Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


Ba ngày sau, Hắc Hạt Tử phải chuyển ra khỏi ICU vì trên người Ngô Tà và Giải Vũ Thần không còn gì có thể cướp được, ý tứ của hai người rất rõ ràng, nếu bắt họ trả tiền, vậy hôm sau hai người sẽ phải đi cướp ngân hàng, bất đắc dĩ, Tô Vạn đành phải một mình trả hết viện phí, cơ bản là dùng sạch số tiền trong thẻ tín dụng ba cậu đưa cho, Ngô Tà và Giải Vũ Thần giúp Tô Vạn vạch ra bảy tám lý do, bắt cóc lừa đảo cái gì cũng có, cuối cùng vẫn là Giải Vũ Thần đổi thành giọng nữ giúp Tô Vạn gọi điện thoại, làm bộ như là giáo viên luyện thi đại học của cậu, nói là tiền ăn ở tập huấn không đủ, Tô Vạn đành phải khẩn trương dùng tiền trong thẻ để giải quyết.

"Số tiền anh nợ tôi đủ để trả học phí hai năm đại học rồi, dù ra ngoài anh có mời tôi hơn chục bữa bào ngư vây cá mập, có khi vẫn không đủ", hôm nay Tô Vạn ngồi thẳng tắp bên giường Hắc Hạt Tử gọt táo, thắt lưng cậu vẫn quấn băng, vẫn chưa cởi ra được, mỗi ngày đều giống như mặc đai chống gù lưng, chuẩn đứng như tùng ngồi như chuông*, mà nhìn qua Hắc Hạt Tử càng thảm, tuy đã tỉnh lại, cũng đã qua cơn nguy kịch, có thể tự chủ hô hấp, nhưng không có cách nào cử động hay ăn uống, chỉ có thể dựa vào chất dinh dưỡng được truyền vào người để sống, nằm trên giường yên tĩnh như bị liệt.

*cách nói ở TQ về cách đi đứng, ngồi làm sao cho đúng, câu sau là 'đi như gió'

"Cậu có thể đi hỏi Giải gia, tiền tôi nợ cậu ta chắc cũng đủ để cậu ta đi du lịch vòng quanh thế giới hai lần rồi", Hắc Hạt Tử khẽ cười nhẹ, giọng nói rất trầm, hắn không đeo kính râm, vẫn nhắm mắt lại, hắn cũng không ngờ mình còn có thể sống sót xuất hiện ở đây.

Tô Vạn cũng biết tình trạng hiện giờ của Hắc Hạt Tử không thích hợp để nói chuyện, nên sau đó cũng chỉ yên lặng ăn táo, mãi đến khi Ngô Tà và Giải Vũ Thần từ bên ngoài tiến vào, đặt năm sáu chai rượu lên bàn.

"Hai người, sẽ không phải...", Tô Vạn thấy thế lắp bắp nói, cậu nghĩ đến Ngô Tà và Giải Vũ Thần nói bây giờ hai người bọn họ ăn cơm sinh hoạt cơ bản đều dựa vào cướp bóc, không khỏi suy đoán chuyện không hay, lại thấy Giải Vũ Thần dùng khuôn mặt của mẹ cậu, cười không ra nam hay nữ: "Cậu yên tâm đi, hiện tại chúng tôi còn đeo mặt nạ ba mẹ cậu, cho nên cũng không tiện đi cướp, đống rượu này là mấy ngày trước hai chúng tôi tiện tay vớt được."
"Tôi thao, hai người đi ra ngoài cũng không tháo mặt nạ xuống?", Tô Vạn lúc này mới nhận ra vấn đề, nghĩ thầm mấy ngày nay hai người này cứ như vậy quang minh chính đại dùng mặt ba mẹ cậu ở bên ngoài làm chuyện trộm cắp, lỡ như lên báo, ba mẹ ruột của cậu không phải sẽ bị làm cho thân bại danh liệt?

"Đương nhiên không tháo xuống, cậu cho rằng đeo vào dễ vậy sao", Giải Vũ Thần cười nói: "Cậu yên tâm, với trình độ của hai chúng tôi, nếu chớp đúng thời cơ, ngay cả quần con của tiểu tử như cậu cũng có thể lấy được, một hai chai rượu tính là gì."
"Trước kia anh thật sự có tiền sao?", Tô Vạn nghe vậy bĩu môi: "Ngay cả quần con cũng trộm, phải nghèo đến mức nào."
Giải Vũ Thần bật cười, nhưng không đáp lại, chỉ đi đến bên giường Hắc Hạt Tử hỏi: "Anh thấy thế nào? Có thể ăn được gì không?"
"Ít nhất miệng còn có thể cử động", Hắc Hạt Tử trả lời: "Có bao nhiêu con?"
"Tiểu tử này cũng rất dữ dội, cho nên cũng đủ cho anh ăn đến phát ốm", Giải Vũ Thần nói, Ngô Tà nghe vậy đặt cái túi lớn đựng trùng bàn xuống, thứ này hai người bọn họ vẫn giữ ở bên người vì sợ lại xảy ra chuyện, hai ngày trước khi chuyển ra khỏi ICU, Hắc Hạt Tử về cơ bản vẫn ở trong trạng thái hôn mê, mỗi ngày thời gian tỉnh táo rất ít, cho nên cho đến bây giờ mới có cơ hội cho hắn biết chuyện về trùng bàn.

"Cậu ta mang ra một khối nguyên thạch, còn có ba khối nhỏ khác", Giải Vũ Thần nói xong đặt một khối trùng bàn nhỏ vào tay Hắc Hạt Tử, thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười, liền nói: "Thứ này chỉ có lúc ăn mới có thể đục ra, phải đợi đến khi anh đủ sức để nuốt mới có thể lấy ra, tôi nghĩ sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện ra nơi này, cho nên hai ngày tới tôi và Ngô Tà sẽ ở chỗ này canh gác."
"Anh rốt cuộc cần phải ăn bao nhiêu", Tô Vạn hỏi: "Lúc ở trong đấu, tên chó chết kia nói phải ăn gấp 3-4 lần so với lần đầu tiên, cũng không biết có phải thật không, hồi đó anh đã ăn mấy con?"
"Có lẽ là mười", Hắc Hạt Tử nhẹ giọng nói, nghĩ đến khi đó bị người ta giữa chặt chân tay, nhét xuống loại sâu này, hắn vẫn cảm thấy buồn nôn cho đến tận bây giờ, khi một gia tộc hiển hách như vậy lần đầu tiên gặp khủng hoảng, ngay cả những người thân ruột thịt cũng không tính đến hậu quả nó có thể mang đến, Hắc Hạt Tử nghĩ đến đây không khỏi bật cười: "Chỉ nhớ là rất khó ăn."
"Trong phương thuốc quả thật có nói là phải ăn ít nhất gấp bốn lần số lượng, bất quá cũng đủ cho anh ăn", Giải Vũ Thần nói: "Nhưng thứ này phải được ăn sống, gặp nhau còn có thể cắn, giống như châu chấu, cho nên phải làm say từng con một, vô cùng tốn thời gian, anh nên chuẩn bị tâm lý ăn côn trùng suốt một ngày đi."
"Tôi biết", Hắc Hạt Tử nhắm mắt lại, nghĩ đến khi còn bé vì bắt hắn ăn cái này, những người kia đè hắn hơn nửa ngày, nôn ra lại dùng nước rót xuống, cho đến khi hắn nuốt xuống mới thôi, một lúc lâu sau hắn nói: "Dùng rượu tốt một chút là được, bản thân sâu quá khó ăn, không có chút đồ nhắm —— Không khác nào muốn lấy mạng người."
Hai ngày sau, Hắc Hạt Tử miễn cưỡng có thể ăn được chút thức ăn lỏng, bọn họ chọn một buổi chiều, Ngô Tà và Giải Vũ Thần một người phụ trách đục trùng bàn ra, người còn lại canh giữ ở cửa, còn Tô Vạn chính là bảo mẫu cho Hắc Hạt Tử ăn côn trùng.


Quá trình lấy mật đá phải rất cẩn thận, sau khi vỡ mật đá bên trong sẽ không sống được lâu, phải ném vào rượu càng nhanh càng tốt, sau đó mới ăn sống, không biết lúc trước Giải Vũ Thần từng làm việc này ở đâu, lúc làm một đầu mồ hôi nhễ nhại, nửa ngày sau ném được một thứ giống như tôm vào chén ngũ lương dịch đưa cho Tô Vạn, thứ kia còn ở bên trong bổ nhào tới một lúc, Tô Vạn sợ nó sẽ nhảy ra cắn người, không dám cầm cũng không dám nhìn, một lát sau thấy không có động tĩnh gì, nhìn kỹ mới thấy có chút giống bọ cạp còn có hai cái càng nhỏ.

"Nam nhân đại trượng phu, có dũng khí ăn tôm hùm sống", Tô Vạn nói xong, dùng đũa gắp thứ kia ra đút cho Hắc Hạt Tử, dù sao hắn cũng không nhìn thấy, một ngụm ăn vào, lúc cắn còn kêu răng rắc, rất giòn, nửa ngày sau, Tô Vạn thấy sắc mặt Hắc Hạt Tử không ổn, vội hỏi hắn thế nào, chợt nghe Hắc Tử nói với vẻ khó khăn: "Vẫn là khó ăn như vậy."
"Đây là thứ lão tử dùng mạng để đổi lấy, khó ăn cũng phải ăn, nếu anh không muốn ăn thì để tôi nhét xuống lỗ mũi cho anh", Tô Vạn nghe vậy liền nói, nhưng thứ này có vẻ thật sự rất khó ăn, ngay cả Hắc Hạt Tử cũng ăn với vẻ mặt khổ sở, sau khi nuốt xuống phải uống vài ngụm nước sắc mặt mới tốt hơn một chút.

"Tôi có hơi nhớ loại bọ cánh cứng trong sa mạc", khi Giải Vũ Thần đục ra con thứ hai, Hắc Hạt Tử nói: "Đều là côn trùng, hương vị sao lại khác biệt như vậy."
"Mẹ nó sao hai người nói nhảm nhiều như vậy", nghe đến đây, Giải Vũ Thần đầu đầy mồ hôi không nhịn được, buông cái đục đá trong tay xuống, mắng: "Có cần tôi mua một lọ sa tế ớt cho anh ăn chung luôn không?"
"Giải gia vất vả rồi", Hắc Hạt Tử rất thức thời, vừa nghe liền ha ha hai tiếng không nói lời nào nữa, mà Tô Vạn trầm mặc, nghĩ thầm thứ này nếu thêm chút giấm và sa tế ớt, không chừng hương vị có khi lại không tệ.

Hắc Hạt Tử ăn mật đá suốt bốn ngày, mỗi ngày cũng không dám ăn nhiều, hắn nói thứ này thật ra rất bổ, ăn nhiều sẽ dẫn đến chảy máu cam, Giải Vũ Thần cũng đã lấy sạch mật đá trong ba khối đá nhỏ, bây giờ mới làm đến khối nguyên thạch, theo như lời hắn nói, giá trị của khối nguyên thạch này khó có thể đánh giá, cho dù phần lớn mật đá bên trong bị vỡ thì mật đá ẩn trong đá sâu càng có giá trị dược tính nên càng đáng giá.


Mật đá quả nhiên là loại dược liệu quý hiếm trên đời, sau khi ăn hai ngày, tinh thần cỉa Hắc Hạt Tử đã tốt hơn nhiều, nhưng mắt của hắn thì không nhanh như vậy, cuối cùng hắn dứt khoát dùng băng gạc buộc mắt lại, giống như người được cấy ghép võng mạc, quyết định đợi đến hai tuần sau mới tháo ra xem hiệu quả.

Sau khi lấy mật đá xong, Hắc Hạt Tử bảo Tô Vạn nên giữ mấy khối trùng bàn lại, nói là còn có giá trị dược liệu, Tô Vạn đang nghĩ thầm một tảng đá như vậy có thể có giá trị dược liệu gì, liền nghe Hắc Hạt Tử nói một cách đầy bí ẩn, thứ này là đồ tốt cho đàn ông khiến thiếu niên kinh ngạc: "Khó trách anh nói anh là người cuối cùng của gia tộc mình, thì ra là không giữ được giống."
"Sống đến tuổi của tôi thì cậu sẽ hiểu", Hắc Hạt Tử nghe vậy cười nói: "Không phải không giữ được giống, chỉ là không còn sung sức như người trẻ tuổi các cậu bắn ra bốn phía mà thôi."
Lại qua mấy ngày, nhờ công hiệu của mật đá, Hắc Hạt Tử cũng bắt đầu có thể xuống giường đi lại, các bác sĩ trong bệnh viện đều coi hắn là kỳ tích, chỉ có ba người biết ẩn tình mới hiểu được Hắc Hạt Tử này chính là một con gián đánh thế nào cũng không chết, có thể đi tới bước này tất nhiên là có vận khí, nhưng nếu bản thân hắn không có thể lực cực tốt, chỉ sợ là không chống đỡ được đến lúc tìm được bệnh viện.

Nhân lúc Hắc Hạt Tử đang hồi phục vết thương, Ngô Tà cũng tiện thể ở trong bệnh viện kiểm tra cổ một chút, cũng may chỉ là bị thương ở dây thanh quản, bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc tốt là có thể bình phục, nghe vậy Ngô Tà cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn bản thân trở nên giống như Muộn Du Bình, số mệnh đã đủ kém, nếu không thể nói chuyện, vậy mẹ nó còn không phải nghẹn mà chết?
Hai tuần tiếp theo trôi qua rất yên bình, Ngô Tà và Giải Vũ Thần ở bên ngoài cũng có chút tai mắt, cũng không nghe thấy có tin tức gì, hai người đều biết, hành tung của bọn họ đã bại lộ, việc Ngô Tà giả chết thậm chí là động thái của Tiểu Hoa sau đó, kế hoạch tiếp theo của Ngô Tà còn đang chờ được thúc đẩy.

Trong khoảng thời gian này miệng vết thương của Tô Vạn cũng đã có thể tháo băng, cậu nhìn vết sẹo tròn trên thắt lưng, vẫn còn khá rõ ràng, giống như nhờ ai đó đốt một miếng trên bụng mình vậy, Giải Vũ Thần thấy thế liền nói: "Vết sẹo của cậu chính là dấu vết bị móc, giống như thịt lợn bị móc vào rồi treo lên trong nhà máy thịt, đại ý là cậu đã vào nghề rồi."
"Anh không có cách nói ẩn dụ nào khác sao?", Tô Vạn đảo mắt, đã thấy Giải Vũ Thần kéo Ngô Tà lại, sau đó xắn tay áo hắn lên, lúc này Ngô Tà tuy vẫn còn đang đeo mặt nạ da người của ba Tô Vạn, nhưng xét cho cùng thì những thứ trên người hắn đều không thể che được, ống tay áo vừa xắn lên, Tô Vạn liền thấy trên cánh tay có vết sẹo do dao cắt, bởi vì thời gian cắt khác nhau nên một số có màu đậm, một số đã nhạt màu, nhưng rất rõ ràng là do cùng một người cắt, cho nên sắp xếp còn tương đối gọn gàng, giống như bàn phím đàn piano.

"Đây chính là đẳng cấp", Giải Vũ Thần nói: "Tích lũy nhiều hơn cấp độ lại không giống, còn như thế này, cậu đi ra ngoài xắn tay áo lên, không ai dám so đo với cậu, họ sẽ coi cậu như lão đại."
"Không phải tôi đã nói, nghề này của chúng tôi người tàn tật rất có địa vị", Giải Vũ Thần nói, Hắc Hạt Tử ở bên cạnh nghe, nửa ngày không nói gì bỗng nhiên xen vào: "Nếu không phải cậu cũng khuyết tật, nói ra câu này bản thân xuống đấu mà không thấy ngại à."

"Nhưng nhìn qua trông anh ta cũng khá bình thường mà", Tô Vạn vừa nghe liền chỉ vào Giải Vũ Thần, Hắc Hạt Tử lập tức cười ha hả, ngay cả Ngô Tà cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười, Tô Vạn cũng không hiểu nổi, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Khuyết tật cũng chia ra thứ này thứ kia, có người gãy tay chân, có người mù hoặc điếc, đây chỉ là yếu tố bên ngoài, nhưng có người là bên trong, không phải là toàn bộ, mà Giải gia chính là loại khuyết tật sau."
"Ý anh là —— bại não sao?", Tô Vạn suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể nghĩ ra như vậy, sau gáy lập tức bị Giải Vũ Thần đập một cái, người này hiện tại đang dùng khuôn mặt của mẹ cậu, nhưng tay vẫn là của đàn ông, Tô Vạn ôm đầu gào thét hai tiếng, kêu lên: "Đám người các ngươi mỗi lần nói chuyện đều nói không rõ ràng, tôi đương nhiên chỉ có thể đoán mò."
"Tôi chỉ không được nuôi dưỡng như giới tính này khi tôi còn nhỏ mà thôi", Giải Vũ Thần cười nói, có vẻ cũng không tức giận, Tô Vạn nghĩ thầm khó trách hắn cải trang thành phụ nữ, thì ra là vì đã có kinh nghiệm, không dễ diễn hỏng.

Bốn người bọn họ ở trong phòng bệnh náo loạn cả buổi chiều, cuối cùng y tá tiến vào đuổi người mới yên tĩnh lại, Tô Vạn đột nhiên có một loại cảm giác, giống như Hắc Hạt Tử nói, Ngô Tà và Giải Vũ Thần, cả Hắc Hạt Tử, đối với cậu mà nói đều là những người lớn làm nghề kỳ quái, nhưng ở chung với những người này, lại không giống với ở trong đội ngũ của Lại Đầu, cậu có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải lúc nào cũng lo lắng đề phòng, như vậy rất yên tâm, bởi vì cậu biết mình không phải chỉ có một mình.

Sau nửa tuần, băng trên mắt Hắc Hạt Tử có thể gỡ xuống, lúc tháo băng trong phòng bệnh, Ngô Tà, Giải Vũ Thần và Tô Vạn đều không nói gì, chỉ nhìn từng vòng từng vòng băng gạc được gỡ xuống, Tô Vạn thậm chí còn hơi lo lắng, nghĩ thầm thứ này nhất định phải có tác dụng, nếu không cậu và Hắc Hạt Tử bị giày vò một trận như vậy thật uổng phí.
"Thế nào?", một lúc lâu sau khi Hắc Hạt Tử đã tháo băng xuống, lại không nói gì, Tô Vạn nhịn không được liền hỏi, thấy Hắc Hạt Tử giơ hai tay lên trước mắt, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua kẽ ngón tay của hắn, Hắc Hạt Tử đã không nhớ được lần cuối mình nhìn thấy cảnh tượng này là khi nào.

"Thật không ngờ", Hắc Hạt Tử nhìn những đường vân rõ ràng trong lòng bàn tay mình, đường sinh mệnh còn rất dài, mà trước kia hắn chưa bao giờ tin điều này: "Tôi vẫn luôn cho rằng mình sẽ không còn nhìn thấy mấy thứ như thế này nữa."
Tô Vạn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, họ đi vòng qua trước mặt Hắc Hạt Tử, nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt trong veo, mặc dù không đeo kính râm có vẻ hơi kỳ quái nhưng hắn thực sự có thể nhìn thấy được.

"Anh cảm thấy thế nào?", Giải Vũ Thần cười nói, hắn nghĩ đến buổi chiều lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Hạt Tử, người này đã đeo kính râm, bây giờ bỗng nhiên có thể nhìn thấy hai con mắt của hắn, trong lúc nhất thời rất khó để người ta thích ứng, mà Hắc Hạt Tử nghe vậy liền nở nụ cười, là mấy năm nay cười thật nhất một lần, hắn quét ba người trước mặt một lần, sau đó nói: "Các cậu nhìn qua đẹp trai hơn trước một chút.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận