Đám Cưới Giấy


Chẳng lẽ thật sự làm chuyện trái lương tâm sao? Tạ Chiêu nghĩ thầm trong lòng, lặng lẽ lấy một lá bùa màu vàng trong ống tay áo ra, dùng ngọn nến trên bàn thờ đốt cháy.

Lá bùa bị đốt một nửa, một trận gió lạnh thổi qua, ngọn lửa lay động một cái, tắt ngúm.

Nửa lá bùa không bị cháy còn lại lả tả rơi xuống mặt đất, giống như lá khô, không có sinh khí.

Phúc Vũ “A” một tiếng.

Tục ngữ nói, tiền giấy đốt không cháy hết chính là không may mắn, lá bùa cũng thế.

Tạ Chiêu thấp giọng nói: “Làm trong nghề lâu như vậy, hẳn là ngươi biết lá bùa sẽ không gạt người.”

Nàng ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa ta cảm thấy, toà nhà này có gì đó không thích hợp.”

Phúc Vũ: “A?”

Tuy rằng Phúc Vũ vẫn luôn đi theo Tạ Chiêu, nhưng dù sao cũng không có lá gan lớn như tiểu như nhà nàng ấy.

Nàng ấy nhìn quanh linh đường một vòng, chỉ cảm thấy nơi này âm u, dựng hết tóc gáy, cứ như quỷ hồn của lão hầu gia đang ở bên cạnh nàng ấy.

“Không, không thích hợp chỗ nào?” Phúc Vũ cố gắng bình tĩnh, run run hỏi.

Tạ Chiêu đảo một vòng quanh linh đường không một bóng người.

Nàng ngồi xổm xuống dùng ngón tay gom nửa lá bùa và đống tro lại, bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.

“Cộp, cộp, cộp.”

“Đừng lên tiếng.” Tạ Chiêu thấp giọng quát.


Tiếng bước chân đi đến cửa linh đường, dừng lại.

Phúc Vũ nơi nớp lo sợ quay đầu lại nhìn lướt qua, ánh nến leo lắt, chỉ thấy chỗ mặt đất phía cửa có một bóng người thon gầy, lay động đứt quãng theo ánh nến chập chờn.

Bóng người hợp với bóng cành cây héo chết ngoài đình viện, mang theo sự quỷ quái nói không nên lời.

Phúc Vũ: “…”

Các nàng tới lo tang mà, không phải tới bắt quỷ!

Tạ Chiêu liếc nhìn Phúc Vũ sắp ngất xỉu, sắc mặt vẫn như thường, nhét nửa lá bùa kia vào trong tay áo, bình tĩnh mở miệng: “Ta không biết bắt quỷ.”

Phúc Vũ bị đoán trong tâm sự nhìn nàng với vẻ hoảng sợ.

Tạ Chiêu trêu Phúc Vũ đủ rồi, vỗ nàng ấy nói: “Bình tĩnh, là người sống.”

Nói xong, nàng xoay người: “Phu nhân, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?”

Bóng người chậm rãi di chuyển, sắc mặt Thời gia phu nhân trắng bệch như tờ giấy hiện ra trước cửa linh đường.

Tạ Chiêu nghe thấy Phúc Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Thời phu nhân trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, có thể nhìn ra thời còn trẻ là một mỹ nhân tuyệt trần.

Khuôn mặt bà ấy thon gầy, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hãy còn phiếm hồng, tràn đầy bệnh khí, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chuỗi Phật châu bồ đề sáng chói.

Sức khoả bà ấy không tốt, lúc nãy Hầu gia vừa trút hơi thở đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là tỉnh từ khi nào.


Một tay bà ấy đỡ khung cửa, bước qua bậc cửa, Phúc Vũ vội vàng đến đỡ bà ấy.

Thời phu nhân đảo mắt nhìn nàng và Phúc Vũ mấy lần, rồi dừng lại trên người Tạ Chiêu: “Nghi thức hôm nay đã xong rồi phải không? Sao Tạ cô nương vẫn còn chưa về?”

Phúc Vũ nghe vậy thì căng thẳng, đây là có ý gì? Không phải là nảy sinh bất mãn với tiểu thư nhà nàng ấy, cố tình tra xét muốn cắt xén thù lao đó chứ?”

Tạ Chiêu nói: “Không phải phu nhân đặc biệt tới tìm ta sao?”

Thời phu nhân nhìn chằm chằm chằm vào nàng không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm: “Xin hãy chỉ giáo?”

Tạ Chiêu chỉ linh đường trống rỗng: “Hôm nay là đêm đầu tiên, dựa theo quy củ, hậu bối Hầu gia phải đến trúc trực bên linh cữu Hầu gia một đêm.”

Phúc Vũ hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra “toà nhà có gì đó không thích hợp” mà Tạ Chiêu nói là có ý gì.

Từ khi bọn họ vào Hầu phủ lúc chạng vạng, chỉ nhìn thấy huynh đệ họ hàng xa của lão hầu gia, tỷ muội nữ quyến chứ chưa thấy một “hậu bối” nào.

Nay vốn là hậu bối túc trực bên linh cữu vào ban đêm, nhưng linh đường lại không một bóng người…

“Hôm nay ta chiếu theo di chúc của Hầu gia, thiêu huỷ hết thư từ của Hầu gia, rõ ràng có xấp thư mở đầu đều là “Con ta A Trạm.” Tạ Chiêu nói: “Ta đoán trong phủ hẳn là có một vị công tử, nhưng người nọ vì lý do nào đó mà không thể quay về, đúng không?”

Thời phu nhân không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm nàng.

“Người không về kịp, nhưng quy củ thì không thể bỏ.” Tạ Chiêu tiếp tục nói: “Phu nhân là muốn mờ ta canh giữ một đêm thay Thời công tử đúng không?”

Mấy năm gần đây vừa lúc loạn thế, thời buổi binh hoang mã loạn, thân nhân trôi giạt khắp nơi không phải là ít.

Hậu bối không ở nhà, nhờ người tới thay mấy đêm cũng là chuyện thường, làm buôn bán cũng vậy, chỉ cần đưa đủ bạc, thủ cả bảy ngày cũng chẳng phải chuyện to tát.


Thời phu nhân gục đầu, nhìn không rõ vẻ mặt bà ấy.

Tạ Chiêu kiên nhẫn chờ một lát, lúc này mới phát hiện bà ấy cúi đầu, bả vai run rẩy, vậy mà đã âm thầm rơi nước mắt.

Tạ Chiêu lắp bắp kinh hãi: “Người…”

Sao lại khóc?

Không đợi Tạ Chiêu lên tiếng, Thời phu nhân bỗng tránh khỏi tay Phúc Vũ, lảo bảo bước về trước hai bước, “thụp” một tiếng, quỳ gối trước mặt Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu: “…”

Nàng cũng vội vàng quỳ xuống: “Người đừng kích động.”

“Cảm ơn cô nương.” Thời phu nhân dùng ống tay áo lau nước mắt trên khoé mắt, ngừng khóc thút thít: “Cô nương đoán không sai, A Trạm không ở đây, hôm nay ta muốn nhờ cô nương giúp canh giữ một đêm.”

“A Trạm không phải là có lý do nào đó không thể quay về.” Bà ấy nói đến đây, hốc mắt lại đỏ: “Những lá thư đó đều là lão gia gửi cho nó, nhưng lại bị trả về… Nửa năm trước Thịnh Kinh bị chiếm, nó đã cắt đứt liên lạc với người trong nhà…”



Đây không phải lần đầu Tạ Chiêu gác đêm thay cho nhà khác, nhưng nửa đêm trước ngồi cùng Thời phu nhân khóc sướ mướt, nửa đêm sau lúc quỳ gối trước linh đường, nàng vẫn cảm thấy hơi lực bất tòng tâm.

Phúc Vũ vừa đốt tiền giấy, vừa cảm khái: “Thời tiểu hầu gia cũng là một người đáng thương, mới mười chín tuổi.

Phu nhân nói năm trước hắn đến thành Thịnh Kinh để tham gia thi hội, ai ngờ gặp phải quân thù vây thành, trong một đêm thiên hạ đổi chủ…”

Tạ Chiêu cầm ba nén nhang đứng trước bàn thờ, nghe vậy tay run lên, tro nhang rơi xuống mu bàn tay nàng.

Nàng bất chợt cất tiếng: “Ăn nói cẩn thận.”

Phúc Vũ vội vàng ngậm miệng, lúng túng nhìn nàng.

Tạ Chiêu như không cảm nhận được đau đớn, tiện tay phủ tro nhang đi, lạnh lùng nói: “Gọi Ngự lâm quân của thiên tử đương triều là quân thù, ngươi đúng là có tiền đồ.”


Lúc này Phúc Vũ mới phản ứng lại mình vừa mới nói gì, hít vào một hơi, vội vàng che miệng lại.

Nàng ấy do dự một chút, thấy Tạ Chiêu không có ý trách cứ nữa bèn thay đổi chủ đề: “Có lẽ là chúng ta hiểu nhầm rồi, hẳn là Hầu gia không buông bỏ được là vì chưa gặp được con trai, cho nên mới không thanh thản.”

Tạ Chiêu không nói là đúng, cũng không phản bác: “Mong là vậy.”

Nàng vừa dứt lời, đột nhiên gió ngoài cửa phòng thổi mạnh, cơn gió lạnh thấu xương cuốn bông tuyết bên ngoài vào phòng, dấp tắt ngọn lửa trong thau đồng và ngọn nến trên bàn thờ.

Linh đường lập tức chìm vào bóng tối.

Ngọn nến trong đêm đầu tiên của linh đường tắt, nhìn thế nào cũng không phải điềm lành.

Phúc Vũ choáng váng: “Này…”

Tạ Chiêu chau mày, đứng lên, định ra cửa xem tình hình.

Nhưng khi nàng ra tới cửa nhìn ra bên ngoài thì lại ngây người.

Tuyết vẫn lạnh lão, tiếng gió gào thét đột nhiên im bặt.

Đình viện đầy tuyết, sắc trời đen nhánh.

Cảnh sắc quanh mình rõ ràng là không có bất kỳ biến hoá gì, vậy mà Tạ Chiêu lại cảm thấy một cơn rét lạnh từ sống lưng lan ra toàn thân.

Bốn phía lặng thinh.

Tạ Chiêu đỡ khung cửa linh đường đứng một lát, đột nhiên lên tiếng gọi: “Phúc Vũ.”

Giọng Phúc Vũ mờ mịt từ phía sau truyền đến: “A?”

Tạ Chiêu: “Người ra ngoài đây nhìn xem, có phải bên kia tường viện có người không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận