Đại Tụng Sư


Q1- CHƯƠNG 333: LỪA NGƯƠI CAO HỨNG


Dịch giả: Luna Wong


“Đây là ủ rũ rồi?” Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nhìn mọi người, “Không có đầu mối khác?”


Yến Thông nói: “Còn có một chi tiết, kỳ thực có điểm mâu thuẫn với lời mới vừa rồi ta nói. Chính là có nên tìm bà đỡ đến nghiệm thân thể của Lữ thị hay không?”


Gian chiêm và thông dâm, thương tổn đối với hạ thể của nữ tử khẳng định bất đồng.


“Nhưng Đinh Thắng nói, lúc hắn tiến vào Lữ thị là ngủ.” Người nói chuyện là Từ Tử Ngọc, tuổi của hắn với Trì Ngọc không sai lệch nhiều, nhưng nói phải nhỏ hơn một chút.


Yến Thông gật đầu, “Ngươi nói rất đúng, đây cũng là chỗ ta do dự.”


“Bên người Lữ thị không có người phục vụ?” Trịnh Nhân thấy mọi người sầu mi khổ kiểm, không khỏi nhắc nhở.


Mọi người ngẩn ra, Yến Thông trả lời: “Tiên sinh nói rất đúng, chúng ta nên hỏi Ngô thị lần nữa.”


Tất cả mọi người nhớ kỹ.


“Lúc hỏi Ngô thị, có chuyện thuận tiện hỏi thì hỏi, ” Đỗ Cửu Ngôn nhắc nhở bọn họ, “Đinh Thắng nói, hắn phẫn nộ vào cửa, tiện tay cầm chủy thủ trên bàn, đâm tới!”


“Chủy thủ này rất kỳ hoặc!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Mọi người ngạc nhiên, tất cả mọi người nhìn chủy thủ, nhưng không ai nghi vấn chủy thủ tồn tại không hợp lý.


Căn phòng của người nào, không có việc gì sẽ thả môt cây chủy thủ, nếu tồn tại nên có một giải thích và thuyết pháp hợp lý.


Không rõ, mọi người liền nghĩ đến cuộc thi tụng sư, lúc Đỗ Cửu Ngôn xử lý án Điền thị sát phu ở Chu gia thôn cẩn thận tỉ mỉ, còn có mấy ngày hôm trước án của Mao Dần cũng cẩn thận tỉ mỉ và kiên trì.


“Tiên sinh, ta nhớ kỹ, đợi lát nữa sẽ đi hỏi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đang muốn nói, Lưu Vanh Cần bỗng nhiên nói: “Cứ nghe các ngươi phân tích như vậy, ta lại có một chỗ cho rằng kỳ hoặc.”


Tất cả mọi người nhìn hắn.


“Phản ứng của Lữ thị, không đúng!” Lưu Vanh Cần nói: “Đinh phủ cũng không phải là một mình nàng ở, nàng đã chuẩn bị ăn chay niệm phật có năng lực thông dâm ngủ lại, không nên thấy giết người thì miệng sùi bọt mép té xỉu bất tỉnh.”


“Lúc các ngươi hỏi Ngô thị, điều tra rõ Lữ thị có bệnh cũ hay không.” Lưu Vanh Cần nói.


Nữ nhân bình thường thông dâm, dù là tâm lớn hơn nữa, cũng không có khả năng để gian phu ngủ lại còn ngủ như chết vậy, lúc hai người tranh đấu mới tỉnh lại.


Sau khi tỉnh lại cũng không nói gì liền sợ ngất đi, phản ứng tự nhiên, nàng nên giải thích hành vi của mình mới đúng.


“Lưu tiên sinh nói rất có lý.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đụng tới án tử không dễ biện tụng, nơi nơi đều có điểm mâu thuẫn thời gian không phải sợ, đi hiện trường thêm mấy lần nữa, làm theo ý nghĩ, chỗ nào không thông thì nhớ kỹ đổi một phương hướng tiếp tục.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Coi như là bản thân ngươi nắm chắc, cho rằng chứng cứ vạn vô nhất thất, cũng có thể ôm tâm tính chất vấn biện chứng, một lần nữa xác nhận điều tra một lần.”


“Chỉ có như vậy, mới có thể chờ đến lúc lên công đường, không bị đối phương bắt chẹt bóp nát. Đem mỗi một chứng cứ và điểm mấu chốt nắm giữ phát huy đến tác dụng lớn nhất.”


“Hiểu chưa?” Đỗ Cửu Ngôn ngắm nhìn bốn phía, “Mấy ngày nay tự tra, tự thương nghị, tổng kết xong trở lại nói trình tự biện tụng với ta.”



Mọi người xác nhận.


“Đi đi đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay đuổi người.


Yến Thông mang theo chín người xuất môn.


“Ta phải về nhà, ” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nhìn hai vị tiên sinh, “Chuyện của Tây Nam làm phiền nhị vị tiên sinh.”


Trịnh Nhân nói: “Ta?”


“Hiện tại Tây Nam phân liệt rồi người biết chứ, ta và Trình Công đánh lôi đài người biết chứ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Trịnh Nhân gật đầu.


“Vậy người đến chỗ ta, ngồi nghe mọi người phân tích vụ án, vậy người chính là người của mình rồi đúng không?”


Trịnh Nhân sửng sốt một chút, cũng gật đầu. Nếu lúc này hắn còn đi tìm Trình Công Phục, Đỗ Cửu Ngôn nhất định sẽ hoài nghi hắn tiến triển tiết lộ bên này cho đối phương.


Nhưng hắn lại cảm thấy bị Đỗ Cửu Ngôn cuốn vào, cảm thấy không đúng.


“Nếu là người một nhà ta đây không khách khí nữa. Một mình Lưu tiên sinh bề bộn nhiều việc, người giúp hắn một chút đi.” Đỗ Cửu Ngôn vừa nói, vừa thật nhanh tiêu thất ở cửa.


“Hắn. . . Cứ như vậy?” Trịnh Nhân rất giật mình.


Lưu Vanh Cần gật đầu, “Luôn luôn như vậy.”


“Đã biết.” Trịnh Nhân bật cười lắc đầu, thấp giọng nói: “Thật đúng là không cần khách khí a.”


Người nó thể sử dụng, đều dùng.


Sát vách, đoàn người của Trình Công Phục đã ở trong phòng của hắn trò chuyện vụ án.


“Các ngươi đều nói ra ý nghĩ của mình, ” Trình Công Phục nói.


Mọi người đều nhìn hắn, có chút nhăn nhó.


“Thế nào?” Trình Công Phục cau mày nói: “Cũng không có thu hoạch?”


Ân Siêu lắc đầu, “Tiên sinh, ta còn chưa có chỉnh lý xong, chỉnh lý xong sẽ nói với người.”


Mọi người nhìn hắn một cái, cũng theo gật đầu.


Bookwaves.com.vn

“Ngươi đã không có phương hướng, vậy ta nói một câu.”


“Án kiện này, lúc các ngươi điều tra và biện tụng, chú ý vài điểm. Một, nắm chuyện thực Đinh Thắng giết người, hai, hai người thông dâm, Giang Diệp tuổi còn trẻ khí thịnh, Lữ thị chiếm chủ đạo, ba, lời khai khẩu thuật quá trình giết người Đinh Thắng nói, ngồi đợi Giang Diệp hết máu mà chết.” Trình Công Phục nói.


“Đinh Thắng giết người, Đỗ Cửu Ngôn nhất định sẽ biện Giang Diệp gian chiêm, đêm vào nhà người khác. Xác định Giang Diệp và Lữ thị không phải thông dâm mà là đêm vào gian chiêm, như vậy biện tụng vô tội cũng không phải không có khả năng.”



“Thế nhưng điểm ấy hắn biện không thông, hai người thông dâm chứng cứ rất rõ ràng.” Phạm Tố Thạch nói.


Trình Công Phục nói: “Việc này còn chưa xác định, án kiện vừa mới bắt đầu, các ngươi còn phải tiếp tục tra, phải nghiêm cẩn đối đãi tất cả chứng cứ trong tay. Quyết không thể phớt lờ.”


Mọi người xác nhận.


“Sáng mai đi hiện trường án phát lần nữa, kiểm chứng chứng thực lại tất cả đầu mối một lần, cùng người thỉnh tụng tìm hảo hữu thường ngày của Giang Diệp, nhìn có thể có quên chỗ.”


“Chứng cứ không sợ nhiều, sợ là sợ các ngươi phớt lờ, cho rằng nắm chắc thắng lợi, cuối cùng lại bị người phủ định từng cái một, đến lúc đó ở trên công đường, ngươi trở tay không kịp, ngươi muốn phản bác cũng không thể nào hạ thủ.”


“Nên hiện tại quan trọng nhất, là kiểm chứng.” Trình Công Phục nhìn mọi người, “Có nghe rõ ràng chưa?”


Mọi người xác nhận.


“Ngày mai tra xong lấy đến cho ta xem, lại cùng các ngươi nói phương hướng cụ thể.”


Mọi người đứng dậy hành lễ, mở rộng cửa ra ngoài, Ân Siêu vừa đi vừa nói: “Chúng ta sáng sớm ngày mai ăn xong cơm sáng, gặp ở cửa hông, sau đó cùng đi Đinh phủ.”


“Được.” Chu Nham lập tức phụ họa.


Những người khác không có lập tức nói, Ân Siêu cười nhạt nhìn Phạm Tố Thạch, “Ta nói chuyện ngươi không có nghe thấy?”


“Ân sư huynh ta nghe được.” Phạm Tố Thạch nhàn nhạt nói: “Bất quá ta và Bành sư đệ sáng mai phải đi ra ngoài một chuyến, các ngươi tới Đinh phủ trước, chúng ta ra sau.”


Ân Siêu tự tiếu phi tiếu, “Được, tùy các ngươi.” Lúc nói chuyện nhìn người khác, “Các ngươi thì sao?”


“Ta không có chuyện gì, cùng ngươi đi.” Dư Nhất Khôn nói.


Chu Nham theo Ân Siêu.


“Vậy tản, đêm nay sớm nghỉ ngơi một chút.” Lúc nói chuyện, hắn trở lại trong phòng tự cầm giấy bút đi ra, tinh tế liệt kê ra ngày hôm nay tra được cái gì, phân tích vụ án và yếu điểm biện tụng.


Chu Nham trở về, thấy tất cả mọi người ở ký túc xá, lại lấy giấy bút đi phòng học, đóng cửa một mình an tĩnh liệt kê đầu mối.


Phạm Tố Thạch và Bành Duyên Huy bốn người ngồi trong đình ở hậu viện, trao đổi một lần ngày đầu mối hôm nay tìm được, dừng một chút, Phạm Tố Thạch nói: “Tiên sinh cũng không có nói để ai làm chủ tụng?”


“Vẫn chưa có nói, ngươi cảm thấy sẽ là ai?”


Phạm Tố Thạch cười nhạt, nói: “Phỏng chừng Ân Siêu. Lần này cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, cư nhiên để Trình tiên sinh chọn hắn. Tạ sư huynh mạnh hơn hắn nhiều.”


“Ngươi nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, thật coi mình giỏi.” Bành Duyên Huy nói.


“Yến Thông ở tổ chữ giáp, lúc Khu Hằng còn chưa có thất thế, hắn tính là cái thứ gì. Hiện người ở phía trước đi rồi, hắn cũng bị Đoàn Ứng đè, lần này cần không phải Đoàn Ứng sang bên hội trưởng, đến phiên hắn xuất đầu sao?”


“Quên đi, không đề cập tới hắn, về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi nữa.”



Vài người nói chuyện trở về ký túc xá.


Phía sau có một tiểu thư đồng vẩy nước quét nhà đi ra, thấy bọn họ đi xa, thật nhanh chạy đi tìm Ân Siêu.


“Liền biết bọn họ không phục, ” Ân Siêu gắt một cái, thưởng tiểu thư đồng, quay đầu đi tìm Dư Nhất Khôn, nói: “Lần này, ta ngươi liên thủ như vậy đủ rồi, ngươi có theo ta hay không.”


“Theo a, ” Dư Nhất Khôn cười nói: “Ta đều nghe Ân sư huynh.”


Ân Siêu rất hài lòng, vỗ vỗ vai của Dư Nhất Khôn, nói: “Tương lai, có chỗ tốt của ngươi!”


Dư nhất khôn gật đầu xác nhận.


Đỗ Cửu Ngôn vừa ra Tây Nam, liền thấy ven đường có người đứng, một thân trường bào gấm vóc chu hồng sắc, tóc dài như mực, mi mục như họa, đứng ở mặt đường dẫn tới người qua đường đều quay đầu nhìn hắn, thẳng đến đi rất xa cũng không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn.


Dưới ánh đèn yếu ớt, mâu quang của hắn sáng sủa như sao, ngẩng đầu nhìn nàng, nhoẻn miệng cười, Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, nói thầm nói: “Yêu tinh!”


“Ta mời ngươi ăn cơm!” Quế vương bắt đầu ôm lấy bả vai nàng, “Muốn ăn cái gì, tùy tiện gọi.”


Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn, trên dưới quan sát, “Ta đã biết, lần này ngươi viết thư trở về cho ca ngươi, khóc than có phải hay không?”


“Ca ngươi và nương ngươi đều cho ngươi tiền?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


Quế vương nói, “Không cần biết. Tiền của ta sẽ là tiền của ngươi, ngươi có ăn hay không?”


“Ăn, không ăn một bữa của ngươi ta sẽ ngủ không được mấy ngày.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nhe răng đắc ý nở nụ cười, “Hiếm lạ ăn cơm cùng ta như thế a.”


“Là hiếm lạ lừa ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhìn ngươi nhức nhối, nội tâm của ta còn sung sướng hơn ăn cơm.”


“Vậy đi ăn hoằng thắng!” Quế vương nói.


“Đức Khánh lâu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Được, được rồi.” Quế vương không tình nguyện.


Đỗ Cửu Ngôn cao hứng.


Bookwaves.com.vn

Quế vương nín cười, cảm thấy cũng không tệ lắm, chí ít nàng đối hắn vẫn có lúc vui vẻ.


Hai người ở Đức Khánh lâu ngồi xuống, Đỗ Cửu Ngôn chọn một bàn thức ăn, dường như lần trước nàng thỉnh Quế vương, một người ăn nửa bàn, nhìn hắn, “Còn dư lại, đóng gói!”


“Ta còn chưa ăn!” Quế vương nói.


“Hài nhi của ta còn chưa ăn.” Đỗ Cửu Ngôn gọi Đổng Đức Khánh, “Dùng hộp đựng thức ăn đựng, lấy thêm một đĩa củ cải mặn khô cho Triệu công tử, hắn còn chưa có ăn cơm.”


Đổng Đức Khánh nhìn lướt qua Đỗ Cửu Ngôn, gật đầu, lấy hộp đựng thức ăn đựng cơm nước còn dư lại, lại đựng đĩa nhỏ củ cải mặn khôi để lên bàn.


Quế vương bưng cơm với củ cải khô ăn hai chén.


Tâm tình của Đỗ Cửu Ngôn sung sướng cực độ, nhìn hắn mi sắc phi dương, nâng cằm nhìn hắn, “Nhìn ngươi kinh ngạc, sao ta cao hứng như thế.”


“Ngươi cao hứng là tốt rồi, ” Quế vương nói: “Còn cần ta biểu diễn cái gì, ăn thêm một chén cơm nữa?”


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, dẫn theo hộp đựng thức ăn đi.



Quế vương đi theo ra, hai người về nhà, củ cải nhỏ ghé vào cửa tha thiết chờ đợi, thấy Đỗ Cửu Ngôn thật xa vẫy tay, “Cha a, ngươi ăn cơm chưa a?”


“Ăn rồi, ngày hôm nay nghĩa phụ của ngươi mời khách.” Đỗ Cửu Ngôn dắt nhi tử tiến đến, “Đứng ở cửa làm gì?”


Củ cải nhỏ nói: “Chính là thấy ngươi còn chưa có về có chút nhớ ngươi.”


“Di, nghĩa phụ mời khách a, vì sao không có gọi ta?” Củ cải nhỏ quay đầu lại nhìn Quế vương.


Quế vương nói: “Ta một miếng cũng chưa ăn, còn dư lại đều mang về cho ngươi.”


Củ cải nhỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Hắn không ăn là thật, ” Đỗ Cửu Ngôn thực sự cầu thị.


Củ cải nhỏ nhìn Quế vương, “Ăn bao nhiêu tiền, ngày hôm nay có ngươi đưa tiền cơm cho Đổng gia gia hay không?”


“Quên rồi!” Quế vương thật đúng là đã quên, “Đổng Đức Khánh không có lấy, có phải mời chúng ta ăn cơm hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ nhìn hắn.


“Ngươi tiền cho ta, ngày mai ta đưa qua cho ngươi.” Củ cải nhỏ mở hộp đựng thức ăn nhìn thoáng qua, “Nếu như là những thức ăn này, phỏng chừng tầm ba mươi lượng, nghĩa phụ người cho ba mươi lượng, thiếu ta bù cho người, nhiều thì người mua kẹo cho ta ăn.”


Hắn có thể tự cho, Quế vương nhếch miệng cầm ba mươi lượng cho củ cải nhỏ.


Củ cải nhỏ thu tiền, mỹ tư tư gục xuống bàn ăn cơm, vừa ngẩng đầu nhìn Quế vương, “Nghĩa phụ a, người có đói bụng không?”


“Ăn của ngươi, ta không đói bụng!”


“Nghĩa phụ a, khí trời càng ngày càng lạnh đó.” Củ cải nhỏ ám chỉ nói.


Quế vương cau mày.


Củ cải nhỏ hướng về phía hắn mang tính ám chỉ cười, “. . . Ta đây chỉ có thể bồi cha ta đi Tân Hóa, Tân Hóa ngâm ôn tuyền cũng có lời hơn ở chỗ này, một ngày năm mươi lượng, quá mắc.”


Quế vương tốn hơi thừa lời, nói: “Đi cái gì Tân Hóa, nói xong rồi ta mua!”


“Lúc nào mua?” Củ cải nhỏ hỏi.


“Gần nhất! Ta đi đi tìm đôi phương nói giá tiền, hợp ý liền mua!” Quế vương không tình nguyện nói.


Cái gì tiểu hài tử, dạy thế nào, suốt ngày chỉ biết lừa người.


Không đòi hỉ!


Củ cải nhỏ hướng về phía hắn cười hàm hậu, “Nghĩa phụ, người thật tốt a!”


Quế vương không muốn để ý đến hắn, đau lòng.


Sáng sớm ngày thứ hai, củ cải nhỏ đi đưa tiền, Đổng Đức Khánh chỉ lấy mười lượng, “Liền mười lượng, không thu nhiều!”


Hắn cũng không dám thu nhiều.


“Thật, khổ cực gia gia.” Củ cải nhỏ cười hì hì thu hai mươi lượng, lại đi nha môn tìm Quế vương.


Hắn phải nhắc nhở Quế vương chuyện mua ôn tuyền biệt viện.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận