CHAP 40
Quang Anh chạy tới chỗ đám đông đang đứng, ngước mặt nhìn lên sân thượng thấy bóng nó đang đứng trước lan can của sân thượng lòng nóng như thiêu đốt, trong lòng tự trách mình, cũng thầm trách nó “ con bé ngốc này có gì thì nói sao lại bày trò này cơ chứ, lỡ trượt chân rớt xuống thì sao chứ” , khi thấy nó leo qua lan can, anh ko suy nghĩ mà hét lớn:
- Khay Vi em mau xuống đi, nguy hiểm lắm, đừng leo qua đó mà.
Nó ko thèm quan tâm những lời anh nói, mặt làm ra vẻ buồn lắm tiến sát ra mép sân thượng, mặt ngước lên trời, đờ đẫn trông rất đáng thương. Khán giả xung quanh ai cũng phục sát đất tài diễn xuất của nó và biết chắc chắn rằng bọn họ đã thua rồi, Quang Anh lo lắng thế kia mà, bây giờ họ chỉ còn biết đứng đó xem tiếp vở kịch Hot này thôi.
- Khay Vi em đừng như vậy mà, anh xin lỗi anh sai rồi, anh ko nên nói như vậy, em xuống đi,nguy hiểm lắm.
Thật ko thể hiểu nỗi anh chàng này bị làm sao nữa, rõ ràng là biết nó ko thật lòng,rõ ràng là biết nó đang làm trò quỷ nhưng anh vẫn lo lắng như vậy. Chắc kiếp trước anh nợ nó thật rồi Haizz!... tội lỗi.
Trên sân thượng, nó quan sát tất cả hành động, thái độ của anh và của đám người kia, sau khi chắc chắn bọn họ đã lắc đầu chịu thua nó mới lên tiếng:
- Trần Quang Anh, anh nói mình sai, anh biết mình sai ở chỗ nào ko hả?
- Uh ! anh sai rồi, anh sai vì anh đã cướp mất câu nói chia tay của em, anh xin lỗi, coi như anh chưa nói gì nha, em xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm.
Hình như câu nói của Quang Anh làm bọn kia sock dữ dội lắm, cứ nhìn mấy cái miệng đang há hốc kia là biết liền mà, ko hiểu 2 con người điên rồ này đang nói gì, “nhảy lầu tự tử vì bị cướp mất câu nói chia tay?”, đúng là chuyện có một ko hai mà, chuyện mà chỉ có những người trên sao hỏa mới làm thôi chứ người trên trái đất làm gì nghĩ ra được. Đãvậy người nói chia tay lại còn ….. Điên rồ !!!!!!!!!!!!!! hết sức.
- Muốn tui xuống ư ? còn lâu nha. Anh phải nói với bọn họ là anh yêu tui và anh bị tui đá. Vậy tui sẽ suy nghĩ lại. – nó ngang ngược đưa ra cái yêu cầu hết sức điên, mặt thì vênh vênh ra vẻ đắc chí lắm.
- Được, anh đồng ý với em.- nói rồi quay lại đám khán giả đang mắt chữ A miệng chữ O kia lên tiếng : tôi, Trần Quang Anh, yêu Khay Vi, sau 24 giờ cô ấy đã đá tôi.- anh nói những câu nói rời rạc, đứt quãng nhưng rất dứt khoát làm ai kia rất hài lòng, thật đúng là một con người độc ác mà, anh đã đau lòng như vậy rồi mà lại làm anh anh lòng thêm, gieo gió ắt gặp bão, God luôn dõi theo nhà Ngươi hỡi atula Khay Vi kia.
Lúc này mấy cái miệng của những khán giả trung thành đang há to cực đại, cái điều kiện điên rồ thế kia mà Quang Anh cũng đáp ứng, mắt trợn ngược, họ ko tin được những gì Quang Anh nói. Mặt tỏ rõ sự thất vọng. Quang Anh của họ, một Quang Anh hào hoa , cao ngạo, sao giờ lại chiều theo ý của con nhỏ điên này cơ chứ, là anh yêu nó , là anh đã rơi vào lưới tình của nó rồi, họ vừa ghen tị vừa tức tối, muốn leo lên kia đẩy nó xuống cho rồi. (t/g cũng muốn vậy đó)
Quang Anh sau khi nói xong, anh biết rằng sau câu nói của anh nó sẽ đi xuống nên anh cũng quay lưng đi vào lớp, và sau đó khi nó bước vào lớp thì đã ko thấy bóng dáng anh đâu cả chỉ nhìn thấy mấy con mắt nhìn nó một cách ghê rợn, như muốn ăn tươi nuốt sống nó, trong đó có cả 3 anh chàng và 3 cô nàng kia. Nó nhìn bọn người này, mắt chớp chớp, tay gãi gãi ( đầu có chí), nhe răng cười ( như BNTT), hình như cũng có chút ăn năn. Kết thúc, công cuộc trả thù tại đây,và nàng ta quyết định sẽ mua gì đó tặng anh để đền bù vụ sân thượng, dù sao nó cũng làm hơi quá mà.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi, mỗi ngày tới trường nó lại gặp những chuyện gì đó, ko có một ngày yên ả, và hôm ấy cũng vậy, một ngày cuối thu, ngày đã thay đổi hoàn toàn con người nó ….
Nó vẫn vậy, vẫn đi học đều đều, mấy người trong lớp ko còn ghét nó nữa, họ bắt đầu thích nó, gọi nó là đại anh hùng khi nó ra sức bảo vệ những bạn học bị bắt nạt, nó vẫn dõi mắt nhìn những cử chỉ và hành động của Khắc Thiên, vẫn làm trò để anh nói chuyện với mình nhưng anh vẫn chưa nói với nó câu nào cả. Kỳ Khôi bắt đầu nghiêm khắc với nó hơn, anh nhận ra anh quá dung túng cho nó, kết quả là nó ngang tàn hại Quang Anh thê thảm vậy. Nhắc tới Quang Anh, sau cái vụ ầm ĩ cả trường kia, nó đã đi xin lỗi anh, cũng từ chối lời tỏ tình của anh, nói chỉ xem anh là bạn thôi, phần anh thì anh vẫn lặng thầm yêu nó, vẫn hay chọc ghẹo nó làm mấy trò nó ghét,có điều anh ko còn lăng nhăng như trước nữa làm mấy cô nàng trong trường ghét nó ra mặt, vì nó mà họ ko còn hy vọng làm người.tình.một.đêm với anh nữa. Thiên Vũ trở lại là chính mình, trầm lặng, ít nói, và lạnh lùng nhưng vẫn ko bỏ được thói quen chọc giận nó….
6h30 sáng
Nó đi học sớm, vì hôm nay là sinh nhật của nhỏ Ngọc Ninh, trên tay nó bê bình thủy tinh lớn, trong đó có rất nhiều chú hạt giấy nhỏ đủ màu sắc trông thật đẹp mắt - một món quà ý nghĩa. Vừa bước chân vào lớp, nó chạy nhanh lại chỗ 3 cô nhóc kia đang ngồi, đưa nhanh bình thủy tinh ra phía trước , giọng diệu tỏ rõ sự vui tươi pha lẫn chút nhí nhảnh của con nít:
- Happy birthday bạn yêu, tặng bạn yêu nè, quà nhỏ mà ý nghĩa lớn nha. – vừa nói, nó vừa nở nụ cười thiên thần – (bí quyết làm điên đảo lòng người của nó) ko biết đã cướp đi bao nhiêu tâm hồn của mấy tên con trai trong lớp, làm cho ai kia cũng ko chịu được mà lên tiếng :
- Đúng là nhỏ thật, ko có tiền mua quà thì nói anh đây ượn chứ làm gì mà phải khổ sở gấp hạt giấy thế kia, chắc tay mất cảm giác luôn rồi nhỉ? – Thiên Vũ vừa nói vừa nhìn vào quyển sách trên tay, mặt vẫn lạnh tanh nhưng cái miệng lại nhếch lên như mỉa mai nó. Nghe anh nói vậy, nó rút tay lại, ôm bình hạt giấy vào lòng quay qua nhìn ai kia làm Ngọc Ninh vừa mới đưa tay ra định nhận quà thì …. Đúng là quê tay mà.
- Này , hôm nay anh đúng là “sáng sủa” mà. – nó quay lại đớp lấy một câu làm ai kia tức nghẹn lời, chỉ kịp “CÔ…” lên một tiếng rồi ngậm cục tức mà tiếp tục đọc sách. Mới sáng mà đã thua trận rồi.
Nó lại quay qua Ngọc Ninh, tiếp tục màn tặng quà, thì lại có chuyện, ai đó cầm tờ báo sáng vẻ mặt khó tả, thông báo cái tin nóng hổi gây chấn động dư luận trong nước sáng nay:
- Này, hôm qua tại Quy Nhơn vừa xảy ra vụ trả thù của bọn buôn ma túy đó, bọn họ giết cả nhà tên đồng bọn rồi còn phóng hỏa đốt nhà nữa. – nói rồi quay lại nhìn tờ báo :- đồng bọn của chúng tên là Trần Minh Đại…..
XOẢNG……..
Bình thủy tinh đựng đầy hạt giấy rơi xuống đất, mảnh thủy tinh và những con hạt giấy vương vãi khắp nơi, Kỳ Khôi nín lặng ,hồi hộp nhìn nó, cả lớp ko biết chuyện gì cũng quay nhìn nó bằng con mắt khó hiểu.