Lớp học từ khi Mặc Liên ngồi xuống liền trở nên ồn ào ..
khi anh cất giọng lên thì lại im bặt một lần nữa sau đó lại đột nhiên xốn xắn lên .
" Thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ ? "
" Thầy có vợ chưa ạ ? "
" Thầy có em gái không ? "
" ...!"
Hàng vạn câu hỏi mà lớp từ ồn ào lại trở nên ồn ào hơn lúc nãy , như phòng học kế bên còn có thể nghe được.
Mặc Liên thấy vậy vỗ vỗ vào bàn chậm rãi nói : " Nếu không im lặng thì làm sao thầy trả lời được ? "
Phòng học lại một lần nữa im lặng.
Dương Quang Trường ngồi chéo chân chống tay che miệng cười thích thú .
Lại ho khụ vài tiếng sau đó liền ngồi thẳng lưng nhìn lướt lại một lượt , nghiêm túc hỏi nói : " Muốn hỏi thì phải giơ tay , không được ồn ào ! "
Cả lớp hầu như đều giơ tay lên muốn hỏi , anh lại không biết nên bắt đầu từ ai ..
Dương Quang Trường liếc nhìn Mặc Liên , thấy cô đang ngồi thẩn thơ nhìn ra cửa sổ liền gọi , " Mặc Liên.
"
Mặc Liên nghe thấy tiếng , xoay mặt lại nhìn , " vâng " một tiếng .
Dương Quang Trường thản nhiên khoanh tay dựa lưng vào ghế ." Em muốn hỏi gì ? "
Mặc Liên không hiểu : " Em có giơ tay đâu ạ ?"
" Em thật sự không hỏi ? "
Mặc Liên khẳng định : " Không ạ ! "
Dương Quang Trường mặt dày hỏi thêm một lần nữa : " Thật sự không có ? "
Mặc Liên nhếch môi khó hiểu , khẳng định lại một lần nữa : " Em thật sự không muốn hỏi gì cả.
"
Dương Quang Trường thu tay lại , nghiên đầu chống cằm nhìn cô bằng ánh mắt đa tình , nhếch môi lên nở nụ cười muốn dụ dỗ cô : "Ồ.
vậy chắc là tôi nhìn nhầm rồi .
Mặc Liên gật gật đầu ngồi thụp xuống , trong đầu thầm nghĩ thầy giáo là vì chuyện lúc nãy nên muốn chọc lại cô .
Dương Quang Trường suy tư một chút rằng tại sao hôm nay anh đã chải chuốt hơn bình thường rồi mà chẳng thấy cô để ý tới.
Hay là do cô ngại ..
Lát sau anh liền quay lại cố trả lời hết những câu hỏi kia.
Chỉ toàn những câu hỏi về anh , như là anh bao nhiêu tuổi , bao giờ muốn lấy vợ , bao nhiêu mối tình ..
Anh cũng chỉ nhàn nhạt trả lời cho có , không muốn để ý tới .
" Thầy đã thích ai chưa ạ ? "
Dương Quang Trường vô thức liếc nhìn Mặc Liên.
Cô đang chán nản chơi trò thở ra khói của mình , phì phò thở ra lại nhanh chóng hút lại vào , lúc chu chu miệng , lúc lại há to , nhìn trông ngốc nghếch đáng yêu .
Anh bất giác nở nụ cười làm cho cả căn phòng dường như được sưởi ấm .
Đám nữ sinh nhốn nháo lên, bình thường không cười đã làm đốn tim người khác , cười lên như muốn lấy mạng.
Hàng tá trái tim thiếu nữ cứ như vậy bị anh cướp mất .
Dương Quang Trường chợt bình tĩnh lại từ tốn nói : " Tôi đã có người mình thích rồi ." Vừa nói Dương Quang Trường liếc nhìn xem biểu cảm của cô.
Mặc Liên vẫn ngồi đó chăm chú nhai trân châu không để ý tới anh .
Dương Quang Trường chỉ hơi thất vọng giọng trầm trầm bảo lớp có thể tan học .
Sau khi về nhà .
Mặc Liên vừa về liền đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ theo thói quen hằng ngày , sau đó liền xuống bếp nấu một vài món ăn cho mẹ cô khi về chỉ cần hâm lại một chút .
Vừa xuống bếp , Mặc Liên đã thấy mẹ cô để lại một giỏ trái cây cùng một tờ giấy note có nội dung là :
Lúc sáng mẹ nghe tin hàng xóm mới vừa chuyển đến ! Khi con đi học về thì mang giỏ trái cây này sang tặng họ giúp mẹ nhé .
Mặc Liên liếc nhìn giỏ nho nhỏ đựng trái cây mẹ cô để lại.
Có một vài quả táo , một chùm nho , vài quả dâu và cherry .
Mặc Liên thử mở tủ lạnh ra xem .Cô cười cười , tay giơ tới lấy vài quả việt quất cho vào miệng sau đó liền cầm giỏ trái cây đi sang thăm hàng xóm mới .
Vừa mở cửa ra , luồn gió đông lạnh thổi thẳng vào người Mặc Liên.
Suy nghĩ một lúc không biết có nên quay lại lấy áo khoác không.
Không nghĩ nhiều liền đi luôn ra ngoài , đưa cho họ là về liền không nên nán lại lâu .
Mặc Liên ôm người run rẩy nhấn chuông nhà hàng xóm , một lúc sau mới thấy có người mở cửa.
Nhưng đập vào mắt cô là cái thân hình sáu múi như người mẫu chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm , lại còn đứng trên bật thềm không thể nhìn thấy khuôn mặt .
Mặc Liên tròn xoe mắt nhìn không chớp mắt , lại nuốt ực một tiếng .
Đột nhiên giọng người đàn ông vang lên , giọng trầm ấm lại có một chút trêu đùa .
" Đẹp không ? "
" Đẹp ..
hả ? À kh-không ..
tôi không biết ." Cô hốt hoảng xoay mặt sang một bên , vài khắc sau liền nhận ra điều gì đó liền ngẩng mặt lên nhìn : " Thầy Trường ? "
Dương Quang Trường chợt nhận ra cô chỉ mặc mỗi chiếc áo thun , tóc vẫn còn hơi ướt.
" Em không lạnh à ? Mau vào nhà.
"
Mặc Liên lắc đầu giơ giỏ trái cây ra cho anh : " Mẹ em bảo đem sang cho thầy.
Thầy nhận đi.
"
Dương Quang Trường cầm lấy mở toang cửa ra : " Mau vào.
Ở ngoài rất lạnh ! "
" Em còn phải nấu ăn cho mẹ , sau đó còn phải học bài nữa.
Em cũng không định ở lại đâu.
" Cô vẫy vẫy tay nhanh chóng quay mặt chạy về nhà.
Dương Quang Trường đứng hình nhìn cô đi vào tận nhà , sau đó bị một luồn gió làm cho tỉnh.
Vội vàng đóng cửa lại .
Con bé này có biết chăm sóc bản thân không vậy ?
Dương Quang Trường vội về phòng thay một bộ quần áo sau đó liền sang nhà cô nhấn chuông.
Nghe tiếng chuông , Mặc Liên liếc nhìn nồi nước đang đun vẫn chưa nổi bọt khí , an tâm chạy tới mở cửa.
Giọng cô vừa lễ phép lại vừa nũng nịu : " Mẹ ạ ? Hôm nay mẹ về sớm thế.
"
Cánh cửa từ từ mở ra , Dương Quang Trường nhìn thấy cô trong chiếc tạp về trắng , tóc búi cao trông đáng yêu như một đứa bé tập tành nấu ăn .
" Thầy ? Có chuyện gì vậy ạ.
" Chân mày cô nhếch lên nghiên đầu hỏi .
" Ừm.
" Anh cúi người xuống ngang tầm mắt của Mặc Liên , đưa cho cô chiếc bánh kem nhỏ : " Tôi sang thăm hàng xóm nhỏ đây.
"
" Dạ ? " Cô vô thức lùi về sau một chút nhận lấy bánh , nói : " Cảm ơn ạ.
"
Thấy Mặc Liên vẫn đứng đó chắn cửa , Dương Quang Trường nhẹ giọng hỏi : " Em không định mời hàng xóm vào nhà sao ? "
" ..
" Cô suy nghĩ một lát rồi ngước nhìn anh : " Vậy thầy có muốn vào không ? "
Dương Quang Trường gật gật đầu , bẹo má cô ung dung nói : " Có đó.
Em muốn mưu sát tôi bằng cách bắt tôi ở ngoài trời như vậy à ?"
Mặc Liên mở cửa to ra cho anh đi vào.
Anh bước vào cởi dép đi tất vào giống như cô.
Liếc nhìn xung quanh một chút , nhà cô cũng được chỉnh điều hoà ấm áp .
" Thầy à.
Thầy cứ ngồi đây chơi ..
em đang bận nấu ăn ." Mặc Liên vỗ vỗ vào ghế sofa .
Dương Quang Trường cởi bỏ áo khoác ra đặt lên sofa , xoắn nhẹ tay áo hoodie bước về phía cô : " Vậy tôi giúp em ."
Mặc Liên vừa mấp máy môi định nói gì đó liền bị anh kéo đi vào bếp.
Liếc nhìn một chút , một cái bát đựng việt quất và dâu tây trộn cùng một ít kem đặc đặt trên bàn.
" Em đã ăn trưa chưa ? "
Mặc Liên lắc lắc đầu mở cửa tủ lạnh lấy thịt ra.
" Chưa ạ.
Em chuẩn bị nấu đây ! "
" Chưa ăn sao lại đi ăn trái cây ? " Anh nhíu mày chỉ tay vào bát đựng trái cây .
" Em định ăn trong lúc đợi nước sôi ạ.
"
" Sau này phải đừng ăn như thế nữa.
Có biết không ? " Anh cầm lấy bát trái cây cho vào tủ lạnh .
Cô lười biếng trả lời : " Vâng ..
"
Bước tới tắt nước sôi , rã đông thịt một lúc sau đó quay sang nhìn anh đang loay hoay bóc vỏ hành tây.
Anh bóc từng lớp từng lớp ra chỉ còn mỗi một vài lớp nhỏ bằng với củ hành tím .
Mặc Liên đột nhiên la lên : " Thầy ! "
Anh giật mình làm rơi luôn củ hành đang cầm trên tay , vội vàng nhặt lên : " Sao vậy ? "
" Cái đó ..
" Mặc Liên chỉ tay về củ hành , "Không phải làm như vậy.
Thầy có biết nấu ăn không ? "
Dương Quang Trường với gương mặt ngây thơ vô tội lắc lắc đầu .
Mặc Liên gom hành lại cho vào bát : " Thầy ngồi đó lấy đồ ăn trong tủ lạnh ăn đi ..
hay thầy muốn ăn đồ ăn vặt thì cứ vào phòng em lấy ! "
Vào phòng ?
Dương Quang Trường hơi ửng đỏ má khụ khụ vài tiếng cố lấy bình tĩnh : " Em không nên mời con trai vào phòng của mình ."
Mặc Liên nhìn anh suy nghĩ một chút sau đó liền gật gật đầu quay mặt tiếp tục rửa thịt : "Vâng.
Thầy vẫn là không nên vào ! "
Dương Quang Trường cảm thấy như mình vừa tự đào hố , bước tới phía sau cô : " Nếu là tôi thì cũng có thể cho vào ."
Mặc Liên xoay lưng lại nhìn , mắt mở to chân mày lại hơi nheo điềm tĩnh nói : " Thầy là con gái ạ ? "
Dương Quang Trường sững sờ nhìn cô bật cười thành tiếng : " Em ..
em đang nghĩ gì vậy ? Lúc nãy em nhìn tôi có chút nào giống con gái không ? "
Mặc Liên lắc lắc đầu suy ngẫm : "Nhưng chẳng phải phẫu thuật là được sao ? "
Dương Quang Trường nhéo nhẹ mũi cô ." Em nghĩ đi đâu vậy ? Hửm ? "
" Thầy bảo thầy có thể vào .." Mặc Liên vô thức đưa bắp tay lên cọ cọ mũi ." Vậy chẳng phải là con gái nên mới có thể vào sao ? "
" Vì tôi là thầy giáo của em ! "
Mặc Liên gật gù " vâng " một tiếng .
Dương Quang Trường bước tới chỉ chỉ vào cái đùi gà cô đang chuẩn bị sơ chế.
Nhẹ giọng hỏi : " Cái đó là để làm món gì ? "
Mặc Liên điềm nhiên trả lời : " Đùi gà sốt tiêu đen ạ ."
Dương Quang Trường lại chỉ tay về phía con cá : " Vậy con cá này ? "
" Canh cá ạ ."
" Vậy còn đống tôm kia ? "
" Tôm kho tàu ạ ."
" Còn đống rau đó ? "
Mặc Liên hơi thiếu kiên nhẫn : " Đó là để nấu cùng những món đó ấy ạ ! "
" Vậy còn ..
" Dương Quang Trường vừa định hỏi tiếp thì đã bị Mặc Liên chặn họng lại :
" Đều là để nấu ăn , thầy ngồi yên đó chơi đi .
" Ừm .." Dương Quang Trường nói : " Nhưng mà tôi muốn học ."
" Vậy thì thầy hỏi mẹ là được ." Mặc Liên thản nhiên đáp : " Dù sao mẹ thầy mới hiểu khẩu vị của thầy.
"
Dương Quang Trường : "..
Tôi không có mẹ ."
Mí mắt Mặc Liên giật giật , mấp máy môi : "Dạ ..
Ờ ..
em xin lỗi !"
Chưa kịp cho anh nói gì , Mặc Liên kéo ghế trèo lên lấy một cái tạp dề trên tủ .
Nhảy xuống ghế bước tới Dương Quang Trường , Mặc Liên nắm lấy dây cổ tạp dề giơ lên định đeo cho anh nhưng không tới , ngại ngùng nói : "Thầy đeo vào đi !".