Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 334: TÁI THỨ TUẦN VẤN

Dịch giả: Luna Wong – đi hỏi chuyện lần nữa

Sáng sớm, Yến Thông mang theo mọi người lại đi hiện trường án phát một lần.

Đỗ Cửu Ngôn ở Tây Nam mang theo những người còn lại đá cầu, đầy sân tiếng cười. Đá vài trận mọi người bắt đầu có kinh nghiệm, chạy cũng không thở hồng hộc như ngay từ đầu, bắt đầu dứt bỏ ngượng ngùng của người đọc sách, trường bào buộc vào trong đai lưng chạy đến một thân mồ hôi.

“Khâu mập mạp, thủ vệ a!” Có người hô.

Khâu Thính Thanh ôm lấy cầu cười hắc hắc đá ra, “Đón lấy!”

Đỗ Cửu Ngôn ở một bên chỉ vào giáo huấn: “Đậu Dật, có phải sáng sớm ngươi chưa ăn hay không, được hay không? Không được thay đổi người.”

“Được!” Thiếu niên được gọi là Đậu Dật lau mồ hôi, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Hội trưởng, từ hôm nay trở đi buổi tối trước khi ngủ ta cũng chạy hai mươi vòng, được không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể, chầm chậm tăng thêm.”

“Được!” Đậu Dật tiếp tục đá cầu, người một bên nhìn liền không phục, “Hội trưởng người bất công, lúc nào để chúng ta lên a.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn người nói chuyện, “Không lên thì ở một bên chạy bộ, chờ đến phiên của ngươi, nhất minh kinh nhân đá đến bọn họ chạm không được cầu!”

“Được! Ta muốn nhất minh kinh nhân.”

Bên này trước sau như một nhiệt nháo, có người làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đứng ở một bên xem, muốn xen lẫn trong đám người, làm bộ như trận đội của Đỗ Cửu Ngôn bên này.

“Muốn gia nhập, có phải phải viết thư khen ngợi là được hay không?” Có người riêng tư nghe ngóng.

“Ân. Viết chân thành chút, chữ đẹp.”

Như ong vỡ tổ bảy tám người len lén viết thư khen ngợi.

Đá hơn một canh giờ, mọi người tản Đỗ Cửu Ngôn trở lại trong phòng, Lưu Vanh Cần và Trịnh Nhân đang làm việc, thấy nàng tiến đến, Trịnh Nhân nói: “Nơi này có hơn mười phong thư của tụng hành được gởi đến, ngươi có muốn xem không?”

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở đối diện, chắp tay, “Tiên sinh cực khổ.”

Trịnh Nhân liếc hắn một cái không nói gì.

Hiển nhiên bất mãn hội trưởng không làm việc như hắn, mà ném hết công việc cho hắn và Lưu Vanh Cần.

“Trịnh tiên sinh, ” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn chân thành nhìn hắn, “Đây là ta kính trọng và thưởng thức người. Tây Nam nhiều tiên sinh như vậy, ta tín nhiệm cũng chỉ có nhị vị a.”

Trịnh Nhân nói: “Ta nên cảm động?”

“Ân!” Đỗ Cửu Ngôn một chút không che lấp, “Tiên sinh quả thực nên cảm động.”

Trịnh Nhân bóp trán, đứng dậy chắp tay nói: “Đa tạ hội trưởng tín nhiệm.”

Đỗ Cửu Ngôn hoàn lễ, “Đều là người một nhà, tiên sinh không cần cảm động như vậy.”

Trịnh Nhân cảm giác mình nói không lại Đỗ Cửu Ngôn, tiếp tục làm việc.

Lưu Vanh Cần hàm tiếu nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, đang muốn nói, mấy người Yến Thông đã trở về.

“Hội trưởng, chúng ta đã trở về.” Yến Thông lau mồ hôi, lấy ấm trà uống trà.

Mười người ba cái ly uống một vòng trà mới ngồi xuống, Yến Thông nói: “Mấy điểm đáng ngờ chúng ta đều tra xét cũng hỏi rồi. Phu quân của Ngô thị quanh năm nằm trên giường, năm nay dần dần nghiêm trọng, cho nên nàng thường thường ban đêm về nhà chiếu cố phu quân của mình, điểm này những người khác của Đinh phủ có thể chứng minh.”

“Ngô thị nói, hung khí giết người, nguyên bản bày trong noãn các, nàng thường dùng cái đao nhỏ này cắt hoa quả cho Lữ thị . Nhưng vì sao đao ở trong phòng, nàng cũng không biết, có lẽ là Lữ thị cầm vào phòng dùng. Thế nhưng có thể xác định, trước cơm tối nàng trở về, đao còn ở noãn các.”

“Còn có một việc, chúng ta mời bà đỡ, xác nhận Lữ thị từng có. . . Từng có loại chuyện đó, thế nhưng, bà đỡ nói không có vết tích tổn thương, không giống như là gian chiêm.” Yến Thông nói.

Hắn nói xong, trong phòng an tĩnh lại, Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn những người khác.

Mọi người cũng nhìn nàng.

“Hết rồi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Trì Ngọc nói: “Chúng ta sáng sớm điều tra, Yến sư huynh vừa nãy đều nói hết rồi.”

“Thu hoạch gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bọn họ, “Chúng ta phải biện tụng, thu hoạch một chuyện đi của các ngươi một cái cũng không có?”

Mọi người lắc đầu, thực sự không có thu hoạch gì.

“Hồ đại phu có đi không, Lữ thị lúc nào có thể tỉnh?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Hồ đại phu nói dùng thêm chút thuốc xem thế nào, theo đạo lý là nên tỉnh rồi. Nếu như ngày mai còn không tỉnh, hắn lại đổi thuốc mới.” Trì Ngọc nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Như vậy, án kiện này các vị dự định biện tụng thế nào, có thể bồi các ngươi diễn luyện một lần.”

“Một đối mười?” Kiều Đống hỏi.

“Một đối mười!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi có thể thương lượng xem biện tụng thế nào, nói ra trình tự lên sân khấu, ai biện điểm nào, người nào chịu trách nhiệm bổ sung. Chiến đoàn thể và đơn đả độc đấu có khác nhau, phải có sách lược.”

Bookwaves.com.vn

Bọn họ còn chưa nghĩ tới điểm này, Yến Thông nhìn mọi người.

“Chúng ta đi sát vách thương lượng.” Đoàn Ứng nói.

Tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm túc đi sát vách thương lượng.

Đỗ Cửu Ngôn cũng tìm giấy bút, đại khái liệt kê mạch lộ của bản án.

“Ngươi cũng cần liệt biện tụng từ?” Trịnh Nhân nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn cười, “Tiên sinh đánh giá cao ta như vậy, ta đặc biệt cao hứng. Nhưng ta cũng là tụng sư a, tụng từ không liệt trong lòng thì liệt trên giấy, trước khi lên đường cũng phải thông thuận.”

“Ai đánh giá ngươi cũng không thấp, không phục cũng chỉ là phương thức làm việc của ngươi mà thôi.” Trịnh Nhân nhàn nhạt nói.

“Vậy không có biện pháp, mọi người thích ứng đi. Thực sự không thích ứng được, thì nhịn một chút!” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Tiên sinh, người cũng nhịn một chút.”

Trịnh Nhân bất đắc dĩ bật cười, xem ra hắn lý giải Đỗ Cửu Ngôn quả thực quá ít.

Trong khoảng thời gian này hắn một mực ở trong tự trách, có sự tình mặc dù không phải hắn làm, nhưng lại cũng không thể thoát khỏi quan hệ.

Hắn không phân biệt tốt xấu, hành sự mù quáng, nên, chuyện kết quả, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm.

Đỗ Cửu Ngôn viết xong, tiếp tục xem thư.

Mười người Yến Thông, song song đứng, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, có chút khẩn trương nói: “Tiên sinh, có thể bắt đầu rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn đặt vật trong tay xuống, trận địa sẵn sàng đón quân địch, “Lưu tiên sinh và Trịnh tiên sinh làm tài phán.”

“Ta tuy là nguyên cáo, nhưng án tình của nguyên cáo bản án kỳ thực rất rõ ràng, nên, các ngươi tới phản bác án tình và phủ định chứng cứ trước.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nghe.”

Yến Thông nhìn Đoàn Ứng.

“Chúng ta làm biện tụng có tội. Đầu tiên, Giang Diệp đêm khuya đi vào Đinh phủ, theo luật, hắn chính là đêm vào nhà người ta không mời mà tới. Như vậy, tội của Đinh Thắng giết Giang Diệp, không thể thành lập.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dùng chứng cứ nói! Từ trong phòng y phục Giang Diệp xếp đặt, đệm chăn hai người cùng ngủ cùng với thân thể đã kiểm tra thực hư của Lữ thị, đều có thể chứng minh, hai người bọn họ là thông dâm. Lữ thị là phu nhân Đinh phủ, nàng và Giang Diệp nửa đêm tư thông, đương nhiên chính là có ước hẹn. Như vậy, Giang Diệp dĩ nhiên không phải đê, vào nhà của người ta nữa!”

Đoàn Ứng trả lời: “Lữ thị bái phật ăn chay, thanh cao sơ lãnh. Người nhà của nàng cùng với bằng hữu quen biết nàng, đều có thể chứng minh nàng cực ít lui tới với ngoại nhân. Người như vậy, làm sao có thể cùng một hậu bối như Giang Diệp tư thông, làm ra chuyện không thể gặp người.”

“Có người xuất gia cũng có thất tình lục dục, huống chỉ là một người ăn chay niệm phật như Lữ thị. Nàng muốn làm gì cùng nàng phải làm gì, không cách nào đi qua nhân tố bên ngoài để bình định bình phán. Không có chứng cứ, luận điểm này không thành lập.”

Đoàn Ứng bị nghẹn, muốn nói cái gì, nhưng phát hiện bộ phận mình có thể biện vô cùng yếu.

Bookwaves.com.vn

“Có cảm giác gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Ngươi cũng là tụng sư có kinh nghiệm, vừa chỉ nói hai câu, cảm thấy lo lắng sao?”

Đoàn Ứng trả lời: “Quả thực lo lắng.”

Không có chứng cứ, luận điểm đứng không vững chân.

Tất cả mọi người gật đầu.

“Không thao tác một chút sẽ rất khó cảm nhận được cảm thụ này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng là các ngươi đã làm rất khá, chứng cứ nên tìm đều tìm được rồi, có thể làm cũng đều làm, đồng thời thái độ rất nghiêm túc nghiêm cẩn.”

“Rất tuyệt!” Đỗ Cửu Ngôn khích lệ nói.

Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao Đỗ Cửu Ngôn không có châm chọc cũng không có mắng bọn hắn.

“Hội trưởng, làm sao bây giờ, nếu là như vậy, vụ án này chúng ta khẳng định thua.” Tiêu Khánh nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Không có chứng cứ, cứ tiếp tục tìm. Thẳng đến tìm được chứng cứ mới thôi.”

“Nếu như cuối cùng cũng không có chứ?” Phó Nguyên Ngô hỏi.

“Cũng không có tiếc nuối, chúng ta đã tận lực! Hơn nữa, biện tụng thắng thua không nên phân biệt rõ ràng!”

Mọi người minh bạch, vô tội không được vậy thì có tội, nếu có tội rất khó cũng trở thành cam chịu song phương, như vậy thì chọn một điểm tới biện.

Nếu là tỷ thí, vẫn là phải công bằng.

“Đi!” Đỗ Cửu Ngôn lấy một cái chiết phiến, đứng dậy đi ra ngoài, mọi người theo nàng, “Đi nơi nào, tìm Trình Công sao?”

Đỗ Cửu Ngôn mở rộng cửa ra ngoài, “Lại đi hiện trường!”

Đoàn người một lần nữa đến Đinh phủ. Ca ca của Đinh Thao Đinh Ngọc đã trở về, toàn bộ Đinh phủ bao phủ trong một tầng không khí cực kỳ đè nén.

Dung mạo của Đinh Ngọc rất tuấn tú, môi hồng răng trắng khí chất ôn nhuận, so sánh với Đinh Thao, hắn trái lại giống là đệ đệ đọc sách.

“Đỗ tiên sinh, các vị tiên sinh.” Đinh Ngọc mang theo Đinh Thao ra đón, bọn họ biết Đỗ Cửu Ngôn mang theo mười vị tụng sư của Tây Nam, là muốn biện tụng cho Đinh Thắng, nên đặc biệt khách khí, “Có phải nghĩ ra có cái gì đã quên hay không, mặc kệ yêu cầu gì, chúng ta đều nguyện ý phối hợp.”

“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn cùng hai người vừa đi vừa nói: “Đinh phu nhân còn chưa có tỉnh sao, có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp chứ?”

Đinh Ngọc lắc đầu, “Bọn họ nói giống như hôm qua.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn qua Lữ thị lại lui đi ra, một lần nữa đến trong phòng phát án.

Trong phòng thi thể, y phục cùng với một ít đò có thể làm chứng cớ của Giang Diệp đều lấy đi.

“Tìm Ngô thị đến, ta có lời hỏi nàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Đinh Thao đi gọi người, một hồi Ngô thị qua đây, Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng hỏi: “Ta hỏi ngươi vài vấn đề, quan hệ trọng đại. Một, quan hệ đến lão gia các ngươi có thể miễn được tội chết hay không, hai, quan hệ đến danh dự thuần khiết của phu nhân các ngươi, ngươi nghĩ kỹ.”

Ngô thị liên tục xác nhận, “Nô tỳ không dám quên, cũng không dám nói dối.”

“Hoa viên nhà ngươi là tu kiến vào năm ngoái, từ đó về sau, ngươi quả thật chưa từng thấy qua Giang Diệp tới phủ, lui tới với phu nhân các ngươi sao?” Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy cây quạt hỏi.

Ánh mắt của Ngô thị lóe lóe, nhìn về phía hai nhi tử của Lữ thị.

“Nói đi, hiện tại lấy tính mệnh của cha ta làm trọng.” Đinh Ngọc nói.

Đinh Thao sắc mặt nặng nề, nhưng cũng không có táo bạo như ngày hôm qua vậy.

—— lời nói ngoài ——

Lão Lý lại đi ra ngoài hải, ta muốn hỏi một chút đâu khả dĩ ném nam nhân, là tập trung nơi ném tốt hơn theo địa ném? Có muốn hay không mặc bộ túi rác, có muốn hay không phân loại trang khuông?

Ở tuyến chờ, cấp cấp cấp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui