Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Chưa tới 3 giây ..
Mặc Liên giật mình , mắt trợn tròn , cảm giác này không giống lần đầu của cô , nước mắt ứa ra , tay bấu mạnh vào lưng anh.

" Aa ..

đau ..

đau quá.

"
Cô cảm nhận được cái đó của anh đang đâm sâu vào bên trong , vừa đau vừa sợ hãi : " Rách ..

rách mất.

Đừng mà.

"
Dương Quang Trường nghe thấy cô khóc , bỗng chốc bao nhiêu dục vọng cũng đều bị tan biến , men rượu cũng không còn cản được tâm trí rối bời này ..
Mặc Liên cắn chặt những ngón tay lại , run rẩy.

Một tay còn lại bấu chặt vào lưng anh vì đau.

Sợ đến khóc sướt mướt .
Dương Quang Trường vội vàng rút ra , lồng ngực anh hơi ê buốt , hơi khó thở.

Anh ôm Mặc Liên lại , dịu dàng dỗ dành : " Ngoan , đừng khóc.

Không sao đâu.

"
Phía dưới của Mặc Liên đau rát , không dám động đậy vì sợ sẽ bị hỏng.

Nước mắt không tài nào dừng lại , ướt đẫm cả vai anh .
Dương Quang Trường từ từ chui ra , bế cô lên đi vào phòng tắm , luôn miệng dịu dàng dỗ dành : " Lần đầu nên đau một chút thôi.

Ngày mai sẽ không đau nữa.

Ngoan , đừng sợ.


"
Mặc Liên chỉ khóc nấc một chút , một phần do có men và mệt mỏi , nằm trong bồn một chút liền ngủ thiếp đi .
Dương Quang Trường cả buổi tối đó một mực xoa bụng cho Mặc Liên.

Gật gù ngủ thì tay cũng không dừng lại ..
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy.

Đầu óc trống rỗng nằm ngơ ra nhìn trần nhà.

Một lúc lâu sau mới nhận ra không phải nhà của cô .
Mặc Liên lật đật ngồi dậy , không còn đau rát nữa.

Cô trần như nhộng trèo về phòng , mặc tạm cái áo vào .
Ngồi trên bàn học , Mặc Liên mở laptop search google một chút.

Cô chăm chú đọc thứ tin tức kì lạ nhất và nhạy cảm nhất mà cô từng tìm hiểu - ***** *** đâm vào âm hộ là hiện tượng gì ?
" Mặc Liên ! "
Mặc Liên đang đọc thì bị tiếng của Dương Quang Trường làm cho giật mình , vội đóng laptop lại , xoay đầu nhìn anh .
Dương Quang Trường hơi khó chịu , đặt bát đồ ăn xuống , kéo ghế ngồi cạnh cô .
Không biết sao không hỏi mình mà đi lên đó tìm hiểu vậy ?
" Toàn là ảnh nhạy cảm , hỏng mắt em thì phải làm sao ? "
Dương Quang Trường trong tức khắc liền thay đổi biểu cảm , anh dịu dàng cầm bát nui lên đút cho cô : " Anh vừa nấu xong , em ăn đi cho nóng.

"
Mặc Liên mím mím môi chần chừ , tay siết chặt vạt áo , mí mắt cụp xuống nhìn dưới đầu gối .
Dương Quang Trường hơi buông thòng tầm mắt xuống , cảm thấy mình không khác gì một tên cầm thú , giọng nhẹ tênh tựa như lông vũ : " Anh xin lỗi.

Là anh nóng vội , anh ..
Đột nhiên Mặc Liên đứng bật dậy chạy vào phòng tắm , đồng thời hét lên : " Em chưa mặc quần.

"
" ...!"
Một lúc lâu sau , Mặc Liên nhẹ nhàng mở cửa ra xem .
Nhưng tiếng lò xo cửa không muốn nhẹ nhàng .
Mặc Liên như chết lặng , rồi chợt không thấy Dương Quang Trường đã đi rồi liền thở phù một cái nhẹ nhõm .
Bước ra một bước , bỗng cơ thể cô nhẹ như lông vũ , bay bổng trên không trung .
" Em mặc bao nhiêu cái quần mà hơn 10 phút vậy ? "
Dương Quang Trường từ bên phía cánh cửa đột ngột bế Mặc Liên lên đi về phía bàn học .

" ...!"
Hai người đối mắt nhau một lúc lâu , Dương Quang Trường chà xát lòng bàn tay vào gáy , vẻ mặt vô cùng hối lỗi.

Anh cầm bát nui lên , đảo một vòng múc lại đưa lên miệng Mặc Liên.

" Aa nào ..

"
Mặc Liên vẫn nhìn chăm chú anh , gặng hỏi : " Thầy phá trinh em ? "
Dương Quang Trường nuốt nước bọt , bị đả kích đến chảy mồ hôi lạnh , trong đầu thầm nghĩ cách .
Khắc sau , Dương Quang Trường đặt bát xuống , nắm lấy hai tay Mặc Liên , nũng nịu : " Vợ.

Hôm qua anh say quá không kiềm chế được.

Anh biết sai rồi.

"
Mặc Liên hỏi cung : " Hôm trước đó thầy đưa em thuốc tránh thai làm gì ? "
Dương Quang Trường thẳng thắng đáp : " Đó là vitamin.

"
Mặc Liên nhíu mài , giọng như kiềm nén tức giận : " Thầy nghĩ em không biết đọc tiếng nước ngoài à ? "
Dương Quang Trường tận lực trả lời : " Đó là anh đổi vỏ thôi.

"
Mặc Liên nhịn không được hỏi tiếp : " Vậy thầy đã sớm biết làm như vậy sẽ không có thai được ? "
Dương Quang Trường gật gù với vẻ mặt hiền lành , vô tội .
Mặc Liên không biểu cảm , lại hỏi : " Vậy sao thầy còn làm như vậy ? "
Dương Quang Trường hơi cong môi xuống , vô tội nói : " Nhưng nếu không làm như vậy , thì lúc đó anh sẽ đè em ra làm chuyện giống hôm qua để em hiểu mất ! "
Thấy cô im lặng , biểu cảm như rất hận anh , Dương Quang Trường khẽ cúi đầu xuống , tay anh nắm chặt vạt áo.

" Anh xin lỗi.

Anh sau này sẽ không làm những chuyện như vậy với em nữa.

"
Mặc Liên nói : " Dù sao cũng không chết được.


Thầy muốn thì cứ làm.

"
Dương Quang Trường sững sờ , " hả ? " lên một tiếng .
Mặc Liên chậm rãi phát âm , từng câu từng chữ đều mạch lạc rõ ràng : " Nhưng nếu sau này thầy chơi chán rồi , thì mong thầy cũng sẽ tha thứ cho em và mẹ.

Dù sao em cũng rất xem trọng trinh tiết của mình.

"
Dương Quang Trường không hiểu cô đang nói chuyện gì là tha thứ cho cô và mẹ , điều duy nhất anh để tâm chính là " thầy chơi chán rồi " .
" Không đâu.

Không phải chơi.

Anh là nghiêm túc , anh không phải là chơi đùa , anh thật lòng mà.

" Dương Quang Trường đẩy ghế quỳ gối xuống sàn , nắm chặt lấy tay cô , giọng điệu vô cùng thành thật .
Thấy Mặc Liên im lặng , anh lại nói : " Anh không biết em nói muốn anh tha thứ chuyện gì , nhưng anh không hề muốn đùa giỡn với em ! "
Mặc Liên vẫn không phản ứng .
Dương Quang Trường hơi bồn chồn , những điều anh nói đều là thật , anh chưa từng nghĩ rằng sẽ chơi đùa cô.

Chưa từng nghĩ rằng sẽ bỏ cô dù không biết tương lai trái tim anh có bị thay đổi nữa hay không , nhưng hiện tại anh đều là thật lòng , chỉ muốn cùng cô đi đến cuối đời ..
Dương Quang Trường đưa tay Mặc Liên đặt lên đầu mình , giọng điệu rất chân thành : " Nếu em không tin , vậy anh sẽ dùng cả đời mình để chứng minh cho em thấy.

"
" Búp bê sứ chỉ cần rơi nhẹ thì sẽ vỡ nát , nó sẽ trở lại thành một đống cao lanh.

Còn hộp sắt , thì đến khi búp bê vỡ rồi , nó sẽ có một con búp bê khác cần bảo vệ ! "
" ...!" Dương Quang Trường thoáng im bặt , khẽ cúi đầu xuống .
Sao em lại mất lòng tin vào tình yêu như vậy ? Có chuyện gì xảy ra với em sao ? Rõ ràng là hồ sơ nói em chưa từng yêu , cũng chưa từng thích ai mà ?
" Như vậy thì anh sẽ dùng đống cao lanh đó để nặn lại em , sau đó em sẽ khắc ấn lên hộp sắt.

Như vậy thì em sẽ không lo lắng điều gì nữa ..

"
Mặc Liên nở nụ cười , đẹp đến xót xa : " Chiếc hộp sắt dù có bị khắc ấn , khi nó đổi mục tiêu thì cũng sẽ không ai biết được đó có phải là vật nó cần bảo vệ hay không.

Bởi vì nó vốn dĩ là hộp sắt , hộp sắt thì không ai nhìn thấy được bên trong của nó chứa gì cả ! "
" ...!"
" Sao em lại có những suy nghĩ như vậy ? Sao em lại mất lòng tin như thế ? Sao em lại trưởng thành ? "
" ...!"
Dương Quang Trường ôn hoà nói : " Em có thể vô tư vô lo , em có thể suốt ngày khóc lóc , nhưng phải là những giọt nước mắt hạnh phúc , em cũng có thể như một đứa bé , anh cũng sẽ không ngại mà ôm em suốt cả ngày ..

"

" ...!" Mặc Liên nghe hiểu tất cả , nhưng không có phản ứng .
Dương Quang Trường tiếp tục bổ sung : " Tại sao em lại trưởng thành như vậy ? 5 tuổi đã biết làm việc nhà , 10 tuổi đã làm nội trợ , 17 tuổi em vẫn chưa từng mơ mộng đến tình yêu ..

"
Mặc Liên siết chặt tay lại , giọng điệu vô cùng kiên định : " Chính là vì em chúa ghét cái thứ gọi là tình yêu ! Ban đầu thì ngọt ngào , đến cuối cùng lại vứt bỏ không một chút luyến tiếc.

Nếu như yêu là phải đau khổ thì tại sao phải yêu ? "
Dương Quang Trường hơi sững sốt , trong giây lát liền lấy lại tinh thần : " Nhưng em sẽ ngăn tình cảm nở trong tim được sao ? "
" Em đã ngăn được ! " Mặc Liên khẳng định .
Mắt Dương Quang Trường khẽ động đậy , môi mấp máy không thành lời .
" Chẳng phải lúc đầu em cũng đã động lòng sao , nhưng em không phải loại người chỉ nhìn vẻ bề ngoài giống như mẹ.

Em có thể ngăn trái tim mình ngừng thích họ , đây là trái tim của em , là trí óc của em , thể xác mới là của thầy ! "
Dương Quang Trường có chút bất ngờ về câu trả lời đó , trong lòng như có một tảng đá đè lên lại có chút gì đó xót xa , nặng nề thở ra , giọng run run : " Tại sao ? "
" Tại sao ? " Mặc Liên cười tự giễu : " Là vì em sợ , em sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ bị bỏ lại giống như mẹ.

Chỉ khi nào em giữ được trái tim của mình thì người bị vứt bỏ không phải là em ! "
Dương Quang Trường khẽ cúi đầu xuống , khoé mắt đỏ hoe , đầu óc hơi choáng như buồn ngủ , giọng ỉu xìu : " Vậy anh chính là người không giữ được trái tim mình sao ? Sao em lại ích kỉ như vậy , nếu em không cướp tim anh thì có phải hiện giờ anh vẫn sẽ ở nơi đô thị phồn hoa yên ấm làm thiếu gia không ? "
Khoé mắt Mặc Liên không biết từ lúc nào cũng đã rơm rớm nước mắt , khẽ đưa tay chạm nhẹ lên làn tóc đen mềm mại của Dương Quang Trường .
Dương Quang Trường nắm lấy tay Mặc Liên , áp lên má mình , ngẩng mặt lên , nước mắt chậm rãi rơi xuống : " Nhưng ở đó không có em , rất tẻ nhạt , rất cô độc.

Cho dù em không yêu anh cũng được , nhưng xin đừng vứt bỏ anh , cầu xin em đừng vứt bỏ anh.

"
Mặc Liên có chút sửng sốt , lần thứ hai nhìn thấy con trai khóc , cố nhớ lại lần đầu cô đã dỗ anh như thế nào ..
Không nhớ nổi , Mặc Liên trong thời khắc hoảng loạn này đều không còn một chút kí ức .
Cô rối bời gãi gãi đầu , tự oán nếu lúc nãy im lặng một chút thì đã yên chuyện rồi ..
Làm sao bây giờ ?
Tiếng thút thít nhỏ nhẹ vẫn vang vang dưới chân Mặc Liên .
" Thầy đừng khóc nữa.

"
Đáp lại cô vẫn là những tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào , Dương Quang Trường úp mặt lên đùi cô mà khóc .
Mặc Liên nhẹ nhàng đỡ anh quỳ thẳng lại , cô đẩy luôn ghế ra ngồi xuống với anh.

Vẻ mặt cô vẫn đang rối bời không biết làm thế nào .
Dương Quang Trường mếu máo như con nít , trái tim thiếu niên tê buốt khó chịu.

" Em ..

em không được bỏ anh ! Nếu em bỏ anh thì anh sẽ tự tử cho em xem.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận