Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 331: TUẦN VẤN ÁN TÌNH


Dịch giả: Luna Wong


Trong khách sảnh của Đinh phủ, ngày hôm nay rất náo nhiệt.


Tính Tây Nam tụng sư và học sinh còn có tiên sinh thì có hai mươi ba người, hơn nữa đám người Tiêu Tam có gần ba mươi người.


Quế vương ngồi ở giữa, mang da mặt mặc quan phủ, không uống trà, dư quang không vui đảo qua Trình Công Phục. Hắn cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn thay đổi rồi, sau khi vào Tây Nam hậu cư nhiên bắt đầu mềm lòng, còn tỷ thí với bọn họ, loại sự tình này có cái gì tốt mà so chứ, trực tiếp thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn áp là được rồi.


Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng.


Quế vương lại nhìn hạ nhân đứng ở trung gian, cùng với sau Vương thị tấm bình phong.

“Người chết các ngươi đều biết sao?” Quế vương hỏi.


“Biết.” Hạ nhân Đinh phủ trả lời.


Sau tấm bình phong, Vương thị nói bổ sung: “Năm ngoái hắn sửa viện tử trong phủ, sau này lại đến mấy lần, bất quá mỗi lần tới cũng là vì chuyện của viện tử.”


“Lần gần đây nhất là lúc nào?” Trình Công Phục hỏi.


“Lần gần đây nhất? Lý thẩm ngươi có nhớ không?” Vương thị nói: “Ta, ta không quá nhớ rõ.”


Một bà tử mập mạp trả lời: “Lần gần đây nhất là năm ngày trước, hắn vào từ cửa hông , ta thấy hắn.”


“Tìm ai, làm cái gì?” Trình Công Phục hỏi tiếp.


“Kỳ thực Giang đốc công thường xuyên đến, không phải mấy lần như thiếu nãi nãi nói, ” Lý thẩm có chút kiêng kỵ nhìn thoáng qua sau tấm bình phong, hình như rất sợ Vương thị sẽ trách cứ nàng nói lung tung, cúi đầu nói tiếp: “Từ tháng chín năm trước bắt đầu, lão gia lúc không ở nhà, hắn đại khái một tháng qua ba lần.”


“Nói bậy!” Vương thị quát lớn một tiếng, “Thế nào chúng ta cũng không có nhìn thấy, ngươi không nên nói chuyện lung tung.”


Lý thẩm sợ phù phù quỳ xuống, nói: “Đại nhân hỏi, ta, ta nói thật, ta, ta cũng không biết.”


“Cái gì không biết.” Vương thị vừa nói tiếp, bỗng nhiên ngoài phòng khách có một người hai ba bước vọt vào, một cước đá vào sau lưng của Lý thẩm , chỉa về phía nàng mắng: “Thứ đầu lưỡi lở loét, ngươi khi nào thì thấy Giang Diệp đến nhà của ta tới? Cả nhà không ai thấy, chỉ ngươi thấy được, có tin ta moi mắt của ngươi hay không.”


“Nhị gia!” Những hạ nhân khác đều quỳ xuống.


Con mắt của Đinh Thao muốn nứt ra, nhìn chằm chằm Lý thẩm.



Lý thẩm dập đầu liên tục, kêu: “Nhị gia, nhị gia ta thật là ăn ngay nói thật, nếu như nói xạo nửa chữ, thiên lôi đánh chết!”


“Ngươi, ” Lúc nói chuyện, Đinh Thao đi tìm chung quanh, như muốn tìm đồ đánh.


Quế vương chỉ vào Đinh Thao, “Ngươi xem bổn quan là pho tượng sao? Coi như là pho tượng ngươi cũng nên đến bái cúi đầu chứ, tiến đến liền đánh người, ngươi lợi hại a!”


“Học sinh bái kiến đại nhân.” Đinh Thao thu tâm thần đè lửa giận, chắp tay nói: “Học sinh thực sự không nghe được lời như vậy. Nương ta là người ăn chay niệm phật, làm sao có thể sẽ làm ra chuyện cùng người. . . Không thể nào.”


“Nhất định là hắn tiến đến, mạnh mẽ. . .” Đinh Thao nói không được, hận không thể lấy một nội khố trùm bản thân chôn mới tốt.


Nhà đang yên đanh lành, cư nhiên xảy ra loại sự tình này.


Giang Diệp kia thực sự chết tiệt. Tối hôm qua nếu như hắn trở về, hắn không chỉ giết hắn còn muốn băm hắn thành thịt vụn.


Quế vương mất hứng nhìn hắn, cũng không có răn dạy tiếp, dù sao phản ứng của hắn là bình thường.


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Đinh Thao, vóc dáng không tính là cao, da có chút đen, nói là người đọc sách nhưng nhìn ngược lại không phải là đặc biệt giống, hơn nữa tính cách xung động này, giống như một người luyện võ.


“Ngươi đứng ở một bên trước chớ vướng bận, để cho nàng nói hết lời, chờ lúc hỏi ngươi ngươi lại mở miệng. Nếu như còn quấy rối, bổn quan sẽ không tha cho ngươi.” Quế vương nói.


Thật đúng là như một tri huyện lão gia.


Đinh Thao xác nhận, phẫn hận trừng mắt Lý thẩm một cái, đứng ở một bên, lúc này mới phát hiện trong phòng khách thật là nhiều người, hắn ngẩn ra, tìm được Đỗ Cửu Ngôn đánh giá.


“Nói tiếp.” Quế vương nói.


“Nô tỳ không có lời khác, nô tỳ chỉ là một bà tử thô sử gõ mõ cầm canh quét sân, viện tử của phu nhân ta là không dám đi vào.” Lý thẩm nói: “Nhưng nô tỳ cũng không nói dối.”

Quế vương xua tay để cho nàng đi sang một bên, lại nhìn lão mụ tử phục vụ trong phòng Lữ thị.


“Ngươi nói.” Quế vương nói.


“Nô tỳ họ Ngô, là hồi môn theo chân phu nhân chúng ta tới. Vừa rồi chuyện Lý thẩm nói Giang Diệp thường xuyên đến, nô tỳ không phát hiện!” Ngô thị quét Lý thẩm một mắt, “Càng không nhìn thấy Giang Diệp tiến gian phòng của phu nhân chúng ta.”


Lý thẩm biến sắc, dập đầu nói: “Nô tỳ không phát hiện Giang Diệp tiến viện tử của phu nhân, thế nhưng chuyện Giang đốc công một tháng đến ba lần, nô tỳ cũng không nói xạo.”


Lúc nói chuyện, nàng tìm kiếm các bà tử khác, mọi người cũng không dám nói chuyện.

“Hắn sẽ không đánh các ngươi, ” Quế vương nói: “Dám động thủ bổn quan vót chân của hắn!”



Vẻ mặt của Đinh Thao tức giận, hận không giết được ai cho hả giận.


Bookwaves.com.vn

“Nô, nô tỳ biết.” Một vị bà tử độc nhãn tại trù phòng nói: “Nô tỳ nhìn thấy qua hai lần, Giang đốc công còn thưởng tiền cho nô tỳ.”


Đinh Thao muốn nói chuyện, Quế vương liếc hắn một mắt, hắn sợ co rụt lại đem lời nuốt mất.


“Vương thị, ” Quế vương hỏi: “Ngươi nói, chuyện tối hôm qua ngươi biết.”


Vương thị cách bình phong trả lời: “Ngày hôm qua ăn xong cơm tối, ta mang theo nữ nhi quay về viện tử của mình, giúp nàng tắm lại cùng nhau nói mấy câu truyện, chúng ta liền ngủ.”


“Thẳng đến trời mau sáng thì xảy ra chuyện, ta mới bị Trầm mụ mụ trong phòng đánh thức. Về phần Giang Diệp đến đây lúc nào, cha chồng ta trở về lúc nào, ta cũng không biết.” Vương thị trả lời.


Quế vương liền thấy người khác, Lý thẩm cũng lắc đầu, “Tối hôm qua quả thực không biết Giang đốc công đến đây lúc nào, thế nhưng lão gia trở về nô tỳ là biết, ước chừng chính giờ sửu.”


“Nhưng lão gia không có lập tức trở về ngọa thất, mà là ở trong thư phòng ngoại viện đợi một hồi, tắm tắm đổi một kiện y phục mới trở về.”


“Vì là phu nhân thích sách, lão gia trở về đều là như vậy.” Lý thẩm nói.


“Vâng, phu nhân của chúng ta thích sạch sẽ, lão gia nhiều năm như vậy, mặc kệ lúc nào từ bên ngoài trở về, đều phải ở thư phòng tắm thay quần áo xong mới vào phòng.” Ngô thị nói.


Không có gì hỏi, Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ám chỉ nàng hỏi.


“Nếu như Giang Diệp không mời tự vào, các ngươi cũng biết hắn sẽ từ chỗ nào tiến viện tử chứ?” Lục Trán hỏi.


“Sẽ từ gần cửa hông hậu viện, tường vây cao thì cao, thế nhưng nếu muốn bò vào cũng không phải là không thể được.” Lý thẩm trả lời.


“Đinh nhị công tử, ngươi bình thường đều ở tại thư viện?” Ân Siêu hỏi.


“Ân. Ta mỗi tháng mùng một, mười lăm cũng sẽ về nhà ở hai ngày.” Đinh Thao nói: “Ta vốn là chuẩn bị tối hôm qua trở về, sau này sắp ra thư viện thì Hậu tiên sinh tìm ta có chút chuyện, trì hoãn một chút, ta vừa nhìn thời gian không còn sớm, liền đơn giản lười nhác một buổi tối, chuẩn bị sáng sớm trở về.”


Sớm biết thế, tối hôm qua ta đã trở về.


“Ngươi mỗi tháng trở về thời gian đều là cố định?” Trình Công Phục hỏi.



“Vâng! Đều là cố định.” Đinh Thao trả lời: “Chỉ là ngày hôm qua có chút đặc thù.”


Tất cả mọi người cầm bút chăm chú nhớ kỹ.


Câu hỏi đều là người của Trình Công Phục bên kia, Đỗ Cửu Ngôn bên này trái lại vô thanh vô tức, chỉ biết vùi đầu khổ ghi.


“Không vấn đề nữa chứ?” Quế vương hỏi.


Đám người Yến Thông cà một chút nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hình như đang nói, hội trưởng người hỏi a.


Đỗ Cửu Ngôn quay về trừng bọn họ, thấp giọng nói: “Hỏi chuyện mẫu thân hắn.”


Yến Thông suy nghĩ một chút, nhìn Đinh Thao hỏi: “Mẫu thân ngươi tính cách thế nào, tầm thường xuất môn đi lại, cùng người lui tới không?”


Đây là cái vấn đề quỷ gì, hắn vừa hỏi xong đối diện có người khinh thường bật cười một tiếng.


“Trước mặt tính cách nương ta lãnh thanh, tầm thường không qua lại với người khác, nàng cũng không có bằng hữu lui tới, dù là cùng người nhà cũng rất ít nói chuyện.” Đinh Thao nói.


“Phá bà mẫu mỗi mùng một cùng mười lăm cũng phải đi miếu.” Vương thị trả lời: “Lúc ta chưa mang bầu đều là đi cùng ta, sau khi ta có rồi phu nhân cùng Ngô ma ma hai người đi.”


Ngô thị gật đầu xác nhận, “Chúng ta đều là đi sáng sớm, cung phụng kinh văn, nghe một khóa sớm, trước buổi trưa trở về, về đến nhà ăn cơm trưa.”


“Trừ cái này ra, phu nhân đều không đi địa phương khác, dù là ngày lễ ngày tết nàng cũng không ra ngoài đi lại.”


Bookwaves.com.vn

Yến Thông nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu.


Không vấn đề gì nữa.


“Vậy tản, đi nha môn đi.” Quế vương đứng dậy, nói với Đinh Thao: “Ngươi ở nhà tự tra, nếu có chuyện giấu diếm không báo, cẩn thận ta thu thập ngươi tội bao che!”


Đinh Thao chắp tay, nói: “Học sinh không dám!”


Tất cả mọi người nghị luận ầm ỉ đi ra ngoài, Quế vương đứng ở trước mặt của Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Ngày hôm nay ngươi làm sao vậy, vấn đề gì cũng không có?”


“Có chút cảm giác của người ngoài cuộc, tạm thời không nghĩ ra vấn đề. Chỗ duy nhất để ta cảm thấy khả nghi, mới vừa rồi đại nhân người đều hỏi qua.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.


“Xem ra, chúng ta càng ngày càng có ăn ý.” Quế vương nói.


Vô số ánh mắt nhìn, Đỗ Cửu Ngôn rất có lễ phép ở trong lòng thăm hỏi tổ sư gia.


“Nương ngươi còn hôn mê chưa tỉnh, chút nữa ngươi đi thỉnh Hồ đại phu đến xem, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Đinh Thao.



Đinh Thao nhìn nàng, hỏi: “Người chính là Đỗ Cửu Ngôn? Ta bình thường nghe nói đến người.”


“Mệt cho lỗ tai của ngươi rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Bình tĩnh một chút, thanh niên nhân làm việc phải tam tư.”


“Tiên sinh giáo dục, Đinh Thao ghi khắc!” Đinh Thao chắp tay nói.


Đỗ Cửu Ngôn khẽ gật đầu, mang theo người một nhà đi ra ngoài, Quế vương hỏi: “Vụ án này phải biện tụng có tội chứ. Chỉ nhóm người dưa méo táo nứt này của ngươi, được không?”


Đám “dưa méo táo nứt.” ủy khuất nhìn Quế vương.


“Chịu đựng chịu đựng đi, ” Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nói: “Dù sao đối thủ cũng là dưa méo táo nứt.”


Phía sau có người cười khúc khích.


Quế vương cả giận nói: “Nghiêm túc một chút. Lớn lên xấu không bản lĩnh còn đắc ý!” Chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Mù quáng học theo hắn cái gì.”


Tính cách của Tiêu Khánh rất tốt, niên kỷ cũng không lớn, miệng rất dẻo, “Đại nhân, hội trưởng là tấm gương của chúng ta.”


“Hắn đẹp còn có bản lĩnh, hắn có vốn liếng đắc ý. Ngươi học theo hắn, ngươi có vốn liếng gì để đắc ý?” Quế vương lườm hắn một cái, “Không biết trời cao đất rộng!”


Hắn dứt lời, Tiêu Khánh ngạc nhiên, nụ cười trên mặt cứng ngắc xấu hổ, Phó Nguyên Ngô ngồi xổm xuống lau hài, không nín được cười đau bụng.


Đỗ Cửu Ngôn oán trách trừng mắt Quế vương, “Khen ta có thể, chớ làm tổn thương tự tin của hài tử người ta.”


“Được” Quế vương cười híp mắt nói: “Sau này chỉ khen ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn hài lòng gật đầu.


Tiêu Khánh thấp giọng nói với Đoàn Ứng : “Đều nói hội trưởng và đại nhân quan hệ tốt, ngày hôm nay vừa thấy quả nhiên.”


“Rất có ăn ý, ” Trâu Khải Huyền thấp giọng cười nói: “Vong niên chi giao!”


Hắn nói xong, Quế vương quay đầu lại lạnh buốt liếc hắn một mắt, tim của Trâu Khải Huyền nhảy một cái cúi thấp đầu không dám nói lung tung.


“Ngôn Ngôn, ” Quế vương nói: “Một hồi có rảnh hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Vương gia muốn mời ta ăn cơm?”


“Cũng không phải là không thể được!” Quế vương rất rộng lượng.


—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay hai canh!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận