Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 336: ÁN TÌNH XAO ĐỊNH


Dịch giả: Luna Wong


“Đinh đại gia của các ngươi có ở đây không?” Phó Nguyên Ngô thở hồng hộc chạy đến, “Hội trưởng chúng ta vừa làm rơi một cây quạt ở trong phòng, để cho ta tới lấy.”


Bà tử thủ vệ nói: “Đại gia vừa đi với đại nãi nãi chúng ta rồi, nhị gia chúng ta ở. Tiên sinh vào đi, nô tỳ bồi người đi tìm nhị gia chúng ta.”


“Được, được.” Phó Nguyên Ngô đi nội viện, Đinh Thao ra đón, Phó Nguyên Ngô nói: “Cây quạt của hội trưởng chúng ta ném ở trong phòng.”


Đinh Thao lên tiếng, “Ta cùng ngươi đi lấy.”


Lúc nói chuyện hai người đi vào phòng, Phó Nguyên Ngô hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, thật nhanh nói vài câu với Đinh Thao.


Đinh Thao hoảng sợ, nhìn Phó Nguyên Ngô, một lúc lâu gật đầu, nói: “Được, được, ta nghe Đỗ tiên sinh.”


Lúc nói chuyện, hô tất cả hạ nhân trong nhà đến viện, khóa viện môn, lại đi mở cửa hông.


Đoàn người của Đỗ Cửu Ngôn một lần nữa từ cửa hông tiến đến.


“Hội trưởng, muốn thẩm vấn sao?” Yến Thông hỏi.


“Muốn đánh người, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một hồi ai muốn thử.”


Đồng Nhận cười nói: “Hội trưởng, bà tử này. . . Ta không hạ thủ.”


“Vậy thì ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn để Đinh Thao tìm một bao châm đưa cho Đồng Nhận, “Cầm, đi!”


Đồng Nhận cầm châm, sợ giãy dụa.


. . .


Buổi tối, Đỗ Cửu Ngôn đi hồng lâu tìm Mẫu Đơn cô nương trước, lại mang mọi người đi huyện nha.


Đinh Thắng nhìn nàng, chắp tay nói: “Thường nghe đại danh của Đỗ tiên sinh, vẫn muốn quay về Thiệu Dương nghe người biện tụng. Đáng tiếc lễ mừng năm mới trở lại, người vừa lúc đi kinh thành, trung gian ta trở về người lại đi Tân Hóa, đều chưa từng thấy qua cũng chưa nghe được người biện tụng.”


“Thật không ngờ hiện tại gặp được, lại là người biện tụng cho ta.” Đinh Thắng cười khổ, “Đỗ tiên sinh người nhiều chuyện, kỳ thực không cần lãng phí thời gian ở chỗ này của ta, cũng không cần lấy vụ án này tỷ thí với người khác, ta đều nhận tội, không cần biện tụng.”


“Người, đúng là ta giết.” Đinh Thắng nói: “Không có bất kỳ chỗ nào có thể biện tụng.”


“Nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn muốn giết hắn.” Đinh Thắng nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hỏi: “Không vội kết luận trước, ai chết còn chưa nhất định.”


Đinh Thắng sửng sốt.


“Sau khi ngươi vào cửa, thấy Giang Diệp lúc đó ngươi nghĩ như thế nào? Là cảm thấy thông dâm, hay là gian chiêm?”



Đinh Thắng trả lời: “Lệ nương và ta là phu thê thiếu niên, phu thê chúng ta cảm tình rất tốt. Hơn nữa tính tình của Lệ nương rất dịu ngoan, nói chuyện không mấy câu với nam nhân xa lạ, nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện vô sỉ này.”


“Nên, nhất định là Giang Diệp gian chiêm hay. . . Hoặc là hắn hạ thuốc gì không thể gặp người cho Lệ nương.”


“Ngươi lại hồi ức một chút, lúc đó trong phòng có đốt đèn không? Ngươi liếc mắt liền thấy được chủy thủ trên bàn?”


“Đốt đèn. Đèn ngay trên bàn.” Đinh Thắng trả lời: “Nên ta liếc mắt liền thấy được chủy thủ.”


“Sau đó một lúc lâu, bà tử nhà ngươi tiến đến phát hiện ngươi giết người?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Không nhớ rõ, lúc đó ta giận hồ đồ, đầu óc rất choáng. Thế nhưng hẳn không có quá lâu.” Đinh Thắng trả lời.


Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi lại, “Án tử chúng ta nhận, nên kết quả thế nào, là chuyện chúng ta nên nỗ lực. Nếu như nhất định có người phải nổi giận, vậy cũng chỉ có thể là chúng ta, mà không phải ngươi. Ngươi an tâm chờ xem.”


“Hơn nữa, tất cả mọi người nói ta lợi hại, lần này có ta ở đây, ngươi vẫn có một đường sinh cơ.”


Đinh Thắng sửng sốt, nhìn nàng bất khả tư nghị nói: “Ta đã giết người cũng có thể không chết?”


“Án tử và án tử có chỗ bất đồng. Mấy ngày nay chúng ta không tới, chúng ta gặp ở công đường!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đinh Thắng không dám tin gật đầu.


Đỗ Cửu Ngôn để lại bao phục Vương thị đưa, liền đi.


“Các vị tiên sinh, mời ngồi!” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh Yến Thông bọn họ ngồi, trong thực đường trù tử cố ý xào tám món hao thau cơm đưa tới cho bọn hắn.


Thanh niên nhân ăn nhiều lại nhanh, lập tức ăn sạch sẽ.


Bát cơm lấy đi rồi, mọi người ngồi đối diện họp.


“Có thu hoạch không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bọn họ.


Mọi người vẻ mặt hưng phấn, Đoàn Ứng nói: “Tiên sinh, ta vừa ăn ba chén cơm, đã thật lâu không có ăn nhiều như vậy.”


“Ta cũng vậy, tâm tình tốt ăn là hơn.” Từ Tử Ngọc nói.


Đỗ Cửu Ngôn bật cười, “Vậy đều tự nói một câu, vụ án này rốt cuộc biện như thế nào. Bây giờ nghĩ, nên là càng tốt hơn sáng sớm mới phải.”


“Tiên sinh, ” Yến Thông vẫn không có mở ra miệng, lúc này đứng dậy, chắp tay nói: “Trước đây biết người lợi hại, nhưng cũng chỉ là biện tụng, luôn cảm thấy đầu mối người nói, nếu như là ta, ta cũng có thể tìm được.”


“Thế nhưng ngày hôm nay theo người đi một chuyến, Yến Thông tâm phục khẩu phục. Ngày này, không sợ người chê cười, so với trước mười năm ta thu hoạch cũng phải lớn hơn.”


“Tiên sinh lợi hại, không chỉ là biện tụng, nhạy cảm, thận trọng còn có đối đãi án kiện thái độ biện chứng của ngươi, thuyết phục ta.”


Hắn nói xong, hành đại lễ với Đỗ Cửu Ngôn.



Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn không có tránh ra.


Chín người khác cũng đứng dậy theo, chắp tay nói: “Lúc này đây, chúng ta nhất định toàn lực ứng phó, quyết không cô phụ kỳ vọng của tiên sinh người.”


“Tốt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đây mỏi mắt mong chờ.”


Mọi người xác nhận.


. . .


“Sáng hôm nay Yến Thông và Đoàn Ứng bọn họ trở về xong, đỗ hội trưởng lại mang bọn họ đi Đinh phủ, ” Ân Siêu nói với Trình Công Phục: “Ở Đinh phủ rất lâu, tiên sinh, có muốn đi thám thính một chút hay không?”


Trình Công Phục ngưng mi, “Buổi sáng Yến Thông bọn họ đi, không có thu hoạch, nên sau khi trở về Đỗ Cửu Ngôn dẫn bọn hắn đi?”


“Vâng! Buổi tối lại đi nha môn gặp Đinh Thắng.”


Trình Công Phục như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một chút, nói: “Sáng sớm ngày mai người đi Đinh phủ một chuyến, nghĩ biện pháp hỏi một chút.”


(Luna: Bó tay, thi đấu không lo tìm chứng cứ mà lo làm mấy chuyện này, dù thắng cũng không vinh quang, không phải thực lực)


Ân Siêu xác nhận.


Sáng sớm ngày thứ hai Ân Siêu đi một chuyến Đinh phủ, trở về trả lời Trình Công Phục: “. . . Hỏi hai bà tử nhiều vấn đề, còn hỏi Vương thị, cuối cùng kiến nghị Vương thị đi Long Khánh tự thắp hương cho Lữ thị.”


“Hai lần thuyết từ không khác nhau bao lớn, rất có thể bọn họ vẫn là tay không mà về.”


Trình Công Phục suy tư một chút, “Vương thị đi rồi, nàng không có trở về nữa?”


“Không có! Bà tử của Đinh phủ đều nói không có.” Lục Trán nói.


Trình Công Phục gật đầu, “Ngươi gọi tất cả mọi người tới lần nữa, ta lại tinh tế dặn dò một phen.”


Ân Siêu xác nhận.


Hai ngày sau, nha môn đưa công văn đến, mùng mười tháng bảy thăng đường thẩm tra xử lí.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở căn phòng làm việc của Quế vương uống trà, Kiều Mặc bắt đầu thêm trà lặng yên không một tiếng động thả một đĩa điểm tâm.


“Di, ” Đỗ Cửu Ngôn cầm một khối đậu phụ hoàng, thiêu mi nhìn bóng lưng của Kiều Mặc, nói: “Kiều thị vệ ngày hôm nay có tiến bộ a, ta thưởng thức ngươi.”


Kiều Mặc sợ lảo đảo một cái.


Quế vương hí mắt trừng mắt bóng lưng của Kiều Mặc, lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngày hôm nay ngươi rất rảnh rỗi? Cư nhiên lại ở chỗ này của ta không đi, có phải nhớ ta hay không?”



“Không muốn ta đến a, ta đây liền đi.” Đỗ Cửu Ngôn bỏ một chút điểm tâm vào trong miệng, đứng dậy muốn đi, Quế vương bắt lại tay nàng, hướng về phía nàng nháy con mắt, “Ngôn Ngôn, gần đây ngươi rất bận, cũng không có bồi ta!”


Đỗ Cửu Ngôn thiếu chút nữa nôn đậu phụ hoàng nàng chưa có nuốt xuống phun lên mặt hắn.


“Ngôn Ngôn, ” Quế vương xé da mặt trên mặt xuống, hướng về phía nàng cười, “Ta mời ngươi ăn cơm.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, một lần nữa ngồi xuống, “Ta đến, là muốn cùng ngươi tâm sự án tử.”


“Muốn ta chiếu cố một chút?” Quế vương nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta có thực lực, không cần chiếu cố.”


Quế vương ngồi bên người nàng, cười híp mắt ăn đậu phụ hoàng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vụ án này có chút phức tạp, trước hình phạt cuối cùng ngươi hưu đường, nghĩ xong lại tái xử!”


“Rất phức tạp sao?” Quế vương cũng không có tham dự điều tra từ đầu tới đuôi, tất cả hậu kỳ thế nào, hắn thật đúng là không rõ ràng lắm, “Được, trước hình phạt, ta sẽ hưu đường tới hỏi ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đang muốn hỏi Mao đạo sĩ, liền nghe phía ngoài có nhân ảnh nhảy lên tiến đến.


Mao đạo sĩ mặc một thân đại bào tử hắc hoàng thái cực bát quái, mang nón đen cầm kiếm gỗ đào, hướng về phía hai người một trận loạn vũ, “Nhị vị, thế nào?”


Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, “Hay! Thêm lần nữa.”


Lúc nói chuyện, móc một đồng tiền ra, ném vào bên chân Mao đạo sĩ, “Tiếp tục biểu diễn của ngươi.”


Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cũng sờ soạng moi ra một đồng tiền ném vào bên chân Mao đạo sĩ, “Ngôn Ngôn nói tiếp tục!”


Dáng tươi cười của Mao đạo sĩ nứt nẻ, hừ một tiếng cầm kiếm gỗ đào thở phì phò ngồi ở đối diện, “Vương gia, ta đây là lập công lớn, sau này người cũng không thể nói ta không bản lãnh.”


Hai người đối diện căn bản không có tiếp lời của hắn, Mao đạo sĩ hô: “Ta bắt được quỷ!”


Bookwaves.com.vn

“Quỷ nam?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Mao đạo sĩ cao hứng nói: “Một quỷ nam kêu oan, nói hắn chết oan khuất, hắn có oan tình, bảo ta không nên bắt hắn.”


“Thế nhưng ta là ai a, ta là Mao đạo sĩ, ta từ trước đến nay công bằng công chính.”


“Nên, ta không chút lưu tình thu hắn!” Lúc nói chuyện Mao đạo sĩ quơ quơ kiếm gỗ đào trong tay, “Một kiếm xuyên tim, tiêu tan thành mây khói.”


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nói: “Lợi hại a!”


Mao đạo sĩ đắc ý không ngớt.


“Y phục của ngươi là mướn hay là mua?” Quế vương hỏi.


Mao đạo sĩ sửng sốt, trả lời: “Trộm, chờ dùng xong rồi mới trả lại.” Lúc nói chuyện gãi đầu một cái, “Nhắc tới, bốn bộ hài cốt kia thật ra thì vẫn là rất kỳ quái, các ngươi có muốn nghe một chút không?”


“Bốn bộ hài cốt, có ba bộ gãy xương sườn, còn có một bộ gãy cánh tay trái.”


“Ta kết luận, trước khi chết bọn họ nhất định bị người ngược đãi kiểu không dành cho người, hơn nữa còn là chết oan chết uổng.” Mao đạo sĩ nói.


Hắn nói xong nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi không có hứng thú tra một chút, nói không chừng có oan tình rất lớn.”



“Tại sao ta phải tra?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Ngươi không phải được xưng là tụng sư có tinh thần trọng nghĩa nhất sao? Ngươi đi chương hiển năng lực, lần thứ hai khiếp sợ người trong thiên hạ!” Mao đạo sĩ nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi làm người thỉnh tụng, ta đi tra!”


“Có quan hệ gì đến bần đạo.” Mao đạo sĩ phi một cái, suy nghĩ một chút đứng dậy tặng một đạo phù cho nàng, “Cái này ngươi mang theo, bảo ngươi bình an!”


Đỗ Cửu Ngôn cân nhắc hoàng phù, bỉu môi nói: “Xác định không phải trấn hồ ly tinh?”


Mao đạo sĩ sờ sờ mũi, quát lên: “Làm sao có thể, ta là người như thế sao!”


“Không nói quỷ với ngươi, Ngân Thủ đi rồi chứ, bên kia là đập nước tiến trình ra sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Còn kém chút. Nhưng trời sắp mưa, đều đang đẩy nhanh tốc độ.” Mao đạo sĩ nói.


Dứt lời, phảng phất vì hưởng ứng hắn, bên ngoài vang lên tiếng sấm, lập tức mưa tầm tả mưa to ngã xuống.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đều nhìn Mao đạo sĩ.


“Ngươi cầu mưa?” Quế vương lạnh buốt nói.


Mao đạo sĩ ha hả cười, nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện, nới với Đỗ Cửu Ngôn: “Nghe nói ngươi bị đánh?”


“Ân, rất thảm! Nói như vậy ngươi sẽ cao hứng chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Mao đạo sĩ toét miệng cười xán lạn, nhưng lại liều mạng phất tay, “Sẽ không, lúc bần đạo nghe được, đơn giản là vô cùng đau đớn, hận không thể thay ngươi thụ hình.”


Đỗ Cửu Ngôn cười gật đầu, “Tâm ý của ngươi ta nhận rồi, thụ hình cũng không cần, buổi tối mời ăn cơm đi.”


Quế vương gật đầu phụ họa.


Mao đạo sĩ bưng túi tiền, “Bần đạo nghèo như vậy, các ngươi cũng không biết xấu hổ?”


“Không biết xấu hổ.” Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương trăm miệng một lời.


Mao đạo sĩ ủy khuất không ngớt, không muốn nói chuyện với bọn họ.


“Không mời ăn cơm phải đi làm một chân chạy, giúp ta làm một chuyện.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Mao đạo sĩ nhìn nàng.


“Có vị phu nhân hôn mê bất tỉnh, ngươi đi xem, nói không chừng có thể bắt được quỷ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Liền biết không chuyện tốt, ” Mao đạo sĩ sửa lại đại bào tử một chút, “Xem ra tạm thời không cần trả.”


Lúc nói chuyện, dẫn theo kiếm gỗ đào đi trở về.


—— lời nói ngoài ——


Đột nhiên hạ nhiệt độ, buổi sáng đông thẳng đẩu. Lão Lý vây bắt ta yếu ống tay áo mặc, ta sẽ không nói cho hắn biết, hắn ống tay áo y phục ở nơi nào!

Hắn có thể dùng mình mỡ chống lạnh!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận