Đại Lục Liên Hoa


Những câu hỏi kiểu như thế này. Khác nào đang làm khó Trương Vệ đâu chứ. Chàng trước giờ không nghĩ đến những vấn đề cao thâm đến như vậy. Lẽ đương nhiên câu trả lời của chàng là không biết gì cả.


Vu Chính đứng lên khỏi bàn. Đi lại gần vách ngăn, phóng tầm nhìn xuống nơi đang nhốn nháo bên dưới. Mà chậm rãi nói với Trương Vệ.


“Con người chỉ có thể chia làm hai kiểu. Một là sống vì danh hai là sống vì lợi. Ngoài ra không còn kiểu nào khác.”


Sau đó hắn chỉ tay xuống cái xác không hồn của thiếu niên đã chết bên dưới và nói tiếp:

“Dù cho hôm nay đệ có thay đổi được số mệnh của hắn ta, nhưng với cái tính khí đó của hắn. Một ngày nào đó lại cũng sẽ chôn thây ở một nơi nào đó ngoài kia.”


“Vậy ý của Vu huynh là gì ta không hiểu.” Trương Vệ nghe miên man một hồi mà vẫn chẳng hiểu cái gì hết. Có thể do não chàng đang đi dạo, hoặc là trí thông minh của chàng có giới hạn.


“Điều mà ta muốn nói chính là thay đổi từ gốc rễ của con người. Trương huynh đệ cứ để ý thử mà xem, những con người dưới kia, chỉ đứng quanh ngóng chuyện mà không màng đến sống chết của người trong cuộc. Họ biến chất trở nên vô cảm với tất cả mọi người xung quanh. Nếu như lúc đó mỗi người can ngăn một chút thì chuyện tệ này sẽ không có cơ hội để diễn ra.”


Vừa nói ánh mắt của Vu Chính theo đó mà trở nên thâm sâu khó đoán. Thật không dễ gì mà biết được hành động của một kẻ như hắn.


“Con người tham lam ngu muội, cổ xúy cho cái ác được lộng hành, nếu không phải việc của mình thì mình không màng đến. Chính vì cái tư duy ích kỷ đó, mà giờ đây loài người càng lúc càng giống như một con quỷ khác máu, nhẫn tâm với chính đồng loại của mình.”



Từng lời nói có lớn có nhỏ theo nhịp điệu cảm xúc của Vu Chính như thể hắn rất hận thù đối với con người. Trương Vệ đứng bên cạnh cũng không biết nói gì hơn. Chỉ đành lặng lẽ mà nghe. Chàng chỉ muốn kết giao đơn giản mà giờ đã bàn tới chuyện lớn luôn rồi. Nên người như chàng thì sao có thể hiểu được.


Vu Chính vẫn tiếp tục nói:


” Nếu nghĩ Tiên tộc là những kẻ tốt, thì đó lại là sai lầm. Nhìn một Đế Đô phồn hoa như thế này. Nhưng ai biết được rằng bên ngoài thành có biết bao khu nhà sập sệ. Của những người mà Tiên tộc nhẫn tâm vứt bỏ đi. Những kẻ có mang trong mình dòng máu lai tạp của Tiên và Nhân. Bọn họ là đầu tàu cho các cuộc chiến và là hậu phương cho tiên tộc chèn ép bóc lột sức lao động.”


Những vấn đề mà Vu Chính nói Trương Vệ thật sự vẫn không hiểu mục đích của hắn là gì. Nhưng hắn lại đang cao hứng nên đành để yên mà lắng nghe. Bỗng hắn dừng lại một lác rồi liếc nhìn Trương Vệ mà hỏi:


“Nếu được xoay ngược thời gian liệu Trương huynh đệ có muốn cứu kẻ đáng chết kia không.”


Đột nhiên nhận được một câu hỏi khó. Nhưng với tính hiệp nghĩa đã có sẵn trong người. Trương Vệ ngay lập tức đáp lời:


“Đương nhiên là đệ sẽ cứu.”


Chẳng qua tình huống diễn ra quá nhanh khiến chàng không kịp phản ứng mà thôi nếu mà thời gian quay lại được. Chàng nhất định sẽ không để vị nam nhân kia phải bỏ mạng.


Lời vừa ra khỏi vành môi, bất chợt không gian xung quanh của Trương Vệ liền run lắc dữ dội như thể là động đất.


Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Vu Chính lại tiếp tục nói:


“Ta nói những điều này với Trương huynh đệ không phải là nói cho vui miệng đâu. Từ tính cách của cậu khiến ta rất lấy làm thích. Cậu có lòng thương người, cùng lòng nhân hậu bao dung hiếm có. Khó có thể kiếm được người như vậy trên thế giới hỗn tạp này.”


“Nhưng mà Vu huynh, ta và huynh chỉ mới gặp nhau đây thôi, thì làm sao huynh có thể biết được những điều ấy.”


“Ta có thể nhìn được một phần tính cách trong ký ức của cậu, mặt dù không nhiều nhưng đủ để ta tin cậu có thể cùng chung chí hướng với ta.”


Nghe đến đây Trương Vệ không dám suy nghĩ gì hết, cứ đê cho đầu óc trống rỗng nhất có thể. Vì Vu Chính có thể đọc được suy nghĩ lẫn ký ức nếu chàng cứ bận lòng. Nếu không cẩn thận thì bí mật về Chân Long chắc chắn sẽ lộ ra. Chàng vẫn cố hỏi lại một câu.


“Chí hướng của huynh? Thật ra là huynh đang muốn nói với ta điều gì.”



Vu Chính xoay người về phía Trương Vệ mặt đối mặt nhìn nhau, lúc này cơn động đất kia lại trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng lúc đầu thì Trương Vệ còn cảm nhận được độ rung, nhưng một lác thì không còn cảm giác thấy bất kỳ thứ gì nữa. Chàng liền đưa mắt sang xung quanh mà nhìn.


Thứ đập vào mắt chàng khiến chàng còn không tin được vào nhãn quang của mình.


Dường như khoảnh khắc này tất cả mọi người mọi vật. Kể cả mặt trời đang chiếu ánh nắng chói chang ở trên kia đều đã đứng yên như thể thời gian đã hoàn toàn bị ngưng đọng.


Theo lời nói của Vu Chính từng mảng hình ảnh trong không gian xung quanh bị chia cắt ra làm nhiều hình hộp vuông và chủ nhật với đầy đủ kích thước bay loạn xạ trong không gian này.


Vu Chính cười nửa miệng và nói:


“Lý tưởng của ta là thay đổi thế giới này theo hướng tích cực hơn. Mà để làm được điều đó thì phải hủy diệt hết những thứ rác rưỡi và tái tạo lại chúng sao cho tốt hợn.”


Vù… Vù…


Những mảng hình hộp và chữ nhật biến mất thay thế chúng là những cây cột trụ dài với kích thước dài ngắn lẫn lộn đâm ra từ bốn vách không gian. Chúng đâm ra rồi lại rút vào tạo ra những âm thanh gió rít.


Cứ như thể Trương Vệ đang bị nhốt trong một không gian khép kín hình hộp. Do chính Vu Chính tạo ra. Chàng đã cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh hơn, nhưng không hiểu sao. Lúc này chàng lại không kiểm soát được cơ thể. Thậm chí là vận lên chân khí cũng không làm được. Khiến chàng đã hoang mang nay lại càng hoang mang hơn. Nghiến răng trong sự tức giận chàng hậm hực nói:


“Rồi chuyện của huynh thì liên can gì đến ta. Mà ta lại bị huynh nhốt vào nơi này.”



Đáp lại Vu Chính mặt lạnh như tiền nói tiếp:


“Chằng phải ta đã nói rồi hay sao. Ta sẽ không hại ngươi. Ta chỉ muốn ngươi nhìn cho rõ bộ mặt thật sự của thế giới này mà thôi. Nhân đây ta cũng nói luôn. Hãy theo ta, chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi thế giới này. Trương Vệ.”


Không gian xung quanh lại biến đổi tiếp tục thành những tấm gương phản chiếu ra những hình ảnh đau thương của chàng trong quá khứ. Chúng hiện lên vô cùng sống động.


Nhưng tuyệt nhiên những đoạn ký ức quan trọng đều đã được Trang Minh Viễn dùng linh hồn đặng phong ấn nó lại. Khiến những kẻ có năng lực tương tự như Vu Chính không thể nào tiếp cận được.


Hắn áp dụng đòn tâm kế, nhằm thuyết phục Trương Vệ về phe của mình. Bàn tay của hắn liền xuất hiện một tờ giấy trắng những chữ trên đó được in bằng mực đỏ.


Đây được gọi là khế ước máu. Nếu như Trương Vệ chịu không được mà đồng ý ký vào. Thì linh hồn của chàng sẽ bị kẻ tạo ra khế ước này khống chế và phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.


Tuy nhiên nó có một nhược điểm là không thể ép đối phương ký vào đó mà phải để tự kẻ đó tình nguyện mà ký vào. Cho nên hắn mới tốn thời gian và công sức đến như vậy.


Trương Vệ trước sự công kích bằng hình ảnh cùng sự đau thương và sự nhẫn tâm của gia tộc đang cảm thấy cực kỳ đau đớn. Chàng ôm lấy đầu và kêu lên thảm thiết.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận