Đại Lục Liên Hoa


Thấy ly rượu được rót đầy, Trương Vệ liền cười ái nái rồi nói:


“Vu huynh, thật ngại quá ta không dùng được thứ này.”


“Thì ra Trương huynh đệ không dùng được thứ này. Giang hồ có câu nam vô tửu như kỳ vô phong. Trước sau thì Trương huynh đệ cũng nên thử một lần trong đời. Hả” Từ cuối dùng ngữ khí khoáng đạt như ám chỉ điều gì đó.


Nói đoạn Vu Chính trực tiếp tuôn một hơi hết ly rượu của mình. Điều đó khiến Trương Vệ liếc nhìn ly rượu của mình mà không biết nên uống hay không.


Nhưng rồi chàng cũng cầm nó lên tau, chàng rất muốn kết giao với người trước mặt, nên miễn cưỡng cố gắng nếm thứ thứ được coi là vừa cay vừa đắng này.


Chậm rãi đưa ly rượu lên ngang miệng, sau đó nhắm mắt uống vào một hơi. Khoảng khắc đó chàng quên luôn cả thở. Nhưng vừa vào trong rượu đã đưa vị nồng của nó khiến chàng sốc lên đến tận óc. Trực tiếp chịu không được mà nhả ra.


Ọe.


Thấy Trương Vệ có biểu hiện như vậy Vu Chính cười khanh khách. Sau đó rót đầy thêm một ly nữa cho chàng.


Vừa qua một ải giờ lại có thêm một ải nữa khiến Trương Vệ cảm thấy khó xử. Không uống thì khó mà kết giao mà uống thì khác nào hành xác.


Nhưng biết sao hơn, muốn kết giao bằng hữu thì phải chịu được thứ mà họ chịu. Ăn những thứ mà họ ăn, uống cùng những thứ họ uống. Tự nhủ với bản thân sẽ ổn thôi. Trương Vệ trực tiếp cầm ly rượu đầy đó lên mà uống.



Lần này chàng nhắm mắt, da dẻ trưng ra vẻ mặt khó khăn khiến ai chứng kiến đều phì cười như thể chàng đang uống thứ nước gì đó kinh dị nhất trần đời vậy. Nhưng khi nuốt nó xuống cuống họng chàng lại cảm thấy nó như nước lã thông thường. Mùi vị nồng cay trước đó đã không còn nữa.


Chàng cứ tưởng là cơ thể đã có miễn dịch với thứ được gọi là rượu rồi. Liền nở một nụ cười.


Nhưng rồi chàng lại có một thắc mắc, không thể nào trong một khoảng khắc ngắn mà cơ thể chàng có phản ứng đó được. Nên quyết định thử lại một lần xem suy luận của bản thân có đúng hay không.


Thoáng cái hai người đã uống được sáu ly.


Trương Vệ bằng cảm nhận không gian đã phát hiện ra được vấn đề, nằm ở chỗ. Bình rượu kia quả thật là rượu nhưng khi Vu Chính rót vào đưa cho chàng thì đã ngay lập tức biến thành nước lã. Chứng tỏ Vu Chính đã hóa phép khiếp nó trở nên như vậy.


Xem ra vị nam tử hán kia cũng không muốn làm khó chàng nên mới hóa phép. Trương Vệ cũng biết điều nhanh chóng chắp tay hướng về Vu Chính mà ngỏ lời:


“Cảm tạ Vu huynh đã du di cho tiểu đệ.”


Về phần Vu Chính vừa nâng ly trà lên định uống. Thấy Trương Vệ đã nhận ra vấn đề liền cười và nói:


“Trương huynh đệ, cảm nhận không gian của ngươi thật đáng nể a.”


Điều mà Vu Chính vừa nói khiến Trương Vệ bất ngờ. Vì trước giờ chưa từng có ai phát hiện ra điều đó trừ Kinh Như Tuyết. Chàng nhanh chóng hỏi:


“Vu Chính huynh, thứ lỗi cho đệ nhiều lời. Chẳng hay làm sao mà huynh biết được ta có cảm nhận không gian.”


“Dễ mà. Khí từ Phong thần của nữ nhân áo trắng, Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm và cả Dương Xuần Huyền Thiên Cầm của ta đệ cũng có thể nhìn ra. Bên cạnh đó nội công của đệ đang rất hạn chế, thì việc có thể cảm nhận được chúng thật không dễ dàng. Người thường không thể làm được việc đó. Thì chỉ còn một cách giải thích hợp lý nhất là đệ có cảm nhận không gian bẩm sinh.”


Đứng trước sự phân tích kỹ càng chặc chẽ của Vu Chính khiến Trương Vệ tròn xoe mắt. Không dừng lại ở đó Vu Chính nói tiếp:


“Còn một việc nửa, người khác nhãn quang hạn hẹp có thể không nhìn ra được. Nhưng ta thì có thể thấy đệ đang ẩn tàng một nguồn sức mạnh khủng khiếp. Chỉ cần có điều kiện thích hợp thì nó sẽ bùng phát một cách mạnh mẽ, thậm chí có thể dời non lấp biển. Sau nào đệ thấy ta nói sai chỗ nào không?”


Từ trước đến nay Trương Vệ chưa từng gặp ai có khả năng nhận xét tường tận đến như thế, Vu Chính nhìn thấu tất cả những gì mà chàng đang cất giấu khiến Trương Vệ cảm thấy người trước mặt thật không hề đơn giản. Nhãn cầu theo đó mà không ngừng chuyển động.


“Rốt cuộc người này là ai, thân phận thế nào. Sau lại… ”


“Trương huynh đệ đừng quá căng thẳng, thân phận của ta không đến nổi khiến cậu sợ hãi đâu. Cứ thong thả đi, ta và cậu chỉ là bèo nước tương phùng. Há lại hãm hại ngươi.”



“Vậy sao… Hả.” Đột nhiên Trương Vệ ngay lập tức khóa miệng lại. Vì những thứ vừa rồi chỉ là suy nghĩ của chàng chưa từng nói ra. “Hắn có thể đọc được suy nghĩ của mình.” Trương Vệ như rơi vào hố chông, vì người trước mắt quả thật là Chân Nhân bất lộ tướng.


Lúc này Trương Vệ bắt đầu có sự đề phòng nhất định với người đang ngồi trước mặt. Chàng cố gắng để bản thân thật sự bình tĩnh. Vì nếu chàng hoảng lên có thể đối phương có thể đọc ra tất cả những gì mà chàng đang chôn giấu tận đáy lòng.


Đồ ăn trên bàn chàng cũng không dám động đũa đến, miệng thì nuốt xuống liên tục từng ngụm lương khí. Vu Chính thì vẫn thản nhiên làm việc của mình. Đột nhiến Vu Chính ngẩng đầu lên nhìn Trương Vệ rồi nói:


“Trương huynh đệ cứ tự nhiên, chúng ta một ly rượu một người bạn. Đã ngồi vào bàn, cùng nhau nâng lên ly rượu thì dù là ai cũng là hảo hữu với Vu Chính ta.” Sau đó Vu Chính cười như được mùa.


Nụ cười hào sảng của Vu Chính khiến Trương Vệ phần nào giải tỏa bớt một tý căng thẳng.


Vu Chính lại nói tiếp:


“Cảm nhận không gian của Trương huynh đệ chỉ mới nằm lại ở tầng cơ bản. Nếu như đạt đến cảnh giới đỉnh cấp, thì có thể dự đoán được cả tương lai chưa xảy ra trước một khoảng thời gian… ”


“Thật không.” Trương Vệ hào hứng hỏi.


“Đương nhiên.” Vu Chính đáp nhanh, sau đó chỉ tay về phía dưới đường trước cổng Nam thành Đế Đô và nói:”Một lác nữa đây sẽ có hai vị thiếu niên xảy ra mâu thuẫn phía đó.”


Theo ngón tay, Trương Vệ liền tập trung hướng tầm nhìn ra phía cổng thành chờ đợi.


Một lác sao, một thanh niên trong trang phục xanh kẻ trắng vác theo một thanh trường kiếm. Đi từ hướng đông đến cổng thành. Vô tình va phải một nam nhân khác. Lời qua tiếng lại, cả hai liền lao vào nhau ẩu đả, khiến cổng thành náo loạn.


Chứng kiến cảnh tượng đó Trương Vệ không nhịn được. Nhưng vẫn chưa tin vào điều đó lắm liền hỏi thêm:



“Vậy Vu huynh đoán xem ai là người chiến thắng.”


Vu Chính nuốt nhanh ly rượu rồi trả lời:


“Tên cầm trường kiếm bị kẻ kia một đao chém chết. Còn bản thân hắn thì bị quân lính bắt trói và đè xuống đất.”


Lời vừa dứt, tất cả diễn ra y như lời Vu Chính nói khiến Trương Vệ há hốc mồm. Đến nỗi chàng còn không tin đây là sự thật. Liền thốt ra:


“Nếu nó thực sự lợi hại như thế tại sao huynh không ra tay ngăn chặn điều đó. Mà lại nó diễn ra như vậy, một mạng người vừa đã mất trước mặt chúng ta đấy.”


Trước sự chất vấn của Trương Vệ, Vu Chính lặng lẽ không đáp. Hắn uống xong ly đó thì bình rượu cũng đã sắp cạn. Lặng lẽ để ly lên bàn. Vu Chính dùng ánh mắt như sư phụ dạy dỗ đệ tử mà nói:


“Trương huynh đệ, ngươi nghĩ sao về luân hồi cảnh và điều phải xảy đến.”


“Chuyện đó quá là cao thâm, ta không thể nào tham ngộ được.”


“Chúng ta đều là những người tu hành. Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để nhắm đến cái thứ được gọi là trái với mệnh trời. Đó chính là bất lão bất tử. Vậy ta hỏi cậu thêm một câu, con người rốt cuộc sống trên đời vì cái gì.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận