Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 127: THÊM NGƯỜI TIẾN KHẨU


Dịch giả: Luna Wong


Loại sự tình sinh hài tử này, không có cơ hội đổi ý.

Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy sàng đan, hét lớn một tiếng nói: “Đau a!”

Nàng vừa hô, tim của người trong viện đều nên lên cổ họng.

“Làm sao bây giờ, Cửu ca hô đau a.” Nháo nhi gấp xoay quanh, lôi kéo thái y, “Có biện pháp nào không đau không?”

Thái y mặt khóc lắc đầu, nói: “Nữ nhân sinh hài tử, không có chuyện không đau.”

“Có người sinh ba ngày, phải đau ba ngày.”

Nháo nhi sợ chân đều mềm nhũn.

“Ngươi đừng hỏi nữa.” Hoa Tử nói, “Hỏi nữa tim ta sắp nhảy ra ngoài.”

Ngân Thủ vịn tường đứng, một đầu mồ hôi lạnh: “Đáng sợ như vậy, sau này chúng ta còn vẫn là không nên thành hôn.”

“Nói mê sảng, nên thành thân vẫn là phải thành thân.” Thái hậu nhìn Ngân Thủ nói, “Biết khổ cực, đối xử với tức phụ tốt một chút là được, các nàng có thể chịu được.”

Ngươi không sinh tức phụ ngươi cũng phải sinh, một đời của nữ nhân không dựa vào hài tử, chẳng lẽ phải dựa vào phu quân?

“Bả Tử ca.” Hoa Tử lôi kéo tay áo của Triệu Khải, “Ngươi không khẩn trương sao?”

Triệu Khải lắc đầu, nói: “Không khẩn trương.”

“Lợi hại.” Hoa Tử nói.

Dứt lời, trong phòng lại truyền tới gào thét của Đỗ Cửu Ngôn, cùng tiếng an ủi hoảng trương luống cuống của Quế vương, sau đó chính là hắn mắng bà đỡ: “Vừa rồi không phải nói sắp sinh sao, thế nào còn chưa ra.”

“Nghĩ biện pháp a, nhiều người như vậy giương mắt nhìn dựa vào một mình nàng?”

Bà đỡ không dám nói lời nào, bình tĩnh, khuyến khích Đỗ Cửu Ngôn.

“Ngươi ầm ĩ cái gì, các nàng cũng giúp một tay mà thôi, ngươi rống các nàng sợ khẩn trương, cũng không có lợi.” Thái hậu thực sự nhìn nhi tử mắt phiền, tiểu tử này bản thân sốt ruột mượn người khác phát giận.

Quế vương rất lớn tiếng hừ một tiếng.

Triệu Khải nói: “Phỏng chừng còn có một chút nữa, ta đi hậu viện một chút.”


Vương Bảo Ứng muốn bồi, hắn xua tay ngăn.

Một mình hắn, dọc theo đường nhỏ đi rất chậm, chờ hai đầu không ai, hắn đỡ tường viện dừng lại, dắt áo dùng sức run.

Một thân mồ hôi dính trên người, tim đập ở cổ họng.

Quế vương thực sự là một chút nghiêm túc cũng không có, có củ cải nhỏ không được sao. Cứ nhàn rỗi không chuyện gì lăn qua lăn lại Đỗ Cửu Ngôn.

Nếu là có gì đó không hay xảy ra, hắn. . .

Triệu Khải ngưng mi, tựa ở trên tường nhắm mắt dưỡng thần.

Tâm lại loạn thành ma.

Hắn ở cửa viện đứng không được, cũng không nghe được thanh âm kia.

Chỉ có thể ở chỗ này chờ, kết thúc hắn. . . Hắn lại về cung.

Trong phòng, Đỗ Cửu Ngôn bắt đầu tìm được cảm giác, hô hấp có tiết tấu, theo bà đỡ cố sức.

“Nương nương, lúc này người đúng rồi, cứ cố sức như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn thở phì phò, khoảng cách nói với Quế vương: “Chờ sinh xong, dùng bình phong ngăn cách ta, miễn cho để người thấy đức hạnh của ta đây.”

“Một đời thanh minh hủy hoại chỉ trong chốc lát a.”

“Ai u nương của ta ai.” Đỗ Cửu Ngôn thét to, Quế vương cũng theo thở dốc, “Ta, ta, ta đã biết, đã biết.”

Trong viện truyền đến tiếng khóc của củ cải nhỏ, hắn mới vừa rồi bị Lỗ Chương Chi áp ở phòng khách, bây giờ là trốn đến, nghe Đỗ Cửu Ngôn khóc, hắn cũng theo đứng ở trong viện khóc.

“Không có việc gì không có việc gì.” Đỗ Cửu Ngôn cách cửa sổ an ủi củ cải nhỏ, “Lập tức xong chuyện.”

Củ cải nhỏ hô: “Nương, người phải cố gắng a, để muội muội sớm đi ra một chút.”

“Như vậy người liền hết đau.”

Đỗ Cửu Ngôn nhận mệnh, nàng không nỗ lực cũng không được a.

Tên đã lên dây không phát không được: “Phát a!”

Nàng hô to một tiếng.

“Thấy đầu rồi, thấy được rồi.” Bà đỡ cao hứng giơ chân, “Lại dùng lực là được.”

Đỗ Cửu Ngôn mắng một câu, lại dùng lực.


Bookwaves.com.vn

Lập tức, cũng cảm giác bụng rỗng, cảm giác căng đau và xé rách nhất thời giảm bớt không ít, bà đỡ ai u một tiếng tiếp nhận hài tử, hô: “Sinh rồi, sinh rồi.”

Mấy bà đỡ đều tự phân công, thanh lý thân thể cho Đỗ Cửu Ngôn, kéo đoạn cuống rốn. . .

Hài tử oa một tiếng khóc lên, vừa vang vừa sáng.

“Là vị tiểu quận chúa!” Bà đỡ cười nói, “Chúc mừng vương gia, nhi nữ song toàn.”

Quế vương hiện tại không muốn xem, đi tới ômmặt của Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Không sao rồi, không sao rồi.”

“Vương gia, ngươi giúp ta lau một chút, ta đây một thân mồ hôi rất dính, thay quần áo khác cho ta nữa.”

Quế vương không có không ứng.

Người trong viện nghe được tiếng khóc, nhất thời tiếng động lớn ồn ào lên, có người niệm A di đà phật, có người hướng về phía bốn phương tám hướng bái, mọi người bận việc, tương đương náo nhiệt.

Xưng thể trọng, sáu cân bốn lượng.

Đỗ Cửu Ngôn phủi một mắt, như một củ cà rốt, chưa nói tới đẹp hay không, nàng nhắm mắt lại nói: “Không được, ta phải ngủ một chút, các vị tự tiện đi.”

Dứt lời liền ngủ.

Chờ ngủ một giấc tỉnh đã nửa đêm, Quế vương tựa ở đầu giường ngủ gật, Đỗ Cửu Ngôn đẩy một cái hắn, nói: “Củ cà rốt đâu?”

“Cái gì củ cà rốt?” Quế vương hỏi.

“Trước khi ta ngủ nhìn thoáng qua, hồng hồng nhiều nếp nhăn, như củ cà rốt khô quắt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Phúc linh tâm lai, ban thưởng nhũ danh cho nàng.”

Quế vương suy nghĩ một chút hỏi: “Chính là hồng củ cải?”

“Không kém bao nhiêu đâu.”

“Nàng đừng nói, còn rất chuẩn xác.” Quế vương ôm khuê nữ ngăn cách bình phong tới, bọc tã lót, củ cà rốt đang ngủ, tay nhỏ bé siết nắm tay dán mặt, thật ngoan xảo.

Đỗ Cửu Ngôn xem, nhướng mày nói: “Cũng không tệ lắm a, so với lúc vừa sinh ra hơi đẹp mắt một chút.”

“Ta cũng thấy thế.” Quế vương ôm nữ nhi, “Ngươi xem lông mi và mũi, giống ta không?”

Như đóng thịt viện, Đỗ Cửu Ngôn hoàn toàn không nhìn ra giống ai, nhưng nàng vẫn là phối hợp nói: “Giống, cực kỳ giống vương gia.”

“Thì đó.” Quế vương cười hắc hắc.


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, suy nghĩ một chút hỏi: “Ta có cần mẫu ái nồng một chút hay không, tự cho uống sữa?”

“Vú nuôi đã tìm xong rồi a.” Quế vương nói, “Nương sớm chọn xong rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn từ chối một hồi, nói: “Ta đây cho uống ba tháng. Để bày tỏ ta là mẫu thân nàng.”

“Có người nói cho uống sữa thương nguyên khí, bây giờ thân thể nàng suy yếu, vẫn là dưỡng tương đối khá.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nằm nghiêng nhìn mặt của nữ nhi: “Ta đây đói bụng, ngươi đi lấy đồ ăn cho ta.”

“Trên lò đang hâm, ta đây bưng tới.” Quế vương mở rộng cửa ra ngoài, trong viện có nha đầu bà tử coi chừng vội động.

Đỗ Cửu Ngôn ăn xong lại ngủ một hồi, Quế vương lại ngủ không được, ghé vào mép giường, vuốt mặt của nàng.

Hắn nói mạng của hắn rất tốt, có quyền thế có tiền tiêu.

Quả thực, mạng của hắn vận khí tốt cũng tốt.

Để hắn gặp Đỗ Cửu Ngôn.

“Nàng từ đâu tới? Tới nơi này có phải liền vì gặp ta hay không?”

Quế vương cười, cầm lấy tay nàng đặt ở bên môi hôn hôn: “Hiện tại nàng sinh hài tử, có càng nhiều lo lắng hơn, không bao giờ có thẻ ly khai nữa.”

“Như vậy là được rồi.” Hắn nhéo nhéo mặt ngủ say của nàng, “Nửa đời sau, ta phải khi dễ nàng.”

Hắn đứng dậy, ở khóe môi nàng ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, thấp giọng nói: “Ta yêu nàng, còn hơn tất cả mọi thứ trên thế gian.”

Bao quát bản thân.

Bookwaves.com.vn

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cửu Ngôn tỉnh lại ở trong một mảnh tiềng ồn ào.

Ngày hôm qua quá mệt mỏi, sinh xong nàng liền ngủ, mọi người ôm hài tử nói chuyện nàng cũng không biết.

“Thật là đẹp mắt.” Thái hậu càng xem càng thích, “Tấm tắc, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn, mấy ngày nữa sẽ biến thành nộn nộn trắng trắng.”

“Nương nương, người mệt không, để lão thân bế một chút ni.” Lỗ phu nhân kiểng chân nhìn, cả buổi sáng nàng đều không chạm được.

Thái hậu cười đưa hài tử cho nàng: “Người xem xem mặt mũi này, còn có mắt này, thật là không có chọn.”

“Dung mạo của vương gia và Cửu Ngôn đều là nhất đẳng nhất, hai người cũng đều là vóc cao, tướng mạo khẳng định không cần phạm sầu.” Lỗ phu nhân đánh giá mặt củacủ cà rốt, càng nhìn càng thích.

Bên ngoài truyền đến tằng hắng một cái, Lỗ Chương Chi đợi một ngày một đêm, hiện tại thật sự là sốt ruột: “Có thể ôm ra xem không?”

“Được, đứng cửa cho hắn liếc mắt nhìn.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn trời, nói với Quế vương: “Trời còn chưa sáng, bọn họ đã tới rồi?”

“Suỵt!” Quế vương nói, “Nương ta nửa đêm đã muốn tới đây.”

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.


“Nương, nương!” Củ cải nhỏ chạy tới, ngày hôm qua xem qua muội muội, ngày hôm nay hắn muốn xem Đỗ Cửu Ngôn. Nằm úp sấp ở bên giường quan sát nương hắn, “Nương, có phải người mệt lắm hay không?”

“Ân, mệt lắm.”

“Khổ cực nương. Vì để ta có một muội muội, bị nhiều khổ như vậy.” Mắt củ cải nhỏ hồng hồng nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương: Là ngươi nói cho hắn biết, vì hắn có muội muội, nên ta mới sinh hài tử?

Quế vương ngượng ngùng sờ sờ mũi.

“Không quan hệ, nương luôn luôn đều là yêu ngươi như thế, vĩ đại như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vì muội muội, ngươi càng thêm nỗ lực học được càng nhiều bản lĩnh, hơn tương lai cũng phải bảo vệ muội muội nhiều.”

Củ cải nhỏ gật đầu bất điệt.

“Bất quá, muội muội gọi là gì vậy?”

“Củ cà rốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Như vậy, người khác liền biết các ngươi là huynh muội.”

Khóe miệng củ cải nhỏ run lên: “Ta, ta lấy vài cái tên rất dễ nghe, người muốn nghe thử hay không?”

“Nếu như là chính danh, vậy các ngươi thương lượng, nhũ danh ta đặt. Ngươi thay ta nhắn nhủ với mọi người.”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, suy nghĩ một chút lại cảm thấy tên này không tệ, kêu còn thật thuận miệng.

“Cửu Ngôn tỉnh a.” Thái hậu tiến đến, Tiền ma ma bưng cái ghế cho nàng, “Muốn ăn cái gì, để trù phòng làm cho ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Làm chút sữa đi, ta quyết định tự cho uống sữa ba tháng.”

“Cũng tốt.” Thái hậu nói, “Việc này chính ngươi làm chủ, cao hứng thế nào thì làm thế đó.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhưng trong lòng nhút nhát.

Cảm giác cho uống sữa, thống khổ hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều, đau nàng nhe răng trợn mắt, vừa nhìn thấy nữ nhi đã sợ.

Bất quá, trừ cái này ra, ở cữ cũng là một chuyện rất mài tỳ khí, nàng lo nghĩ phiền táo, nháo vài lần với Quế vương.

Quế vương nén giận, ôm nữ nhi khổ ha ha nhìn nàng.

“Biểu hiện thương cảm như thế, ta khi dễ ngươi sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương lắc đầu: “Không có! Nàng rất tốt, vô cùng săn sóc.”

Nữ nhi ở trong ngực hắn như con mèo nhỏ lầm bầm.

“Sắp đầy tháng rồi, chúng ta suy tính hôn sự một chút?” Quế vương nói, “Đều hai hài tử rồi, cũng không thể chờ sinh bốn năm mới thành thân đi?”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ bụng đã nhỏ lại, nói: “Không vội, chờ bụng ta nhỏ trở lại, hiện tại thành thân sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ta.”

“Không có việc gì, lúc nào nàng cũng đẹp, huống chi, váy to nhìn không ra bụng.”

“Ta suy tính một chút.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận