Lúc lâu sau , cuối cùng Dương Quang Trường cũng phụt ra dòng tinh trắng , ấm nóng chảy lên bụng Mặc Liên .
Dương Quang Trường ôm chặt , chôn đầu vào ngực Mặc Liên , ở phía dưới vẫn nóng hổi sừng sững đâm vào chân cô.
Tay anh sờ soạng , nhéo ở phía dưới eo của cô làm hằn lên vài vết đỏ .
Một lúc lâu sau Dương Quang Trường mới thở mạnh ra , ngẩng mặt lên ngắm nghía khuôn mặt của cô.
Mặc Liên xấu hổ không dám đối mắt , đôi má đỏ ửng , lồng ngực nhỏ nhắn dập dìu trước mắt anh , tựa như một món bảo bối ..
Mặc Liên kéo áo che người lại , đẩy Dương Quang Trường ra , trong lòng buồn vời vợi .
Con nít mà ổng hổng tha , nếu không phải vì mẹ tui nợ gia đình ông thì tui đánh chết ông ngay tại chỗ ..
" Em muốn đánh chết anh sao ? " Dương Quang Trường nằm đè luôn lên người Mặc Liên , phả hơi thở nóng như lửa vào tai cô , ngữ khí trêu đùa .
Mặc Liên không phản ứng.
Cảm giác bị đè lên người làm cô không tài nào nhúc nhích được.
Dương Quang Trường lại ôm Mặc Liên lên đi vào phòng tắm , nhẹ nhàng thả cô xuống bồn xả nước.
Ngồi ở bên cạnh vén tóc , ngắm nghía cơ thể của cô .
Mặc Liên nhíu mài kéo áo che người lại , quay mặt vào tường không dám nhìn anh.
Dương Quang Trường cười thầm , nhanh chóng cởi áo ra ngồi vào cùng cô .
Lại bế Mặc Liên nằm úp lên người anh , từ
từ lột luôn áo cô ra .
Mặc Liên nằm im thinh thít , anh còn cảm nhận được tim cô đập mạnh như đang muốn nổ tung.
Dương Quang Trường thấy vậy liền trêu cô : " Đây là lần đầu của người ta , nên em phải chịu trách nhiệm đó ! "
Mặc Liên ấm ức không nói ra lời ..
Rõ ràng lúc đầu cô sợ đến mức không nén được nước mắt , vậy mà khi vừa bắt đầu cô liền bị cuống theo cái cảm giác lạ lẫm đầu đời mà kêu lên những tiếng kêu sung sướng ..
Dương Quang Trường ngậm ý muốn cười , trong lòng cảm thấy rất thoải mái như đang được nâng niu món bảo bối , khoé miệng anh vô thức nở nụ cười , dịu dàng như ánh hoàng hôn , đôi mắt anh khép lại tận hưởng hương thơm và nhịp tim đập đều đều của Mặc Liên.
Bàn tay Dương Quang Trường lại vuốt ve trên làn da mềm mại trắng trẻo , tay vô thức chọc chọc mân mê vào bên dưới của Mặc Liên .
Mặc Liên như sắp ngủ thiếp đi , bị chạm vào nơi nhạy cảm như vậy khiến cô vừa sướng vừa giật mình , trợn tròn mắt bấu mạnh vào tay anh.
Dương Quang Trường lúc này mới nhận ra mình đang làm gì , vội rút tay ra lấp ba lấp bấp : " Anh ..
không phải , anh không cố ý đâu.
"
Mặc Liên im lặng một lúc , siết chặt tay lại , ấp úng nói : " Thuốc tránh thai.
Thầy tắm nhanh rồi mua thuốc đi.
"
Dương Quang Trường ngơ ngác không hiểu cô đang nói gì , suy nghĩ một chút mới hiểu ra .
Bất chợt cảm thấy vừa có lỗi lại có một chút gì đó vui vẻ.
Nó khiến anh kích thích như việc một tên đàn ông ham muốn thoả mãn dục vọng , và tên đàn ông nào cũng thích được vấy bẩn một cô gái ngây dại chưa vào đời , chỉ đơn giản vì họ thích những thứ còn sạch.
Nhưng anh lại có chút gì đó không nỡ , không nỡ làm bẩn đôi cánh thiên sứ xinh đẹp ấy , không nỡ để những dục vọng của anh xâm chiếm lấy tâm hồn non nớt ngây thơ tựa như trang giấy trắng , lại không muốn trở thành một thằng đàn ông chỉ biết làm cho cô sợ hãi ..
Tại sao em lại xinh đẹp như một thiên sứ như vậy ? Nếu em xấu xí một chút , vậy thì những tên đàn ông ngoài kia sẽ không thể nào ham muốn được cùng em .
Nhưng nếu em xấu xí thì liệu anh có theo đuổi em không ? Anh không biết được ! Vì trong lòng anh , em hiện tại rất xinh đẹp , rất đáng yêu .
...
Khi cô đang ngồi ăn cơm cùng Mặc Ly thì anh tự nhiên đi vào , đặt lọ thuốc ra trước mặt cô , cười nói : " Bé ơi.
Thuốc tránh thai của em đây ! "
Mặc Liên đang ngậm thức ăn liền bị phụt ra , ho sặc sụa.
Trộm liếc nhìn Mặc Ly , thấy bà vẫn thản nhiên ăn cơm như không có chuyện gì , nhưng khoé môi rõ ràng là đang cong cong lên .
Mặc Liên lúc này cảm thấy rất nhục nhã đành che mặt ăn nốt chút thức ăn còn lại nhanh chóng chạy về phòng .
Ba mươi giây sau ..
Mặc Liên quay lại rót một cốc nước , một lần nữa chạy về phòng không dám nhìn mặt ai.
Mặc Ly không nhịn được nữa liền cười phá lên.
Dương Quang Trường bây giờ mới biết ngại , đành xin phép chạy theo Mặc Liên .
Phòng Mặc Liên đã dọn sạch bãi chiến trường lúc nãy , bước vào chỉ thấy mùi hương anh đào quen thuộc của cô .
Nhìn thấy Mặc Liên đang ngồi thẩn thờ trên giường , Dương Quang Trường đi tới ôm cô cùng nằm xuống , hôn nhẹ lên má , ngữ khí như đang ủy khuất : " Em dùng xong rồi thì không được chối bỏ trách nhiệm đâu đó ! "
Lúc này Mặc Liên đang có hàng vạn câu hỏi ở bên trong đầu cần phải load ..
Tại sao ổng đè mình ra trước mà giờ lại thành mình chơi ổng vậy ?
Tại sao lại thêm một lý do nữa để mình phải dính với ổng vậy ?
Tại sao bao nhiêu người ở ngoài kia đẹp như hoa hậu thích ổng mà ổng không thích , cứ bám lấy mình để làm gì ?
Sao ổng nói giống như là mấy nhân vật trên phim hay đi quen mấy ông chú đại gia để có tiền vậy ?
Thấy Mặc Liên im lặng , anh lại uất ức : " Anh bao nhiêu năm qua giữ gìn cẩn thận , hôm nay em đã ăn sạch như vậy mà em không có một tí trách nhiệm ..
"
A.
Chẳng lẽ là như vậy ?
Mặc Liên chợt nghĩ ra điều gì đó , cô ngồi bật dậy nhìn Dương Quang Trường chưa tới 2s , cô đứng dậy đi tới tủ lấy túi tiền đưa cho anh 200k .
Dương Quang Trường ngồi ngơ ngác nhìn 200k đã được Mặc Liên đặt vào tay mình.
Ngẩng mặt lên nhìn cô , Mặc Liên hơi nhướng mài , nghiên đầu hỏi : " Không đủ hả ? "
Cô lại moi thêm trong ví ra thêm 200k nữa , miệng lẩm bẩm : " Nhớ là chỉ cần 200k thôi mà ta ..
"
Mặc Liên lại đặt thêm tiền vào tay Dương Quang Trường , anh vẫn không phản ứng , ngồi ngớ người nhìn tiền Mặc Liên cho anh .
Mặc Liên nhìn biểu cảm của anh , thở hắc ra nhìn vào túi tiền của mình.
Lấy ra 100k tiền mặt cuối cùng đặt vào tay anh , giọng buồn buồn tiếc nuối : " Thầy đừng đòi nữa ! "
" ...!"
Mặc Liên giơ tay ra đếm đếm : " Tiền đó em có thể mua được rất nhiều snack với cả trà sữa , thịt nướng , nước việt quất , bánh kem nữa , gà rán , mì cay , pizza ..
cả sách nữa.
Em không có giàu như mấy người đó đâu ..
"
Bàn tay Dương Quang Trường siết chặt đống tiền trên tay lại , mặt đỏ bừng bừng , thái dương giật gật , anh nghiến răng nghiến lợi giương mắt lên nhìn cô.
Một giây sau Mặc Liên đã bị anh đè xuống giường tra hỏi : " Em nghĩ tôi là ai vậy ? "
Mặc Liên mặt không biến sắc , chậm rãi phát âm : " Nếu ba nuôi là chủ tịch tập đoàn Dương Quang thì thầy chính là đại thiếu gia của nhà họ Dương ..
"
Mắt cô đột nhiên trợn to , lấy một tay che miệng lại , loạt suy nghĩ cô đã là con nuôi của Dương Quang , vậy mà bây giờ lại đi làm chuyện đó với anh trai nuôi của mình ..
Dương Quang Trường cười nhưng trong lòng không hề cười , ngữ khí kiềm nén tức giận : " Vậy em nghĩ rằng tôi thiếu 500k của em cho sao ? "
Mặc Liên " hả " một tiếng , nét mặt lộ ra vẻ buồn bực lại tủi thân , cô thò tay lấy ví của mình chậm rãi moi ra một chiếc thẻ ngân hàng miễn cưỡng đưa cho Dương Quang Trường.
" Tài sản của em có bao nhiêu thôi , thầy muốn đòi nữa cũng không có đâu.
"
Dương Quang Trường tức đến mức không nói ra được lời nào , cô cũng nói anh là đại thiếu gia của họ Dương , vậy mà lại nghĩ anh thiếu tiền đến mức làm trai bao sao ?
" Tại sao em lại nghĩ tôi là người như vậy ? "
Mặc Liên nhìn vào đáy mắt Dương Quang Trường , những đường chỉ máu đậm rõ lên và hốc mắt ửng đỏ , cô thành thật trả lời nhưng vẫn có chút hoang mang : " Thầy không phải là ..
làm trai để có tiền sao ? "
Dương Quang Trường dứt khoát quát vào mặt cô : " Tất nhiên là không phải ! "
Vào thời khắc này , Mặc Liên cảm thấy mình đã nhịn đủ , cô vứt tấm thẻ vào trung tâm của giường , tay nắm lên vai Dương Quang Trường trở mình đè lại anh , lớn giọng quát thẳng vào anh : " Vậy thì thầy giải nghĩa từ chịu trách nhiệm đi ! Không phải ý của nó là muốn người đó ly hôn với vợ để cưới mình hay sao ? Còn người đó không thể ly hôn nên phải để tiền lại để trả công sao ? "
Dương Quang Trường dường như bị Mặc Liên làm cho giật mình , cơn giận đột nhiên tiêu tan bay đi mất , mái tóc đen huyền ảo của cô rũ xuống chọc chọc vào mặt , làm anh ngứa đến đỏ ửng cả lên.
Người anh cứng đờ không dám động đậy , ánh mắt ngại ngùng vội dời đi hướng khác : " Chịu trách nhiệm có nghĩa là ..
"
" ...!"
" Là em phải ..
"
" ...!"
" Em phải cưới anh ! "
Mặc Liên vẫn không có tí biểu cảm , ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Dương Quang Trường một lúc lâu.
" Được ! "
Sáng hôm sau ..
Dương Quang Trường sáng sớm đã đợi Mặc Liên trước cửa nhà để chở cô đi học .
Mặc Liên vừa bước ra , anh vẫn ga lăng mở cửa xe cho cô.
Đột nhiên cảm thấy hôm nay cô có gì đó rất lạ.
Ngồi vào xe rồi Dương Quang Trường vẫn nhìn chăm chăm cô .
Mặc Liên tranh thủ thời gian lấy laptop ra xem lại bài , thấy anh vẫn chưa khởi động xe , cô không nhìn anh , nhàn nhạt hỏi : " Sao thầy chưa đi ? "
Dương Quang Trường chồm tới khẽ hôn nhẹ vào má Mặc Liên : " Em chưa hôn chào buổi sáng.
"
Mặc Liên : " ...!"
...