Danh Sách Ước Nguyện

Lên máy báy phải tắt di động, sau đó đến giờ mới nhớ tới, kết quả mở máy không lên, cục sạc cũng quên mang.

Mục Liên Hạ trở mình trên giường, an ủi bản thân còn lại một ngày, mở mắt đến hừng đông.

Sáng sớm hôm sau, người trong gương bị quầng thâm mắt rất nghiêm trọng, nhưng Mục Liên Hạ cũng không quá để ý, sau khi tạm biệt Mục Thành, thì tới mộ cha mẹ.

Từ sau khi nhận nhà họ Hạ, nhà họ Hạ đã lập bia cho cha mẹ Mục Liên Hạ ở Song Hòe, vì vậy mà Mục Liên Hạ rất ít khi về Phụ Sa, dù có về cũng sẽ không đi gặp Mục Thành. Ngược lại là chuyện lần này khiến cậu rốt cuộc sáng tỏ tâm sự.

Cậu đặt bó hoa bách hợp trước mộ cha mẹ, nhìn ảnh chụp của họ rất lâu.

“Ba, mẹ, ” Cậu nhẹ giọng mở miệng, “Qua hôm nay, hoặc là con đi tìm hai ngươi, hoặc là… vẫn ở bên Tống An Hoài, qua một khoảng thời gian mới đến gặp hai người. Dù sao, bất kể thế nào, con cũng sẽ không quá cô đơn, đúng không?”

“Đời này con sống rất tốt, thuận theo tự nhiên vậy, không nghĩ nhiều nữa.”

“Con yêu hai người.”

Rời khỏi khu nghĩa địa công cộng, Mục Khả Hân đưa cậu tới nhà ga.


“Em… sau này có về không?” Mục Khả Hân nghiêng đầu.

Mục Liên Hạ cười với cô: “Dù sao chị kết hôn em chắc chắn sẽ về.”

Cậu nói lời này rất bình tĩnh, bởi vì Mục Khả Hân và bạn trai đang ở trong trạng thái bàn chuyện cưới hỏi, cho nên nói là rất đáng tin.

Mục Khả Hân gật đầu: “Vậy đi, đến lúc đó hai người cùng về.”

Cô biết chuyện của Mục Liên Hạ và Tống An Hoài, bạn bè quan hệ tốt với Mục Liên Hạ một chút đều biết.

Mục Liên Hạ đáp ứng, chuyển xe đi nội thành sau đó ngồi máy bay về Song Hòe. Bên này khá lệch, máy bay đến Song Hòe chỉ có một chuyến lúc chạng vạng.

Hôm nay là ngày giỗ của cậu đời trước. Mấy hôm trước cậu ăn ngủ khó yên, bất thường đến mức ai cũng có thể nhìn ra. Ngược lại là sau tối hôm đó nói ra một số việc đã thấy thoải mái hơn nhiều.

Cho nên cậu mới đặt vé máy bay về. Đến đây là muốn thăm bọn Mục Thành, tuy cậu chưa từng về qua, nhưng cậu thật sự để ý. Thêm nữa… là muốn đi thăm cha mẹ.

Sau đó, cậu muốn về bên cạnh Tống An Hoài.

Chẳng sợ… Thật sự, phải kết thúc tất cả vào ngày hôm nay, cậu vẫn còn, có chút ích kỷ, muốn ở bên Tống An Hoài. Cảm xúc của cậu bây giờ đã bằng phẳng hơn rất nhiều, dù vẫn để ý, nhưng không còn như lúc đầu nữa.

Kết quả đau khổ là… Bởi vì vấn đề thời tiết, máy bay trễ giờ.

Chờ khi cậu vất vẻ lắm mới chạy về Song Hòe, đã sắp mười giờ.

Không để ý được nhiều vậy, Mục Liên Hạ tìm một cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng đỏ lớn, sau đó nhanh chóng về nhà.

Vừa móc túi, Mục Liên Hạ đột nhiên vỗ đầu mình. Còn nói Mục Khả Hân quên mang chìa khóa… Khi cậu về Phụ Sa cũng vội vàng gấp gáp, cục sạc di động không mang thì thôi, ngay cả chìa khóa cũng không mang.


Hơn nữa, trong nhà không có ai.

Mục Liên Hạ không thể nói rõ là thất vọng hay là gì, ôm bó hoa hồng đó, cũng mặc kệ hình tượng, ngồi ở cửa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhìn kim giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay sắp chỉ số mười hai, Mục Liên Hạ chợt đứng lên, ôm hoa chạy xuống lầu, ngồi ở cổng lớn dưới lầu.

Khi chỉ còn một phút nữa sẽ qua một ngày, Mục Liên Hạ nhìn thấy bóng dáng của Tống An Hoài.

Hắn đi có chút chậm, có vẻ rất mệt mỏi. Mục Liên Hạ cũng không để ý nhiều nữa, cậu lập tức chạy qua, kẹp bó hoa hồng lớn kia ở trong lòng hai người.

Mục Liên Hạ buông lỏng tay, nâng mặt Tống An Hoài liền hôn.

Tống An Hoài gần như còn chưa phản ứng lại, chờ khi hắn phản ứng, lúc này đã đảo khách thành chủ, hôn đến khó rời.

Đồng hồ báo thức được đặt trên đồng hồ reng lên, Mục Liên Hạ cũng không để ý nữa, khóe mắt lại không tự chủ được ươn ướt.

Cậu nháy mắt mấy cái, chớp đi chút nước mắt ấy.

Hôn xong, hai người kéo ra chút khoảng cách, Tống An Hoài đè vai Mục Liên Hạ thiếu chút nữa hóa thân thành vua gào thét: “Em chạy đi đâu! Anh đã tìm em hai ngày rồi đó!”


Mục Liên Hạ vô tội nháy mắt mấy cái: “Em… em về Phụ Sa…”

Tống An Hoài bị nghẹn một chút: “Em… em về mà không thể nói cho anh một tiếng hả! Em không biết anh lo cho em lắm à! Mấy hôm trước cảm xúc của em đã không đúng, anh sợ em làm chuyện điên rồ em có biết không hả! Di động đâu? Vì sao không mở máy!”

“Buổi tối không sạc pin, sau đó lên máy bay thì tắt… Có lẽ là có sự cố, không mở máy được, còn không mang theo cục sạc…” Mục Liên Hạ thật sự rất vô tội, “Không đúng, em có để lại giấy nhắn cho anh mà! Anh không thấy?”

“…”

Mục Liên Hạ chậm rãi nở nụ cười, một tay nhặt hoa hồng vừa nãy rơi xuống đất, một tay kéo má Tống An Hoài: “Anh đó, ba mươi mấy rồi, sao lại đột nhiên trở nên hấp tấp vậy chứ?”

Tống An Hoài nhận hoa hồng, ôm chặt Mục Liên Hạ vào trong lòng: “Không sao, em ở đây là tốt rồi. Em vẫn chê anh già?”

“Không có không có, ” Mục Liên Hạ cười tủm tỉm tựa vào lòng hắn, trán đặt trên trán đối phương, “Không có vụ đó đâu, em yêu anh nhất.”

“Anh cũng vậy.” Tống An Hoài nói, “Anh cũng yêu em nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận