[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

"Ông chủ Thích, biệt thự lớn thế này mà đêm qua lại vứt tôi ở sô pha, anh không cảm thấy có lỗi à?"

Hạ Dương đi tới, kéo ghế ra tự nhiên ngồi xuống, tỏa ra oán khí, hỏi người xa lạ ở phía đối diện: "Tên cậu là?"
1

Trợ lý chưa kịp trả lời, Thích Vân Tô đã nói trước: "Nhà vệ sinh ở bên kia."

Trợ lý thức thời đứng lên, "Thích tổng, em ra xe chờ anh."

Nhìn người kia rời đi, oán khí của Hạ Dương vẫn chưa giảm bớt, nói: "Thích tổng, biệt thự to thế này mà sao ăn bữa sáng giản dị thế? Có mỗi cháo trắng trứng ốp thôi à?"

Người giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp, không thấy người đâu chỉ thấy tiếng, "Ông chủ Thích nói tối hôm qua ăn đồ ngọt nhiều nên hơi ngán, hôm nay chỉ muốn ăn cháo."

"Trùng hợp thế, tôi cũng thấy vậy. Bánh gato hôm qua anh mua không ngon lắm, lần sau tôi chỉ anh một tiệm khác ăn ngon hơn." Hạ Dương thò tay muốn bốc trộm một miếng trứng của Thích Vân Tô nhưng không thành công, mu bàn tay bị anh đánh một cái.

Thích Vân Tô mặt lạnh nói với hắn: "Đi đánh răng đã."

"Biết rồi ạ, ông chủ Thích." Hạ Dương không giận mà vui vẻ đứng lên, "Biệt thự to thế này, nhà vệ sinh ở chỗ nào?"

Người giúp việc trong bếp đi ra, vừa lau tay vừa nói: "Đi đi đi, để tôi dẫn cậu đi."


"Chị cứ bận đi, để tôi." Thích Vân Tô vừa nói vừa đứng lên lôi cánh tay của Hạ Dương.

Hạ Dương hơi kinh ngạc trong chốc lát, bởi vì hắn cảm thấy người giúp việc kia rất quen, vào tới nhà vệ sinh mới nhớ ra: "Kia là chị Lâm phải không?"

Là người đã chăm sóc Thích Vân Tô trong khoảng thời gian anh nằm trong bệnh viện.

Hạ Dương lại bắt đầu không vui, chất vấn Thích Vân Tô: "Anh thậm chí còn đi tìm chị Lâm tới nhà anh làm giúp việc, tại sao không tới thăm tôi? Tôi đâu có đổi việc đổi số? Từng đó năm rồi mà anh chẳng thèm tới tìm tôi..."

Giọng của Hạ Dương mang theo ngữ khí hỏi tội, Thích Vân Tô muốn đóng cửa nhốt hắn ở bên trong cho khỏi ồn ào nhưng mà sức lực không đủ. Cửa đóng lại, bản thân anh cũng ở bên trong luôn.

"Im lặng đi, Hạ Dương." Thích Vân Tô cảnh cáo.

Khí thế của Hạ Dương yếu đi mấy phần, "Thôi bỏ đi, dù gì tôi cũng tới tìm anh rồi." Im lặng được vài giây lại bắt đầu ồn ào: "Bàn chải đánh răng đâu? Tôi chỉ dùng bàn chải đánh răng lông mềm, kem đánh răng phải có vị bạc hà."

Thích Vân Tô thở hắt một hơi, sắc mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng lại muốn cười, thầm mắng mấy câu "đồ ngốc".

Cửa sổ nhà vệ sinh đang mở, ánh mặt trời chiếu xiên vào một góc, bóng cây lắc lư, ve sầu kêu ran từng đợt, mùi cam ngọt ngập tràn bốn phía. Hạ Dương nhìn Thích Vân Tô rướn người tìm bàn chải đánh răng trong tủ để đồ ở trên cao, một thân âu phục chỉnh tề đối nghịch với tư thế, không hiểu sao trong lòng bốc lên một ngọn lửa không tên.

Có lẽ là do bị ký ức tương lai ảnh hưởng, tình trạng lửa nóng đốt người này Hạ Dương cũng quen rồi. Trong một khoảnh khắc hắn rất muốn làm nhăn bộ âu phục của Thích Vân Tô, hoặc như tối hôm qua, rất muốn lột cái áo choàng tắm kia xuống, giống như một vài giấc mộng xuân thỉnh thoảng xuất hiện trong những năm này, đều là những dục vọng của tương lai, không phải của hiện tại.

Hạ Dương nuốt nước bọt, tự thuyết phục bản thân không được để những ký ức tương lai ảnh hưởng, phải kiên định rằng mình là thẳng, thẳng tắp, thẳng hơn cả bàn chải đánh răng.

Hạ Dương tự cho mình là thẳng, không thẹn với lòng, còn cho rằng Thích Vân Tô cũng giống vậy nên lời nói ra bắt đầu không có chừng mực, sau khi Thích Vân Tô đưa bàn chải đánh răng cho hắn và chuẩn bị ra ngoài, Hạ Dương thốt lên: "Anh không chờ tôi đánh răng xong rồi morning kiss à?"

Thích Vân Tô quay đầu tròn xoe mắt nhìn hắn.


Bữa sáng Hạ Dương ăn vội ăn vàng rồi nằng nặc đòi đi cùng, còn không cho Thích Vân Tô ngồi ở ghế cạnh lái, kéo anh ra ngồi ở ghế sau với mình.

Trên đường đi, Hạ Dương nhìn một thân đồ thể thao của mình và âu phục của Thích Vân Tô, bỗng cảm thấy không hài lòng lắm, nhịn không được hỏi: "Anh thật sự không nóng à?"

Thích Vân Tô đang xem máy tính bảng, cũng chỉ xem thôi chứ nội dung không vào được mấy, nghe thấy tiếng liền quay sang hỏi: "Điều hòa lạnh quá hả?"

Anh cho rằng Hạ Dương mặc ít nên không thích ứng với nhiệt độ của điều hòa trong xe, bảo trợ lý nâng nhiệt độ lên.

"Chỉ là tôi tò mò mặc âu phục có nóng không thôi." Hạ Dương vươn tay sờ cổ áo của Thích Vân Tô, "Nhìn anh mặc âu phục đẹp trai thế này, có lẽ tôi cũng nên mua cho mình một bộ mặc thử xem."

Thích Vân Tô liếc Hạ Dương một cái, nói với trợ lý: "Chỉnh điều hòa xuống thấp nhất đi."

Hạ Dương không thể hiểu nổi tại sao lúc nào Thích Vân Tô cũng phải đóng bộ đồ kia.

Thích Vân Tô đi làm, Hạ Dương đi theo. Chỉ trong một buổi sáng hắn đã làm quen được với tất cả những người ở công ty, còn định dạng rất rõ ràng về vị trí của mình.

"Vệ sĩ?" Tới giờ nghỉ ăn trưa Thích Vân Tô mới biết, Hạ Dương đã tuyên truyền khắp nơi rằng mình là vệ sĩ mới thuê của Thích tổng.

Buổi sáng anh cho rằng Hạ Dương chỉ là hiếu kỳ nên mới theo mình tới công ty nhìn thử, nhìn xong rồi sẽ tự rời đi, không ngờ sau khi anh mở cuộc họp với phòng phát triển xong, lúc quay lại văn phòng của mình vẫn thấy Hạ Dương ngồi đấy.

Hiện tại hai người đang cùng nhau đi ăn trưa, Hạ Dương mặt mày hớn hở cười lấy lòng, nói: "Tôi không lấy tiền lương, không cần khách sáo."

Hạ Dương ăn một miếng mì, lúc ngẩng mặt lên vẫn thấy Thích Vân Tô đang dùng biểu cảm chất vấn nhìn mình, hắn mới giải thích: "Anh không nhớ à? Qua ba tháng nữa... khoảng 79 ngày, là sinh nhật 34 tuổi của anh, anh sẽ bị người em trai đe dọa tính mạng, anh không nhớ à?"


"Sao cậu vẫn còn nhớ?" Thực ra Thích Vân Tô muốn hỏi Hạ Dương là tại sao lại vẫn lưu ý những chuyện này.

"Tôi đâu có vô lương tâm như anh, tôi..." Hạ Dương bỏ đũa xuống, bắt đầu kể công, "Tôi vất vả lắm mới chữa lành được vết thương và xuất viện, nhưng vẫn quay lại thời gian một lần nữa, cứu vợ của Thích Hòa Tân kẹt trong vụ hỏa hoạn ra, chỉ muốn anh ta và vợ sống bên nhau yên ổn, đừng tới làm phiền anh nữa. Vì chuyện này mà tôi lại phải nằm viện thêm một lần, anh biết rõ mà, vậy mà chẳng thèm tới thăm tôi lấy một lần..."

Thích Vân Tô đương nhiên không nghĩ tới tầng quan hệ này. Anh biết khi quỹ đạo thời gian thay đổi, có không ít người vốn là nạn nhân của vụ hỏa hoạn sẽ được cứu sống, anh cho rằng lần Hạ Dương quay về cũng chỉ là một lần nỗ lực khắc phục tai nạn, hoàn toàn không ngờ bây giờ Hạ Dương thản nhiên kể ra, hắn mạo hiểm thêm một lần nữa vì anh.

Hạ Dương nói: "Định kỳ tôi vẫn điều tra cuộc sống của Thích Hòa Tân, vợ của gã năm ngoái đã chết vì bệnh, bề ngoài trông gã vẫn rất bình thường, giống như không xảy ra chuyện gì cả nhưng ai biết được một ngày nào đó có lộ ra bản chất hay không."

Nhìn Thích Vân Tô chẳng có phản ứng gì lớn, Hạ Dương hỏi: "Chẳng lẽ anh không để ý chút nào, vẫn coi gã là em trai mình?"

"Không." Thích Vân Tô ngơ ngác đáp, "Mấy năm nay tôi không liên lạc với cậu ta."

"Bởi vậy nên phải có tôi tới làm vệ sĩ của anh, có điều chờ tôi xin nghỉ phép dài hạn đã." Hạ Dương thấy Thích Vân Tô không có xíu vui mừng nào, nhíu mày không vui nói: "Anh đang trách tôi tự chủ trương đấy à? Còn chẳng phải là do anh không thèm để ý đến tôi, không hề có ý định dẫn tôi đi giới thiệu với mọi người, với lại tôi cũng sợ anh không cho phép nên mới tự ý hành động trước, xác định vị trí vệ sĩ của mình, bây giờ nhân viên trong công ty anh đều biết hết rồi, anh không thể tùy tiện khai trừ tôi!"

"Không cần phải làm vậy." Thích Vân Tô chăm chú nhìn Hạ Dương, "Tôi vẫn thuê người để ý Thích Hòa Tân, cậu ta sẽ không làm được gì uy hiếp tôi cả, cậu có thể yên tâm."

"Làm gì có chuyện yên tâm dễ dàng như vậy, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì." Hạ Dương nói xong, bỗng cảm thấy mình như đang có ý khác.

Chẳng ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, trước đây hắn rất lo lắng mình sẽ bị bẻ cong, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, quan sát người đang ngồi ngay ngắn trước mặt, cảm thấy hình như không sao cả.
1

Bữa trưa đã sắp xong mà Thích Vân Tô vẫn không đồng ý, Hạ Dương đá chân Thích Vân Tô ở dưới bàn, "Đừng nói là anh sợ sẽ yêu tôi nhé? Xem ra anh cũng không phải người lạnh lùng, anh cũng bị những ký ức tương lai ảnh hưởng đúng không?"

"Vậy còn cậu thì sao?" Thích Vân Tô nói, "Cậu hoàn toàn có thể coi tôi là người xa lạ, tại sao phải cứu vợ của Thích Hòa Tân, đi điều tra Thích Hòa Tân, còn chạy tới làm vệ sĩ của tôi? Rõ ràng là chúng ta có thể cả đời không gặp lại nhau nữa, tại sao nhất định phải làm những chuyện đó? Cậu yêu tôi à?"

"Là cậu ấy yêu anh, Hạ Dương của tương lai. Cậu ta một mực làm loạn trong lòng tôi, không cho tôi quên anh." Hạ Dương hiếm khi được lúc nghiêm túc, nhưng nghiêm túc chưa được ba giây lại ồn ào: "Thật là nổi da gà! Hai người đàn ông với nhau, nói cái gì mà yêu với không yêu, ông chủ Thích anh yên tâm, tôi sẽ coi anh là anh trai ruột của mình." Nói xong hắn uống cạn cốc rượu sake, dáng vẻ trông rất quyết tâm.

Thích Vân Tô không đồng ý với Hạ Dương, rất rõ ràng là Hạ Dương đến đây chẳng phải để làm vệ sĩ gì cả, hoàn toàn là đến khiêu chiến khả năng kiềm chế của anh.

Ăn xong Hạ Dương quay về đi làm. Đối phương chưa đi được mấy phút điện thoại của Thích Vân Tô đã đổ chuông, là một dãy số lạ không lưu tên người nhưng Thích Vân Tô vẫn biết chủ nhân của dãy số này là ai.


Anh hết cách bấm nhận cuộc gọi, Hạ Dương ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Lưu số của tôi vào đi."

"Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp đây." Thích Vân Tô nói.

"Từ từ, từ từ!" Hạ Dương hô lên, "Lúc đối mặt với nhau tôi không tiện nói, chuyện là... cái kia... cái gì mà... anh, anh không yêu cậu ta một chút nào sao? Theo lý thuyết thì ký ức của chúng ta không khác nhau nhiều, bây giờ tôi nhìn thấy ngày càng nhiều những ký ức khác, tôi nhìn thấy chúng ta sống chung một nhà, một vài đoạn ngắn trong cuộc sống hằng ngày, làm thế nào mà anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng như vậy?"

"Tôi không cố gắng tách rời quá khứ, hiện tại và tương lai ra."

"Là sao?"

"Không có gì, đại loại là chỉ số thông minh của tôi khác cậu."

"Cúp đây! Đồ độc ác!" Hạ Dương bực bội cúp điện thoại.

Thích Vân Tô quay trở lại công ty làm việc, số lần mất tập trung vào buổi chiều tăng rõ rệt. Mấy ngày sau, Hạ Dương liên tục nhắn tin cho anh, nói linh tinh đủ thứ chuyện trên đời.

"Ông chủ Thích có nhớ tôi không? Bốn ngày nữa là tôi được nghỉ rồi."

"Ông chủ Thích mau tới cứu tôi, đồ của căng tin này khó ăn tới mức tôi muốn giết người."

"Ông chủ Thích, anh đoán xem hôm nay tôi chạy 10km mất bao nhiêu thời gian?"

"Ông chủ Thích, hôm nay anh có tăng ca không?"

...

Thích Vân Tô không cố gắng tách bạch mọi thứ ra, bởi vì trong trí nhớ, bộ dạng của Hạ Dương lúc nổi giận, lúc ồn ào, lúc làm nũng nỉ non, đều rất sinh động, đều là những dáng vẻ mà anh yêu.

Cứ như đang tự ngược. Hạ Dương đến gần anh, Thích Vân Tô không nhịn được mà rung động, sau đó lại tự cảnh cáo bản thân không được trộm vui mừng như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận