Dân Quốc Yêu Đạo

Tiếng hét to gọi về thần trí của Huyền Hư.

Gã theo bản năng tránh qua một bên, vai bị chữ Giả giữ lấy, kéo về phía sau.

Mùi hôi thối dày đặc kéo đến.

Vài mũi tên máu lao nhanh tới, dường như mang theo ác ý ăn mòn, vù vù xẹt qua, phát quan trên đỉnh đầu chữ Giả bị đánh nát trong lúc né tránh, một lọn tóc bị đứt rời như dính phải a-xit sun-phu-rit, phần tóc còn lại phân tán phủ kín lưng chữ Giả.

“Ngươi không phải là quỷ hả?” Ống tay áo của Huyền Hư bị thiêu trụi nửa đoạn, ngạc nhiên nhìn chữ Giả.

Quỷ không có thực thể, chắc chắn không thể bị đốt đứt tóc.

“Xác sống, chưa thấy qua hả?” Chữ Giả phất tay, khí đen như bạt.

Huyền Hư cau mày: “Nhưng trước đó ngươi…”

Âm thanh im bặt, gã lập tức hiểu ra lý do chữ Giả rời đi trước đó. Ngày hôm qua vẫn là ác quỷ, hôm nay biến mất vài tiếng liền trở thành xác sống, hắn… đã tìm ra thi thể của chính mình.

Chữ Giả cũng để ý tới lời nói của gã, nói: “Thi hồn mật quyển khó phá, thời gian không đủ nên ta chỉ phá được một phần. Bốn cửa, ngươi chọn hai, ta xông vào.”

Trong lúc nói chuyện, trận pháp biến ảo khôn lường, mưa gió sấm sét phủ đầy.

Trong sấm sét ngang dọc, có một bóng người loạng choạng đứng lên, là Ninh Vân An đã bị chữ Giả giết.

Chỉ là hình dạng của lúc này của Ninh Vân An không còn là con người, tay chân co giật vặn vẹo, di chuyển về trước như bò sát, trông như bị người điều khiển.

“Ngươi trêu ta hả? Ta có học coi bói đâu!”

Huyền Hư cau có mặt mày, để gã chọn, rồi lỡ gã xúi quẩy chọn đúng cửa lớn của điện Diêm La thì sao. Nhưng hiện tại không có biện pháp nào khác, chữ Giả chỉ đủ năng lực để xông vào hai cửa, không thể thử từng cái được.

Huyền Hư vừa cố gắng điều khiển Định phong ngăn cản mũi tên máu, vừa quan sát trận pháp, vừa nhanh chóng bấm tay tính quẻ.

Trong con hẻm nhỏ sâu hun hút, Ninh Vân An di chuyển đến vị trí trung tâm bốn con mắt khổng lồ nằm trên bốn cánh cửa, bất chợt giơ hai tay lên trời rồi gào lên một tiếng chói tai không giống người.

“A a a a ____!”

Tiếng sấm sét vang lên đùng đùng.

Vô số sấm sét tụ lại, tạo thành một thanh đao khổng lồ, ánh chớp làm gió, chỉa thẳng vào Huyền Hư và chữ Giả.

“Này là muốn trực tiếp diệt chúng ta hả trời…”

Gân xanh nổi đầy trên trán Huyền Hư, gã nhìn chằm chằm vào thanh đao khổng lồ sắp hoàn toàn thành hình, bàn tay run rẩy, trong đầu loạn cào cào.


Một khi tâm thần rối ren, Định phong ba mất tính chính xác, không thể ngăn nổi một mũi tên máu.

Trong nháy mắt, mũi tên máu bắn xuyên qua vai Huyền Hư, gã đau nhói kêu lên một tiếng.

Chữ Giả nghe tiếng lập tức xoay người, đúng vào lúc này, thanh đao sấm sét hung hãn chém xuống, khí thế hừng hực, trực tiếp khóa chặt hai người, không thể tránh thoát.

“Ngươi sao rồi?” Chữ Giả đỡ Huyền Hư.

Hắn cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người này, người của hắn đã tự động xoay lại.

“Ta…”

Trong khoảnh khắc sấm vang chớp giật tiến vào con ngươi của Huyền Hư, gã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, trong đầu bỗng xuất hiện thứ gì đó, toàn bộ sắc màu của thế giới lập tức thay đổi.

Gã nắm lấy cổ tay chữ Giả, đón lấy mũi tên máu và lưỡi đao khổng lồ chém xuống, đột nhiên xông ra ngoài.

Gần như chỉ trong nháy mắt, hai người đã vọt tới trước một cánh cửa.

Trong giây phút tới gần đó, con mắt máu khổng lồ trên cánh cửa bỗng nhiên biến thành một cái miệng to như chậu máu, răng nhọn trải rộng, cắn về phía hai người.

Huyền Hư ấy mà chẳng sợ hãi, kiếm gỗ đào xoay ngang, đâm vào trong cái miệng lớn. Vào lúc cái miệng rộng kêu lên thảm thiết, Huyền Hư dùng cả tay lẫn chân chống tại trên dưới, khiến nó không thể khép lại.

Huyền Hư quay đầu nhìn chữ Giả: “Ngươi đi trước đi!”

Chữ Giả biết mình phải lao ra ngay lập tức, nhưng hắn lại quay đầu nhìn thanh đao áp sát, cùng với Ninh Vân An đang rít gào xông tới, có chút do dự.

“Ta biết ngươi muốn làm gì… Sinh môn cần tế máu của người sống mới mở được, ngươi là xác chết, căn bản vô dụng, đi ngay đi, có nghe thấy không?”

Huyền Hư dùng vai gánh lấy răng nhọn liên tục cắn xuống, chìa tay nắm lấy chữ Giả, ném người ra bên ngoài.

Chữ Giả hoàn toàn không ngờ Huyền Hư đột nhiên có sức mạnh lớn như vậy, sơ sẩy một cái đã bị ném ra ngoài, cảnh tượng xung quanh biến hóa, tất cả sấm vang chớp giật sương máu ngập trời biến mất không còn tăm hơn, hắn ngã ngồi ở đầu hẻm.

“Mẹ nó chứ!”

Một giọng chửi quen thuộc đột nhiên truyền tới từ phía sau.

Chữ Giả quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Dung Phỉ chạy vội tới, hắn như hoàn hồn mà đứng phắt dậy: “Cố Kinh Hàn đâu? Huyền Hư còn ở bên trong.”

Một bóng người cao to bán trong suốt xuất hiện bên cạnh Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn nhìn chữ Giả một chút, thong dong cho tay vào túi áo Dung Phỉ, lấy ra Sáo giới táng châu đeo vào tay.

Vì rời khỏi trận pháp ở núi Loan, hồn phách của hắn bị kéo khỏi cơ thể, âm khí phản phệ, biến thành nửa thân quỷ, không thể sử dụng đào mộc tâm ngàn năm, cũng không thể vẽ bùa chú, nhưng táng châu vốn là vũ khí của âm dương, vì thế hắn còn sử dụng được.


“Thập tử vô sinh trận…”

Cố Kinh Hàn đưa tay ra, táng châu thiếu mất một hạt phát ra một loạt âm thanh rất khẽ.

Nương theo âm thanh này, ánh mắt của Cố Kinh Hàn trở nên nghiêm túc, dùng nhẫn làm kiếm, trực tiếp cắt một đường tại đầu hẻm đen ngòm.

Hắn thò tay vào trong, lôi Huyền Hư ra ngoài, đưa cho Dung Phỉ và chữ Giả dìu lấy.

Trên người Huyền Hư đầy vết thương ngang dọc, áo đạo sĩ bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt nhắm nghiền.

Dung Phỉ dò hơi thở của gã, còn thở, lập tức móc ra một tấm bùa định thần rồi dán lên người gã, tránh phải chốc nữa tắt thở luôn.

“Chuyện gì thế này?”

Dung Phỉ cau mày nói, “Các người đi cục cảnh sát thôi mà làm một trận lớn đến vậy à?”

Ánh mắt của chữ Giả tối sầm, lời ít ý nhiều nói: “Ninh Vân An không phải là Vân Chương, bố trí trận này muốn giết chúng ta.”

Dung Phỉ ngớ ra, trao đổi ánh mắt với Cố Kinh Hàn.

Lúc ở Trường Thanh quán, Cố Kinh Hàn sinh ra ý nghĩa nên tiện tay quăng đồng tiền, tính một quẻ, Đông Nam đại hung, chính là phương vị ba người Huyền Hư rời đi, hai người lập tức cảm thấy bất thường nên vội vã chạy đến.

Nếu không có quẻ này, chữ Giả có thể chạy thoát, nhưng sợ rằng Huyền Hư phải bỏ mạng bên trong.

“Ninh Vân An còn ở bên trong à?” Cố Kinh Hàn nhíu mày.

Chữ Giả gật đầu, nhìn Huyền Hư bất tỉnh, vẻ mặt lạnh lùng: “Chết không hết tội.”

Cố Kinh Hàn liếc nhìn chữ Giả, trở tay xé rách cái khe lôi Huyền Hư ra ban nãy, cất bước đi vào.

Vừa mới bước vào, trước mặt chính là vài mũi tên máu phá gió mà đến, mang theo ánh chớp bắn ra bốn phía. Theo sát đó là thanh đao sấm chớp khổng lồ, gần như bổ ngay vào đỉnh đầu Cố Kinh Hàn.

Nếu Cố Kinh Hàn kéo Huyền Hư ra trễ một chút thì e rằng Huyền Hư đã bị chém thành một khúc than cốc rồi.

Chân dịch nhẹ, Cố Kinh Hàn tránh mũi tên máu trượt sát ngay bên người, giơ tay bắt lấy lưỡi đao do sấm sét tụ thành.

Tiếng kêu của táng châu càng lúc càng lớn, nhẫn đeo trên tay rung động liên tục.

“Tán!”

Cố Kinh Hàn quát một tiếng, táng châu rung đến gần như nứt toạc, đột nhiên hí lên một tiếng sắc bén. Trong tiếng hí đó, thanh đao kia nổ tung tóe, hóa thành vô số tia chớp nhỏ đánh đi khắp nơi, tạo thành hỗn loạn.


Hồn thể lập tức trong suốt, Cố Kinh Hàn lấy lại bình tĩnh, đi tới trước mặt Ninh Vân An đang nằm rạp trên mặt đất.

Tay chìa tới, Cố Kinh Hàn đè lên đỉnh đầu của Ninh Vân An, táng châu sáo giới sáng lên ánh bạc sắc lạnh, biến ra một bàn tay trong suốt, đưa vào trong đầu Ninh Vân An, lấy ra một mảnh vỡ như đá như ngọc.

“Âm dương điệp.”

Cố Kinh Hàn hút mảnh vỡ vào lòng bàn tay, trận pháp xung quanh gợn sóng, nhanh chóng biến mất.

“Chết rồi ư?” Dung Phỉ đi tới bên cạnh Cố Kinh Hàn, dùng mũi chân đá vào thi thể của Ninh Vân An, sau đó lấy ra găng tay, cúi người kiểm tra, “Cậu ta không phải là Vân Chương, vậy thì là ai? Tại sao lại muốn giả mạo Vân Chương?”

Cố Kinh Hàn đặt mảnh vỡ Âm dương điệp thứ tư vào tay Dung Phỉ, nói: “Vật này được lấy ra từ trong cơ thể cậu ta.”

Cầm mảnh vỡ Âm dương điệp quan sát chốc lát, Dung Phỉ mỉm cười, nghiêng mặt tránh ánh mắt của chữ Giả, nhẹ giọng nói: “Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã tìm ra bốn trong năm mảnh vỡ Âm dương điệp. Nói là trùng hợp thì đến quỷ cũng chả tin. Một quẻ anh tính trước đó, chắc là do thứ này thúc giục nhỉ… thú vị đấy.”

Trùng hợp ngẫu nhiên này quả thật không giống trùng hợp.

Cố Kinh Hàn lâm vào trầm tư. Hắn biết nhiều hơn Dung Phỉ, cũng đoán được nhiều hơn.

Sau khi bọn họ xuất hiện, những mảnh vỡ Âm dương điệp này tự lần lượt kéo nhau mà tới. Thay vì nói chúng nó đã ở đây từ lâu để được bọn họ phát hiện… chẳng bằng nói… là có người đưa chúng nó đến trước mặt bọn họ.

Tựa như vài phút trước ở tại Trường Thanh quán, khi hắn chỉ tiện tay chơi đùa một đồng tiền, có một mảnh vỡ Âm dương điệp đột nhiên cử động, đụng vào cổ tay hắn. Một ý nghĩ sinh ra trong lòng hắn, hắn liền thuận theo bốc một quẻ, vì vậy mới chạy đến đây, vì vậy mới có được mảnh vỡ thứ tư.

Rốt cuộc Âm dương điệp được dùng để làm gì?

Tại sao bất kể lựa chọn ra sao, đều dẫn bọn họ lấy được mảnh vỡ Âm dương điệp?

“Về chưa? Trời tối rồi.” Chữ Giả đột nhiên lên tiếng.

Cố Kinh Hàn xoay người nói: “Trong cơ thể của Ninh Vân An có một mảnh vỡ Âm dương điệp, cậu ta có mùi của Vân Chương. Trận pháp này lấy Ninh Vân An làm mắt trận, người bày trận là một người khác, không phải Ninh Vân An.”

Sắc mặt của chữ Giả hơi thay đổi: “Ta hoài nghi Ninh Vân An là Vân Tĩnh đầu thai.”

“Có thể.” Cố Kinh Hàn nói.

Dung Phỉ đứng dậy, tháo găng tay ném đi, rồi thả xuống một lá bùa lửa để dọn dẹp thi thể của Ninh Vân An, sau đó kéo tay Cố Kinh Hàn: “Em mệt rồi, vừa đi vừa nói đi.”

“Ừ.”

Cố Kinh Hàn nghiêng đầu hôn lên ấn đường của Dung Phỉ, chuyển qua một chút man mát, sau đó đỡ lấy eo Dung Phỉ, để Dung Phỉ nửa tựa vào người mình.

Nếu không phải sợ trên đường về có người nhìn thấy một người trưởng thành sống sờ sờ bay phấp phới giữa không trung thì Cố Kinh Hàn đã cõng Dung Phỉ trở lại.

Chữ Giả có thân thể nên không sợ việc này, hắn nâng Huyền Hư lên, nửa đỡ nửa cõng, bốn người đi trở về.

Ninh Vân An đã chết, lại không có ý tốt, tốt nhất là không nên quay về tiểu viện Hoa Hải Đường. Bốn người không đi vào trấn Trường Thanh mà đi ra khỏi huyện lị, chuyển đường đi vòng lên núi Trường Thanh.

“Nơi này có giống với thời đại của các người không?”


Trên đường núi, Dung Phỉ thấy chữ Giả quan sát phong cảnh chìm trong bóng tối, vẻ mặt phức tạp, ánh mắt xoay chuyển, bèn mở miệng hỏi.

Chữ Giả ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không giống.”

Đúng là không giống, chí ít trong giấc mộng mà chữ Giả cho bọn cậu xem, núi Trường Thanh vẫn còn đạo quán, khác nhau một trời một vực với bây giờ. Thời đại khác thời gian khác, đại khái là như vậy.

Bốn người đi vào đạo quán, bởi do chưa tới nửa đêm nên Trường Thanh quán vẫn duy trì trạng thái hoàn chỉnh.

Cố Kinh Hàn biết rõ, dựa theo lời của Bạch Phồn, chỉ vào giờ Tý mỗi đêm, Trường Thanh quán mới có thể biến thành một đống đổ nát ngói vỡ tường đổ. Vào thời điểm khác thì không khác gì trước đây, thậm chí không thiếu một viên gạch.

“Khuya rồi, nghỉ ngơi trước đi.”

Cố Kinh Hàn mở cửa một căn phòng khách cho chữ Giả và Huyền Hư, Dung Phỉ tìm thuốc xử lý vết thương cho Huyền Hư, sau đó dựa theo hướng dẫn của Cố Kinh Hàn, dán cho gã vài lá bùa chú rồi mới rời khỏi.

Trở về phòng, cá do Cố Kinh Hàn nướng vẫn còn ở trên bàn, nhưng đã lạnh tanh.

Dung Phỉ đưa tay cầm lấy, lại bị Cố Kinh Hàn cản lại, vẫy ra bùa lửa để hâm nóng.

“Ăn lạnh hại dạ dày.”

Cố Kinh Hàn nướng cá rất ngon, hâm cá cũng rất giỏi, sau khi lấy hết xương cá mới đưa đến miệng Dung Phỉ.

“Vẫn là cục cưng thương em…” Dung Phỉ mặc kệ hồn thể lạnh như cục đá của Cố Kinh Hàn, nhấc chân gác lên đùi Cố Kinh Hàn, tay cầm cá gặm, dùng cái miệng bóng loáng hôn Cố Kinh Hàn.

“Thương em,” Cố Kinh Hàn thấp giọng nói, vỗ nhẹ vào dưới eo Dung Phỉ, ôm người vào lòng, “Nhưng cũng làm em đau.”

Phần eo dưới của Dung Phỉ bị hơi lạnh đột kích đến nảy lên, cậu hừ nhẹ, mắt đào hoa nhắm lại, tựa như khiêu khích thổi vào tai Cố Kinh Hàn, “Em cũng có thể kẹp anh đau vậy.”

Cằm chạm vào tai Cố Kinh Hàn, vùi vào chỗ lõm bên gáy, mập mờ cạ cạ.

Cố Kinh Hàn siết chặt cánh tay đang ôm eo Dung Phỉ, không nhiều lời, lấy ra bốn mảnh vỡ Âm dương điệp rồi ghép lại.

Không có gì thay đổi.

Chữ bên trong không xuất hiện nhiều hơn chỉ vì có thêm một mảnh.

“Xem ra phải đợi mảnh thứ năm thôi.” Ăn xong cá, Dung Phỉ rửa tay, nhìn mảnh vỡ trên bàn rồi nói.

Cố Kinh Hàn gật đầu, phất tay thu lại mảnh vỡ, lúc đang muốn đứng dậy lên giường thì trong đầu lại vù một tiếng, một âm thanh khàn khàn lạnh nhạt vang lên.

Cùng lúc đó, một hủ tro bị thu nhỏ cỡ chai thuốc hít đột nhiên thong dong bay ra từ trong túi áo của Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn híp mắt: “Chữ Liệt?”

Hộp tro của chữ Giả đã được chữ Giả mang đi, hiện tại thức tỉnh hẳn là chữ Liệt. Nhưng tại sao lại chọn lúc này?

“Ừ.”

Âm thanh kia nói: “Ta không thể hiện thân, không có bất kỳ ký ức gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết chấp niệm của ta, đó chính là… ngăn cản Vân Chương sống lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận