Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 235: ĐÒI MỘT THUYẾT PHÁP


Dịch giả: Luna Wong


Một lát sau, cửa chính Tây Nam cửa chính mở, một mình Phó Hoài Cẩn từ bên trong cửa đi ra, thật xa chắp tay, nói: “Chẳng biết Lưu đại nhân tới chơi, Hoài Cẩn thất lễ.”


Lúc nói chuyện, hắn chỉ nhìn Quế vương, đám người còn lại một mắt cũng chưa từng nhìn.


Lý Đống và La Thanh Miêu cùi mặt hầu như dán trên gông xiềng.


“Là rất thất lễ.” Quế vương nói: “Bổn quan bảo ngươi để người của Tây Nam đều ra đây, một mình ngươi đi ra là có ý gì, khinh thường bổn quan?”


Phó Hoài Cẩn ngẩn ra, vị Lưu huyện lệnh này làm sao sẽ lớn lối như vậy.


Hắn không khỏi đánh giá đối phương, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng bỗng nhiên nhảy… Lẽ nào Quế vương lại đến rồi.


Đúng rồi, nếu như không phải Quế vương, Lưu huyện lệnh làm sao có thể có gan này, dùng giọng như thế.


Thế nhưng người này, thực sự là Quế vương sao?


Phó Hoài Cẩn không dễ xác nhận.


“Không dám.” Phó Hoài Cẩn nói: “Đây liền để người đi mời.”


Phó Hoài Cẩn để người mời tất cả mọi người đi ra, một lát sau tiên sinh, tụng sư còn có học sinh gần hai trăm người của Tây Nam tất cả đi ra.


“Đều đến rồi?” Lưu huyện lệnh đảo qua đám người của Tây Nam, bỗng nhiên vừa quay đầu nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi tới!”


Mục đích Đỗ Cửu Ngôn tùy ý La Thanh Miêu ngụy chứng, chính là định sau khi kết thúc án tử, kéo hắn đến đại náo Tây Nam. Thế nhưng hiện tại không giống nhau, Quế vương tới, nàng chỉ cần để Quế vương xông lên trước, nàng ở phía sau xem cuộc vui thì tốt rồi.


“Ta đến, đây chẳng phải là ngăn trở danh tiếng của đại nhân người sao?” Đỗ Cửu Ngôn xua tay.


Quế vương nói: “Bổn quan cần danh tiếng gì, ngươi cứ lên đi!”



“Không được không được.” Đỗ Cửu Ngôn từ chối nói: “Ngày hôm nay lanh, đầu lưỡi ta mất linh.”


Quế vương nhìn chằm chằm miệng của nàng, môi hồng răng trắng sáng, cười rộ lên khóe môi cong lên cư nhiên rất ngọt. Hắn ngẩn ra liếc mắt bản thân, nghĩ đến thứ lộn xộn gì đó, hắn nói: “Dâng trà, cho Đỗ tiên sinh nhuận hầu.”


Nói xong, lại thấp giọng nói: “Cho chút mặt mũi, ta muốn lên sân khấu cuối cùng.”


Được rồi, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Phía sau hắn, sắc mặt của gần hai trăm người Tây Nam biến thành màu đen.


Hai người kia không bệnh chứ, đều gọi bọn họ ra, nên nói gì thì nói a, cư nhiên còn ở nơi này chối từ.


Xem Tây Nam bọn họ là gì.


Quá phận, quá không coi ai ra gì, khinh người quá đáng.


“Tiên sinh.” Tiêu Thanh Phong ở bên tai Tiết Nhiên nói: “Vì sao hội trưởng không nói lời nào, hắn chỉ là một huyện lệnh, dựa vào cái gì lớn lối như vậy?”


Tiết Nhiên siết nắm tay, thấp giọng nói: “Không nên nói bậy.” Các học sinh không nhìn ra, là bởi vì bọn hắn không biết nội tình.


Bây giờ Lưu huyện lệnh này, phân minh chính là Quế vương.


Nhưng, hắn giận không phải Quế vương. Vương gia hồ đồ bọn họ sớm đã lĩnh giáo rồi, hắn giận Đỗ Cửu Ngôn, cư nhiên cùng Quế vương, trước mắt bao người trêu đùa nhục nhã mọi người Tây Nam.


Người này chưa trừ diệt, hắn chính là chết cũng không có thể nhắm mắt.


Bookwaves.com.vn

“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn uống một ngụm trà quán trà đối diện đưa tới, hắng giọng một cái, hướng về phía đối diện chắp tay, nói: “Các vị, hôm nay Đỗ mỗ đến đòi một công đạo.”


Phó Hoài Cẩn đã đoán được nàng muốn nói gì, đầu lông mày ninh chặt cũng không muốn cùng một tiểu bối nói chuyện, huống chi là trước mặt mọi người.


Nguyên lai, hắn còn muốn nói một chút với nàng, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần thiết.


Tiểu nhi này quá mức không coi ai ra gì, hiêu trương bạt hỗ.



Không dạy nỗi.


“Đỗ Cửu Ngôn.” Hôm nay nhiều người, Chu Nham và Tiêu Thanh Phong ra khỏi hàng, chỉ nàng nói: “Một mình tụng sư nho nhỏ như ngươi, không có tư cách nói chuyện với đại tiên sinh chúng ta!”


Ý tứ là, bọn họ đến phụng bồi.


“Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói đi.” Tiêu Thanh Phong nói: “Vừa lúc, bách tính Thiệu Dương đều ở đây, cũng để cho mọi người phân xử, để mọi người xem, Đỗ Cửu Ngôn ngươi rốt cuộc là bộ dáng gì, khoác một tấm da thế nào.”


Quế vương mất hứng, sờ sờ mặt mình, ngồi xuống ghế Kiều Mặc bưng tới, gác chéo chân, từ trong túi sờ sờ không phát hiện hạt dưa, rất mất hứng.


“Đại nhân, người muốn mua hạt dưa sao?” Bỗng nhiên, củ cải nhỏ dẫn theo một rổ nhỏ đến gần, “Một lượng bạc một bao.”


Khóe miệng Quế vương run lên, cả giận nói: “Một lượng, sao ngươi không đi đoạt?”


“Vậy ngươi có ăn hay không?” Củ cải nhỏ nói: “Lập tức sắp bắt đầu, người không có hạt dưa ăn rất buồn chán.”


Quế vương chỉ chỉ củ cải nhỏ, đoạt một bao qua đây ném cho hắn một lượng bạc vụn, “Tiểu hài tử bất hiếu, sẽ bị sét đánh.”


Củ cải nhỏ nhe răng, lại chạy ra sau hắn bán, “Nãi nãi người cần hạt dưa không, ngũ văn tiền hai túi!”


Quế vương tức giận khụ khụ, vỗ ngực thở dốc, chỉ vào củ cải nhỏ, không tiếng động cả giận nói: “Nghiệt tử!”


Củ cải nhỏ hướng về phía hắn hì hì cười.


Ôm rổ nhỏ ngồi ở bên đường nhìn thân ảnh vĩ ngạn của cha hắn.


“Da mặt rất tốt a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là trắng hay đên nhìn một mắt đã ra hàng thật giá thật.”


Tiêu Thanh Phong nói: “Đỗ Cửu Ngôn, làm người lưu một đường, ngươi hôm nay làm nghiệp chướng, tương lai tất có một ngày báo ứng gia thân.”


“Bỏ đi!” Đỗ Cửu Ngôn một tay hất hắn ra, Tiêu Thanh Phong thình lình ngã đè Chu Nham sau lưng, nàng nói: “Hôm nay ta không phải đến cãi nhau, cũng muốn làm công kích nhân thân gì, tìm người dám nói chuyện có thể nói chuyện của các ngươi ra.”



“Chỉ huy hai học sinh lên, cũng không biết xấu hổ.” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt đối diện với Tiết Nhiên. Tiết Nhiên chắp tay đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nói: “Lúc đầu ngươi mới tới Thiệu Dương, đến Tây Nam cầu học chính là tâm cao khí ngạo không coi ai ra gì. Ta không thu ngươi nhập học phủ, đúng là bởi vì ta nhìn không hơn loại không có học thức như ngươi, lại còn tự giác tài trí hơn người.”


“Người như ngươi vậy làm tụng sư, tương lai nhất định sẽ bại hoại hành phong của tụng sư.” Tiết Nhiên nói: “Nếu như để ta chọn lại lần nữa, ta như trước sẽ cự tuyệt Đỗ Cửu Ngôn lúc đầu đến cầu học.”


Đỗ Cửu Ngôn cười, chắp tay nói: “Cảm Tạ tiên sinh cự tuyệt chi ân, bằng không hôm nay ta cũng giống học sinh phía sau lưng ngươi, hai tròng mắt vô thần, nhãn thần trống không. Một lồng truy cầu đại thành đại nghĩa lại ném tổ huấn ra sau đầu.”


“Ngươi đừng vội nói bậy.” Tiết Nhiên nói: “Tây Nam lập thế trăm năm, nếu như người người như ngươi, một mặt hồ đồ can thiệp vào. Đã sớm thành chê cười.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, một quay người chỉ vào La Thanh Miêu và Lý Đống, “Đúng là chê cười.”


“Một tiên sinh dạy học vào Tây Nam vài chục năm, một tụng sư tổ chữ giáp của Tây Nam. Hai người, một hối lộ cưỡng bức Lưu đại nhân, buộc hắn thiên vị trên công đường. Một vì thắng biện tụng, mà không cố tính mệnh của người khác, lừa gạt, ngụy chứng.”


“Đây là vật chìm dưới đấy của Tây Nam lập thế trăm năm của ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn rất không khách khí chỉ La Thanh Miêu, “Nếu như vậy chính là vật chìm dưới đất, Tây Nam chính là hầm cầu to lớn.”


“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi làm càn!” Tiết Nhiên quát dẹp đường.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta có làm càn hay không, ngươi tới chứng minh cho ta một chút.” Nàng chỉ chỉ La Thanh Miêu, “Theo luật, ngụy tạo chứng nhân chứng cứ, xúi giục bịa đặt kiện tụng, tội danh gì?”


“Lúc các ngươi lập thế trăm năm, Tây Nam vật chìm chết đống thành núi, người như vậy lại có tội danh gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiết Nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi nếu có chứng cứ, chứng minh hai người hắn có sai, xúc phạm luật pháp, vi phạm luật lệ và đạo đức ngành nghề xử lý theo pháp, Tây Nam chúng ta cũng sẽ không nuông chiều dung túng.”


“Nhưng ngươi mang người đến cửa Tây Nam nháo sự, ngươi chính là cố ý thêu dệt chuyện.”


Lúc nói chuyện, Tiết Nhiên bỗng nhiên nâng thanh âm lên, nói: “Các vị, Lý Đống và La Thanh Miêu hai người giao cho quan phủ điều tra, nếu hai người có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Tây Nam ta tuyệt không nuông chiều. Tùy ý Lưu đại nhân thẩm xử theo luật.”


“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, hai người bọn hắn cũng không còn là người của Tây Nam tụng hành nữa.” Tiết Nhiên to tiếng nói xong nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi thoả mãn chưa?”


Khí tốt bảo xa!


Bookwaves.com.vn – Luna: bỏ tốt giữ xe


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không hài lòng.”


“Ngươi muốn như thế nào.” Tiết Nhiên nói: “Không nên ép người quá mức.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải ta ép ngươi, bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên. Ở trên đường Thiệu Dương không gặp công đường gặp, chúng ta không hy vọng gặp lại tình huống của hôm nay.”


“Huống chi, lần này là ta phát hiện, nếu lần sau ta không phát hiện được thì sao?”



“Hại oan mạng người.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiết tiên sinh, không phải một câu không nên ép người quá mức có thể che giấu được.”


“Đúng!” Có người sau lưng theo hô: “Tây Nam tụng hành ở Tây Nam một đời độc đại nhiều năm như thế, các ngươi nhận quan ti vô số kể, chúng ta vẫn tin tưởng tín nhiệm các ngươi, nhưng chuyện ngày hôm nay thực sự quá làm cho chúng ta khiếp sợ thất vọng rồi.”


“Phải, ai biết sau này các ngươi nhận tụng án, có thể ngụy chứng, lừa gạt hay không. Tụng sư các ngươi bất quá thắng thua một hồi quan ti, nhưng là người thỉnh tụng đặt cược mạng thân gia.”


“Một câu nói hời hợt của các ngươi như vậy, chúng ta không hài lòng.”


Đỗ Cửu Ngôn buông tay, nhìn Tiết Nhiên, “Xem, không phải ta không hài lòng, mà là bách tính Thiệu Dương không hài lòng.”


Tiết Nhiên nói: “Ngươi ở đây kích động quần chúng.”


“Ngươi cũng có thể thử kích động a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nói cho mọi người con mắt ta vô vương pháp, lừa gạt, vì tư lợi bản thân mà không cố sống chết của người khác. Ngươi lớn tiếng nói, để mọi ngời chỉ trích.”


“Ngươi muốn thế nào?” Tiết Nhiên hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không phải ta muốn thế nào, là các ngươi muốn thế nào, là các ngươi muốn thế nào với Thiệu Dương, với tất cả bách tính? Muốn thế nào với người tín nhiệm các ngươi người thỉnh tụng tới tìm các ngươi biện tụng, muốn thế nào với đối thủ của các ngươi.”


“Biện tụng, không chỉ là thắng thua của tụng sư, không phải danh tiếng tụng hành, những thứ này đều không trọng yếu. Quan trọng là cái gì, Tiết tiên sinh ngươi cho đến ngày nay còn muốn hỏi ta sao?”


“Hỏi một mao đầu tiểu tử ngươi khinh thường, chỉ đọc hai ngày luật pháp dám thi tụng sư bài? Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”


Có người hô: “Đỗ tiên sinh đọc hai ngày thì như thế nào, hắn thi cao điểm nhất trong trăm năm của các ngươi. Tiết Nhiên ngươi quá tự cho là phải rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiết Nhiên, Tiết Nhiên cũng nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt trắng bệch, tức giận đầu óc ong ong vang, khí huyết dâng lên chỉ kém ngất đi.


“Đỗ Cửu Ngôn.” Vẫn chưa mở miệng Phó Hoài Cẩn lại cười nói: “Ngươi nói không có sai, Tây Nam quả thực phải xin lỗi người trong thiên hạ.”


Lúc nói chuyện, hắn hướng về phía bách tính nơi này chắp tay thi lễ, một lạy rất thấp, “Làm hội trưởng Tây Nam tụng hành, Phó Hoài Cẩn ta ở chỗ này, hướng người trong thiên hạ, hướng tất cả bách tính Thiệu Dương nhận lỗi, kể từ hôm nay ta sẽ tỉ mỉ chỉnh đốn Tây Nam, sau này không có khả năng phát sinh chuyện như vậy nữa!”


“Còn xin mọi người tha thứ.” Phó Hoài Cẩn nói.


—— lời nói ngoài ——


Có ăn hay không hạt dưa a, mãi túi hạt dưa vừa ăn vừa xem đi.


Tiếp tục lải nhải, phiếu phiếu phiếu, hắc hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận