi có sự can thiệp của Trương Triết Hạn thì hắn mới có thời gian một chút.





Tuy nhiên dù có một chọi hai, thì với song chùy của mình Châu Bả Khả cũng có thừa khả năng.






Thậm chí hắn có vẻ còn áp đảo hơn rất nhiều lần.





“Thế hệ mới của Đế Đô sao. Thú vị đấy!” Vừa đánh hắn vừa nói bằng ngữ điệu của cửa trên.”Hãy cho ta thêm một chút thú vị đi. Như thế này thì thật là nhàm chán.”





Mỗi chùy giáng đến là một dư kình toát ra xung quanh. Phá hủy những vật chất xung quanh.





“Khốn kiếp thật, tên này sao lại mạnh đến như vậy.”





Lý Tấn cắn răng thốt ra lời cay đắng. Tuy nhiên lúc này hắn đã nhìn thấy Tại Thiên vận sức xuất kiếm. Nên ngay lập tức hiểu ý liền chủ động phối hợp.





Đôi bàn tay bèn vận ra chân khí. Một luồng gió mang theo lá cây được cuộn tròn lại nhanh chóng khóa chân của Châu Bá Khả ngay tức khắc. Khiến hắn không thể tiến lên thêm dù là nửa bước.





Phía bên này, Trương Triết Hạn cũng đã nhận ra. Nay khi thấy Lý Tấn thành công khóa chặc kẻ địch. Liền di chuyển ra xa.





Đùng.





Thủy Khởi Long Tương va chạm với Châu Bả Khả rồi phát ra một trận nổ lớn.





Khiến khói bụi mịt mù.





Bấy giờ chỉ nhiêu đó là không đủ để đánh gục được một kẻ như hắn. Trương Triết Hạn làm sau có thể khoanh tay đứng nhìn.





Vừa nhảy lùi về phía sau hắn đã phóng lên không trung rồi vận lực vào thanh kiếm.






“Thanh Phong Kiếm Pháp: Kích Trọc Thanh Vị.”





Nguyên tố phong được hắn tích tụ vào thân kiếm. Chỉ một lần vung kiếm, đã bắn ra một cổ năng lượng hình quả cầu bay nhanh đến mức độ biến dạng như một viên đạn bay thẳng vào chỗ của Châu Bá Khả.





Cứ thế đòn tấn công của Trương Triết Hạn không hề dừng lại. Đến khi hắn đã thấy mệt mới nhẹ nhàng điểm bàn chân xuống đất đồng dạng mà thu kiếm về.





“Được chưa!” Lý Tấn nói.





Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng tất cả những người ở đây thì đương nhiên không dễ gì với những đòn tấn công như thế này đủ sức quật đổ một trong những cá thể hùng mạnh như hắn. Hắn vẫn chưa tung ra hết sức còn ba người đã dùng đến gần như là bốn phần khả năng của chính mình rồi.





“Đau đấy!”





Từ bên trong Châu Bá Khả nói vọng ra.





“Như thế mới khiến ta cảm thấy hứng thú chứ.”





Giọng nói của hắn vừa cất lên, lúc đó nhóm ba người đã biết rằng như thế vẫn là chưa đủ. Tuyệt đối không để hắn có thời gian nghỉ ngơi, Tại Thiên liền nắm thật chặt song kiếm của mình. Cậu vận hết toàn bộ chân khí tẩm vào thân kiếm khiến nó phát ra ánh sáng xanh thẩm.





“Tên quái vật này…”





Lời chưa hết câu, cậu như một chiếc phi thuyền lao vun vút đến kéo theo một đường sáng chân khí. Ngay lập tức nhắm vào phần cổ của Châu Bá Khả mà chém.





Đồng dạng như Tại Thiên, Trương Triết Hạn cũng lao đến vung gương mà chém.





“Nhận lấy, Thanh Phong Kiếm Pháp :Thanh Phong U Vận.”





Những con lọn gió xanh, từ cơ thể hắn phát ra tiếp theo sức mạnh cùng chân khí nhắm đến mục tiêu với uy lực cực đại.





Phía bên này, quyết không để bản thân đứng ngoài cuộc chiến. Lý Tấn nhanh chóng chắp song thủ ngay trước ngực. Đồng thời vận lên chân khí ngay tức thì đôi bàn tay ấy phát ra nguồn sáng cam. Sau đó hắn làm thành hành động chắp tay như những phật tử.





Tức thì xuất hiện hai bàn tay cực lớn tiến đến áp lấy Châu Bả Khả. Giữ hắn lại thật chặt. Tiếp đến,hắn đạp chân trụ thật mạnh xuống đất đồng điệu cùng thời điểm để cả ba cùng hướng đến chỗ của kẻ thù:






“Tiếp chiêu, Điêu Linh Thuật: Huyền Hư Nhẫn.”





Ba người, ba hướng, ba chiêu thức mạnh, cùng nhắm về một mục tiêu trong tầm mắt. Nhưng có vẻ như đối thủ của họ không muốn tránh nên vẫn đứng yên như đá.





Uỳnh.





Chưởng lực của Lý Tấn nhắm vào giữa ngực bên dưới cổ của Châu Bá Khả ba tấc. Khiến mặt đất phía sau hắn nứt vỡ, uy lực chấn động sang xung quanh. Sau âm thanh đó thì





Keng





Là tiếng binh khí,của Tại Thiên và Trương Triết Hạn chém vào cổ của Châu Bá Khả phát ra.





Cả ba kinh ngạc vì độ cứng của da thịt của đối phương, nhất thời không tin vào mắt mình. Song kiếm của Tại Thiên chém vào cổ của Châu Bá Khả, nhưng vẫn còn một đoạn nữa mới chạm đến da thịt của hắn. Mà đã phát ra thanh âm như sắt đến vậy, khiến cậu nghiến răng nói:





“Rốt cuộc thì đây là gì.”





Không ngoài cậu, đến cả Trương Triết Hạn cũng phải hừ một tiếng cảm thán vì tên này khó xơi hơn là hắn nghĩ.





“Haha. Các ngươi vẫn còn khá non nớt, để có thể xuyên qua kết giới của ta.”





Châu Bá Khả nở nụ cười đắc chí.





“Nếu hôm nay, một trong số các ngươi có thể khiến ta chảy một giọt máu. Thì tự khắc ta sẽ rút lui.”





Lời tuyên bố đầy tự tin vừa thốt ra trong hoàn cảnh nhóm ba người Trương Vệ đều đang dán chặt vũ khi cùng quyền cước của mình lên người của hắn. Hết thảy đều không thể trực tiếp chạm vào da của y, mà đều bị ngăn lại bởi một nguồn sức mạnh ước chừng phạm vi chưa đến một tấc.





Nhìn thấy công sức của cả ba bị hắn chặn lại dễ dàng như vậy khiến Lý Tấn buộc miệng nói:





“Hừ! phải thừa nhận rằng ngươi rất mạnh. Tuy nhiên cũng đừng vội coi thường bọn ta.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận