[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Thật trùng hợp, sau hai tuần gặp lại Hạ Dương, Thích Vân Tô nhận được những bức ảnh chụp Hạ Dương của thám tử gửi cho.

Góc độ chụp trộm, mỗi ngày mặc một bộ quần áo khác nhau, vành mũ che hết nửa mặt, mục đích cũng giống thám tử, hắn đang theo dõi Thích Hòa Tân.

"Tôi phát hiện ra người này từ khoảng tháng 4 năm nay, cậu ta thuê một căn nhà ở đối diện nhà Thích Hòa Tân nhưng không thường sống ở đó, mỗi tháng sẽ theo dõi Thích Hòa Tân một ngày, giống như là đang giám sát Thích Hòa Tân vậy."

Thám tử tư đang theo dõi Thích Hòa Tân là người Thích Vân Tô thuê từ một năm trước.

Thích Vân Tô vốn dĩ cũng cho rằng nên giảm bớt tiếp xúc với người em trai này để tránh những so đo đố kỵ vô hình tồn tại nhưng hình như rất khó, nếu như cuộc sống của Thích Hòa Tân thuận lợi thì may ra gã mới chịu ngồi yên, nhưng vợ gã vừa mất vì bệnh, trụ cột tinh thần sụp đổ, cuộc sống không còn thuận lợi nữa, lập tức sẽ quy toàn bộ nguyên nhân cho những chuyện này là do Thích Vân Tô.

Một năm trước, Thích Vân Tô tham gia tang lễ của vợ Thích Hòa Tân. Sau lễ tang anh dìu Thích Hòa Tân đang mệt lả vì suy sụp tinh thần đi nghỉ ngơi, một lần nữa nghe thấy gã nói: "Dựa vào cái gì mà chúng ta chỉ sinh ra cách nhau có 13 phút mà cuộc sống của anh tốt hơn tôi..."

Khi đó anh đã hiểu rõ, không quản mình làm cái gì, công việc có áp lực hay không, có nhà riêng xe riêng quần áo hàng hiệu hay không, anh cũng từng thử khơi gợi để người em trai này nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, nhưng không thay đổi được, hoàn cảnh sinh ra đã ấn định bọn họ không thể tồn tại một cách bình đẳng.

Thích Vân Tô cũng đã nghĩ cách, anh muốn sống, nếu vậy thì chỉ còn cách kìm hãm bằng được quả bom nổ chậm mang tên Thích Hòa Tân này, chỉ là không ngờ Hạ Dương cũng tham gia vào.

Thám tử tư chỉ vào một bức ảnh, nói: "Cậu ấy là lính cứu hỏa, đã từng làm nhiệm vụ trong trận hỏa hoạn xảy ra ở khu nhà của Thích Hòa Tân, đây là điểm liên quan duy nhất của cậu ta và Thích Hòa Tân mà tôi tra được. Vốn định để đến khi nào điều tra được chi tiết hơn thì mới báo cáo lại với anh, nhưng hôm qua tôi thấy cậu ấy kéo theo vali quần áo tới nhà của anh. Nếu cậu ấy là người quen của anh thì tôi nói vậy để anh biết, nếu không phải thì để anh đề phòng hơn một chút."

"Là bạn của tôi, không cần phải để ý đến cậu ta nữa." Thích Vân Tô cầm bức ảnh trong tay, mơ hồ có thể thấy rõ biểu cảm hung dữ của người trong hình.

Thích Vân Tô không hiểu rất nhiều chuyện. Anh không hiểu tình cảm mà Hạ Dương dành cho mình là gì, thậm chí không thể hiểu nổi những tình cảm đó bắt nguồn từ đâu. Giả dụ như anh không xuất hiện nữa, lẽ ra Hạ Dương cùng lắm chỉ coi anh là người bạn cũ trong một đoạn ký ức không quá quan trọng, nhưng hình như không phải thế.

Không phải như thế...

Lúc trở về nhà, ba cái vali của Hạ Dương đã đặt chình ình giữa phòng khách. Chủ nhân của đống vali thì đang gây sự, chê bai mấy phòng ngủ dành cho khách của căn nhà này cái thì ánh sáng không tốt cái thì buồng tắm không tiện, tình nguyện nằm ở ghế sô pha phòng khách.

Chưa hết, hắn còn bắt đầu xoi mói tủ kính chứa rượu vang đỏ và mô hình nhân vật kia của anh.

"Ai đưa cho anh mấy cái này?" Hạ Dương dùng khẩu khí chất vấn, không khách khí chút nào, "Đến hộp gói bên ngoài cũng không nỡ bóc cơ à?"

Thích Vân Tô không thèm để ý đến Hạ Dương, xuống bếp tìm nước uống.

Hạ Dương đi theo sau, cằn nhằn: "Tôi là một chuyên gia về figure này, có muốn tôi giúp anh mở ra nhìn thử không? Có khi toàn là hàng nhái đó. Thứ đồ này không thể nhìn hộp bên ngoài thôi được đâu, có khi chỉ làm cái hộp tinh xảo để dụ dỗ người mua thôi."

Thích Vân Tô liếc hắn một cái, Hạ Dương đổi giọng: "Anh không hiểu tôi đang nói gì à? Ý tôi là tôi đang tò mò ai đưa cho anh mấy cái này, tôi có thể trao đổi với người kia, tôi là chuyên gia đấy."


"Xin nghỉ phép được rồi à?" Thích Vân Tô hỏi.

Hạ Dương gật đầu, nói: "Đừng có lái sang chuyện khác."

"Xin dễ vậy à?" Thích Vân Tô lại hỏi.

"Dựa vào sức hút của nhân cách." Hạ Dương theo Thích Vân Tô ra khỏi phòng bếp, vẫn chưa thôi dây dưa chuyện mô hình, "Cái gì nhỉ? À, tôi mang hết đồ của tôi tới rồi, có cả mô hình đó, tôi bỏ vào tủ rượu của anh được không? Mô hình của tôi đảm bảo là hàng chính hãng."

Ngữ khí hoàn toàn không giống đang xin ý kiến, Hạ Dương còn hạ thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng một nửa tủ dùng để xếp mô hình nhân vật của tôi..."

Bước chân lên bậc thang của Thích Vân Tô đột nhiên dừng lại, Hạ Dương theo phản xạ im bặt.

"Tại sao cậu lại theo dõi Thích Hòa Tân?" Thích Vân Tô đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Dương hơi ngẩn ra, định lắc đầu phủ nhận nhưng nhất thời miệng nhanh hơn não: "Sao anh biết?"

"Tại sao phải làm những chuyện đó?" Thích Vân Tô hỏi tiếp.

Hạ Dương trả lời như thể là lẽ đương nhiên: "Gã sẽ giết anh, tôi lại không tìm được anh, chỉ có thể tìm gã trước. Không có gì đâu, không cần khách sáo với tôi, con người tôi rất quý trọng tình anh em bạn bè."

"Sau này không cần làm những chuyện đó nữa."

"Tôi biết rồi. Từ giờ tôi đi theo làm vệ sĩ của anh, thời gian đâu mà theo dõi gã nữa."

Thích Vân Tô dời tầm mắt đi chỗ khác, "Nếu như một lần nữa tôi bị Thích Hòa Tân giết thì cậu sẽ làm gì?"

"Nhổ vào!" Hạ Dương cao giọng, "Không có chuyện một lần nữa đó đâu!"

"Tôi đang nói là nếu như."

"Vậy thì tôi sẽ quay về giết gã trước! Gã là một kẻ lòng dạ độc ác, cuộc sống của mình không tốt lại đi đổ lỗi cho người khác, lệ khí quá nặng, trần gian này không chứa được gã nữa."

Hạ Dương vẫn nói rất bình thường, nghe như có vài tia đùa giỡn, nhưng Thích Vân Tô dùng dư quang nhìn thấy sự hung dữ khi Hạ Dương nhắc tới chuyện muốn giết Thích Hòa Tân.

Thích Vân Tô đi tới cửa phòng ngủ của mình, không mở cửa, lại hỏi Hạ Dương: "Kỳ nghỉ phép dài hạn này xin từ rất lâu rồi đúng không?"

Hạ Dương vẫn chưa kịp phản ứng tại sao chủ đề lại nhảy tới chuyện này, theo phản xạ ngạc nhiên gật đầu.

Thích Vân Tô: "Nếu không gặp được tôi thì sao? Đừng nói là cậu định 24/24 giờ giám sát Thích Hòa Tân đấy nhé?"

Hạ Dương lí nhí đáp: "Cũng đâu thể canh 24/24 giờ được, tôi cần nghỉ ngơi nữa mà..." Vừa nói vừa giữ tay nắm cửa ở sau lưng Thích Vân Tô, sau đó lại cợt nhả: "Nhưng mà tôi có thể nhìn anh suốt 24/24 giờ, dù sao anh cũng rất đẹp trai."


"Cảm ơn những chuyện mà cậu đã làm vì tôi, sẽ không có một lần nữa đâu, tôi sẽ tự bảo vệ tốt bản thân mình. Nếu đã xin nghỉ phép rồi thì tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi thật tốt đi." Thích Vân Tô vừa nói vừa mở cửa vào phòng.

"Vệ sĩ, vệ sĩ, tôi muốn làm vệ sĩ." Hạ Dương ngăn trước cửa, nhắc nhở.

Thích Vân Tô: "Ngày mai báo danh với phòng nhân sự, cậu chỉ làm ba tháng nên phát lương theo tiêu chuẩn của thực tập sinh."

"Có cần phải nghiêm túc vậy không?" Hạ Dương không hài lòng cho lắm, "Còn bao ăn bao ở..."

Hắn chưa nói xong thì cửa phòng đã đóng sầm.

Kỳ nghỉ phép này Hạ Dương xin nghỉ nửa năm. Ban đầu hắn chỉ nhớ mình của tương lai nói rằng nhất định phải giết Thích Hòa Tân, sau đó tiềm thức tự đưa ra quyết định, mỗi tháng một ngày nghỉ hắn sẽ dùng để theo dõi Thích Hòa Tân. Thời gian từ từ trôi đi, hắn cũng nhìn thấy hình ảnh Thích Vân Tô ngã từ trên cao xuống, còn nhìn thấy cả sự bất lực của bản thân.

Đôi khi hắn muốn phản kháng, phản kháng lại tương lai "tự chủ trương" kia, nhưng sau khi gặp lại Thích Vân Tô, dường như hắn của các thời điểm đang dung nhập lại vào nhau, càng không thoát được.

Tự mình quyết định như là một cách bảo vệ, cũng có thể nói là "vì muốn tốt cho anh ấy".

Hạ Dương vẫn ngủ ở sô pha phòng khách. Mấy mô hình nhân vật hắn mang theo cũng được xếp hết vào tủ kính không chút khách khí, còn đặt ở vị trí bắt mắt nhất. Ở phương diện công việc, hắn rất tự giác, qua mấy ngày lại xác định cho mình một vị trí khác, gọi là tài xế riêng.

Là một tài xế có tính tự do rất cao, có thể ngồi chơi game trong văn phòng của ông chủ.

Hạ Dương vẫn chưa từ bỏ mục tiêu nếm thử cái mới, một tuần trước, hắn đã tự mua cho mình hai bộ âu phục, mặc được mấy ngày thì hỏi Thích Vân Tô có cảm thấy phần thân dưới trống trải hay không, sau đó đổi sang quần jean, cuối cùng lại đổi về quần jean áo thun.

"Tôi đúng là không có số mệnh làm ông chủ, âu phục đẹp vậy mà mặc không quen." Một buổi sáng, Hạ Dương đứng dựa vào cửa tủ ở bên cạnh nhìn Thích Vân Tô.

Thích Vân Tô biểu cảm lạnh nhạt đeo đồng hồ, sau đó thắt cà vạt. Anh hạ thấp tầm mắt, muốn tập trung vào đồ vật trong tay để xem nhẹ ánh mắt của Hạ Dương, kết quả Hạ Dương lại khom lưng, xuất hiện ngay trước mặt anh.

Hạ Dương chăm chú quan sát động tác của Thích Vân Tô, nói: "Để tôi xem thử anh thắt cà vạt thế nào."

Thích Vân Tô lùi về sau một bước, hết sức bình tĩnh tiếp tục công việc đang làm. Hạ Dương nói tiếp: "Tôi hiểu rồi, anh có thể tháo ra làm lại một lần nữa được không?"

Mấy ngày mặc âu phục Hạ Dương toàn nhét cà vạt trong túi quần, luyện tập gì chứ, chẳng qua là nhìn động tác đeo cà vạt của người kia đẹp trai quá nên muốn học theo thôi, nghĩ gì là nói luôn ra khỏi miệng.

Hạ Dương đang đứng rất gần, che khuất Thích Vân Tô dưới ánh đèn, lúc nói chuyện hơi thở ở sát bên cạnh. Thích Vân Tô không ngẩng mặt lên, cũng quên mất là phải cách xa ra, cung phản xạ bị kéo dài nên phản ứng hơi chậm, cà vạt cũng đã bị Hạ Dương tháo ra mất.

Có lẽ là phản ứng quá khích của cơ thể, Thích Vân Tô không dám ngẩng đầu lên, vô thức nuốt nước bọt, hai bên tai đỏ ửng. Hạ Dương nhìn anh, vừa thắt cà vạt lại cho anh vừa nói: "Sao tự dưng anh hiền lành thế? Không nghiêm khắc nữa à? Trông cứ như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt..."

Hạ Dương không nói hết câu vì chợt nhận ra có gì đó không đúng, hắn lập tức buông tay, lau bàn tay đầy mồ hôi lên quần mình.


"Nên soạn cho cậu một tờ quy định của tài xế." Thích Vân Tô lạnh lùng nói, thắt lại cà vạt của mình rồi ra khỏi phòng.

Hạ Dương mím môi, nhấm nháp dư vị cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, im lặng hồi lâu mới đáp lại: "Ông chủ Thích nói gì tôi nghe theo nấy."

Sau đó trong ngày, không ít lần Hạ Dương muốn làm nhăn bộ âu phục kia của Thích Vân Tô. Hắn không thể hiểu nổi những suy nghĩ này nhảy từ đâu ra, chỉ có thể quy tội cho Hạ Dương của tương lai.

Ban ngày còn đỡ, vì cả hai đều đang ở công ty, Hạ Dương không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, tới ban đêm yên tĩnh thì không kiềm được, cả người bốc lửa.

Hắn nằm ở ghế sô pha, ký ức và mạch suy nghĩ quấn lung tung vào nhau, vị trí nào đó dưới lớp quần ngủ dần phồng lên.

Hạ Dương thở dài một hơi, bật dậy khỏi sô pha, chui vào nhà vệ sinh, xả nước tắm qua một lần, tiện thể giải quyết thằng nhỏ hư hỏng kia.

Cảm giác tội lỗi vì nguyên tắc đạo đức vẫn còn lại một chút. Đây là nhà của người ta, hắn lại nghĩ tới người ta rồi tự an ủi, quá biến thái rồi, nhưng mà chuyện này hắn không thể khống chế được, Thích Vân Tô rất thường hay xuất hiện trong những giấc mộng xuân của hắn, đốt lên ngọn lửa tình dục.

Hạ Dương nhớ tới hình ảnh Thích Vân Tô nằm dưới thân mình rên rỉ, môi má ửng hồng, đầu lưỡi ướt át, bờ ngực rắn chắc trắng trẻo, thắt lưng tinh tế bị uốn cong, mông nâng lên, huyệt nhỏ nào đó ngoan ngoãn ngậm lấy thằng em của hắn, có cả chất lỏng màu trắng đục chảy ra. Trong đầu hắn lúc này toàn là Thích Vân Tô, sau khi phát tiết xong, dọn dẹp qua một lượt, Hạ Dương lẩm bẩm đọc thầm mấy câu "mình là thẳng, mình là thẳng".
1

Trước đây chưa gặp được người thật, Hạ Dương còn tự tẩy não thành công mấy lần, bây giờ đang ở ngay trong nhà của Thích Vân Tô, chuyện vừa thủ dâm xong gặp phải Thích Vân Tô xác suất khéo còn lớn hơn cả chuyện hắn là trai thẳng.

Thích Vân Tô xuống bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước ra uống, lúc quay ra nhìn thấy Hạ Dương đứng ở cửa nhà vệ sinh, cũng nhìn thấy ánh mắt của Hạ Dương đang tập trung vào phần thân dưới của mình.

Vốn dĩ anh định đi thẳng lên tầng, nhìn thấy nhà vệ sinh vẫn còn đang sáng đèn ở sau lưng Hạ Dương, Thích Vân Tô dừng lại, đảo mắt qua phần thân dưới của Hạ Dương, hỏi: "Có muốn làm không?"

"Làm gì?" Hạ Dương chớp mắt.

"Làm tình."

Hạ Dương ho khan, tay không biết phải để ở đâu, không biết nên nói gì. Hắn nhìn theo ánh mắt của Thích Vân Tô, nhận ra anh đang ra hiệu cho mình ra chỗ sô pha, Hạ Dương cùng tay cùng chân bước qua, thầm nghĩ đây là mộng xuân à, cũng tự hỏi ông chủ Thích đang định làm gì nhỉ...

Nhưng hình như bây giờ có tự hỏi gì đi nữa cũng vô dụng?

Dáng vẻ của Thích Vân Tô rất quen thuộc, sau khi Hạ Dương ngồi xuống, anh tách hai chân của hắn ra, ngồi quỳ ở giữa, tay xoa nắn nơi nào đó đang ngẩng đầu rồi kéo quần của đối phương xuống.

Hạ Dương căng thẳng muốn bấu vào thứ gì đó, hai bàn tay cào cào ghế sô pha, bất ngờ dương vật được ngậm vào trong một khoang miệng nóng rực ẩm ướt, cả người hắn run lên, bật thốt câu chửi "đệt mợ", sau đó theo phản xạ nắm lấy tóc Thích Vân Tô.

Lòng bàn tay hắn ra đầy mồ hôi, vì động tác của đối phương rất điêu luyện nên rất nhanh Hạ Dương đã tiết ra.

Cực kỳ nhanh. Tinh thần của người nào đó vẫn đang mơ màng không biết là mộng xuân hay là hiện thực, vậy mà đã bắn rồi. Chỉ trong nháy mắt, Hạ Dương nín thở, nghe thấy tiếng cười nhỏ đầy tính chế giễu của Thích Vân Tô.

"Không, không, không phải vậy đâu..." Hơi thở của Hạ Dương vẫn chưa bình ổn lại đã vội vã thanh minh, giọng nức nở như đang sắp khóc.

Thích Vân Tô mỉm cười, biểu cảm không rõ ràng lắm, không nhìn ra được là anh có đang động tình hay không. Đầu tóc rối tung, áo tắm tụt xuống bả vai, nhưng vẫn không che được khí chất cấm dục tỏa ra trên người anh.

Khuôn mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ. Anh ngồi lên đùi Hạ Dương, tự ngậm hai ngón tay của mình vào miệng, đầu lưỡi vẫn còn vương chất lỏng màu trắng không ngừng liếm mút, ánh mắt không tránh né mà nhìn thẳng vào Hạ Dương.

Hạ Dương cơ hồ không có thời gian hồi sức, hắn lại cứng rồi.

Cơ thể hắn cứng đờ, miệng không khép lại được, theo bản năng cũng muốn ngậm hai ngón tay kia của Thích Vân Tô.


Hạ Dương lắp bắp nói: "Anh, anh, anh điên rồi à?"

Thanh âm run rẩy yếu ớt, Thích Vân Tô liếm ướt ngón tay mình rồi tự đưa ra sau mở rộng, Hạ Dương lại hỏi: "Anh đang làm gì vậy? Có muốn em khẩu, khẩu, khẩu giao cho anh không?"

Hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, hai mắt như bị một tầng hơi nước bịt kín, nhìn khuôn mặt của Thích Vân Tô kề sát, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương. Hạ Dương muốn hôn anh nhưng chỉ là vừa tiến lại gần, chưa chạm vào được thì đã bị Thích Vân Tô quay mặt đi.

Tiếp đó, cả người Hạ Dương như bị đóng băng, vì Thích Vân Tô xoa nắn dương vật của hắn, chậm rãi nhét vào huyệt sau của mình.

Xong việc, hai người cùng bất động.

Hạ Dương không dám động.

Thích Vân Tô nhìn vào mắt Hạ Dương, há miệng nhưng không nói lời nào, rồi anh cúi đầu giấu mặt vào một bên vai Hạ Dương, thở dốc, sau đó cố gắng dùng sức chuyển động thắt lưng của mình.

Hạ Dương bắt đầu vuốt ve cơ thể của Thích Vân Tô, nhìn chằm chằm nơi cả hai gắn kết, đứt quãng nói: "Hóa ra là cảm giác này... anh chặt quá... sao lại chặt thế... sướng thật..."

Đáp lại hắn chỉ có hơi thở nóng rực bên tai và hai lồng ngực dựa sát vào nhau, cảm nhận hai trái tim đang đập liên hồi.

Hạ Dương nghiêng đầu muốn nhìn Thích Vân Tô nhưng không nhìn rõ được biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ, hắn hỏi: "Anh có thoải mái không? Anh có bị đau không? Chẳng phải anh nói anh là..."

"Im lặng..." Thích Vân Tô vừa thở dốc vừa nói.

Hạ Dương cẩn thận ôm lấy lưng và mông Thích Vân Tô, hơi nâng anh lên rồi ngả người để cả hai nằm nghiêng xuống sô pha.

Động tác ra vào đổi thành Hạ Dương chủ động. Ban đầu hắn làm rất chậm rãi và nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm biểu cảm của Thích Vân Tô, chỉ sợ mình làm sai cái gì.

Khoái cảm càng ngày càng dâng lên, không kiềm chế được nữa, động tác bắt đầu mạnh mẽ.

Chỉ khi nào không nhịn được nữa Thích Vân Tô mới rên thành tiếng. Anh bị làm đến mức toàn thân xụi lơ, khó khăn thở dốc, nơi nào đó của anh cũng cứng lên và bắn ra, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi quá nhiều.

Hạ Dương nhìn dáng vẻ này của Thích Vân Tô, cảm giác như mình đang chạm vào một món kho báu bất khả xâm phạm, nhưng hắn không dừng lại được, chỉ muốn giữ lấy, muốn sở hữu.

Lần này Hạ Dương kiên trì được lâu hơn, sau khi bắn ra, dương vật vẫn chôn trong huyệt sau của Thích Vân Tô, hắn cúi người hôn rải rác lên ngực Thích Vân Tô, chưa được bao lâu lại cứng lên.

Hắn muốn làm tiếp, trong cơn động tình, động tác cũng không gấp gáp, không biết là bản năng hay là ký ức, Hạ Dương liếm láp cổ của Thích Vân Tô, cười nói: "Anh thật quyến rũ, cũng thật thơm..."

Chỉ có điều khi Hạ Dương muốn hôn môi Thích Vân Tô thì lại bị anh đẩy ra. Hắn nhìn thấy Thích Vân Tô ngồi xuống nhặt áo choàng tắm của mình lên, hoang mang hỏi: "Muốn lên tầng à?"

Thích Vân Tô không nhìn hắn, nhặt áo lên mặc vào rồi nói: "Tự dọn dẹp sạch sẽ đi."

Ghế sô pha lộn xộn, Hạ Dương vẫn còn đang ở tư thế ngồi quỳ, yên lặng vài giây, hắn không biết nên đứng lên đi theo hay lên tiếng giữ người lại.

"Ngủ đi." Thích Vân Tô mở miệng trước, "Đừng hiểu lầm, tôi là thẳng."
8

Trong một đêm hè ve kêu ồn ào, Thích Vân Tô đã làm Hạ Dương rung động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận