Đạo Quân

Chương 191: Đàm phán
Edit: Luna Huang

Đối với việc Ngưu Hữu Đạo bị ngó lơ, Sở An Lâu cũng chẳng để ý, chỉ cười ha ha, chắp tay nói: “Hoàng chưởng môn phong thái càng hơn xưa a!”

Gặp bị cho ăn ‘bơ’, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng để ý, có nhiều thứ vốn là chuyện trong dự liệu, đưa tay ra thỉnh: “Mời ngồi!”

Sở An Lâu đang ngồi trên ghế, cũng hơi đưa tay ra mời Hoàng Liệt ngồi.

Hoàng Liệt đi tới bên bàn ngồi xuống, mấy người tùy hành thì đứng ở sau lưng hắn.

Ngưu Hữu Đạo cũng ngồi xuống, bọn Viên Cương cũng tới đứng phía sau lưng hắn.

Trước mắt xem ra, có thể ngồi xuống cũng chỉ có ba người bọn hắn.

Ngưu Hữu Đạo bảo Hắc Mẫu Đơn dâng trà lên.

Hoàng Liệt không có ý ngồi chơi uống trà, nhìn chằm chằm Sở An Lâu nói: “Sở chưởng quỹ, nếu Băng Tuyết các có chuyện gì cần phân phó thì tùy ý nói một tiếng là được, Đại Thiền sơn sẵn lòng tuân mệnh. Cố tình gọi Hoàng mỗ chạy chuyến này, Hoàng mỗ rất là khó hiểu.”

Trực tiếp nói thẳng ra, không phải do nể mặt mũi Băng Tuyết các, hắn căn bản không có khả năng đi tới đây.

Sở An Lâu: “Hoàng chưởng môn nói quá lời rồi, chẳng lẽ cửa hàng quý phái không có đem lời của ta chuyển cáo lại? Vậy được rồi, ta lặp lại một lần nữa, sự tình giữa các ngươi không có quan hệ gì với ta bên này, quy củ của Băng Tuyết các ngươi cũng đã biết, chúng ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì làm, chúng ta tuyệt đối không can thiệp.”

Việc đến mức độ này, kỳ thật hắn rất muốn vạch trần quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và Băng Tuyết các, muốn nói tên này giúp các chủ vẽ tranh, mới có thể ở lại chỗ này mà thôi.

Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo ‘cờ cao nhất chiêu’, trước đó đã thuyết phục được Hàn Băng, Hàn Băng cũng đã đáp ứng hắn,  không tiết lộ chuyện hắn vẽ tranh cho Tuyết Lạc Nhi ra ngoài, cũng đã phân phó đi xuống.

Hàn Băng mở miệng phân phó, Sở An Lâu nào còn dám đi nói lung tung.

Rắm thúi! Hoàng Liệt thầm mắng, tên tiểu tử này có thể ngồi ở chỗ này là có ý gì? Ta cũng là dựa hơi tiểu tử này mới có cơ hội tiến đến đây, mà Sở An Lâu ngươi ngồi ở chỗ này nghe chúng ta đàm chuyện lại là ý gì? Đây mà cũng gọi là không can thiệp á?

Hoàng Liệt lạnh lùng nhìn Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi mời ta đến đây, đến tột cùng là có chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói Đại Thiền sơn muốn giết ta?”

Hoàng Liệt: “Không có chuyện đó.” Cho dù có, dưới tình huống không rõ thế này, hắn cũng sẽ không thừa nhận.

Ngưu Hữu Đạo: “Bắc Châu Thiệu Bình Ba, chắc hẳn Hoàng chưởng môn không xa lạ gì a?”

Hoàng Liệt: “Không xa lạ gì thì sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói Thiệu Bình Ba điều động người Đại Thiền sơn muốn hạ độc thủ với ta.”

Sở An Lâu bưng chén trà từ từ uống, cái tên Thiệu Bình Ba này hắn vẫn là lần đầu nghe nói đến, có lẽ trước kia đã nghe nói qua đi, nhưng chắc do không có ấn tượng gì.

Hoàng Liệt: “Nghe nói? Tiểu tử, không có lấy ra được chứng cớ thì đừng có mà ở đó nói mò. Ta thì lại nghe nói, ngươi tại Hàn quốc truyền bá đồng dao gây bất lợi cho Thiệu Bình Ba, ngươi thừa nhận có làm chuyện này không?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Đồng dao? Ta không phải là con nít ba tuổi.” Hắn cũng đồng dạng không thừa nhận.

Hoàng Liệt phất tay, “Đừng nói mấy chuyện tào lao vô ích này, nói đi, mục đích ngươi tìm bản tôn đến đây là muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo đưa bàn tay hướng về phía Sở An Lâu nói, “Hôm nay ta mời Sở chưởng quỹ tới, đương nhiên là không phải không có nguyên nhân. Nghe nói Thiệu Bình Ba muốn lợi dụng Băng Tuyết các diệt trừ ta, Thiệu gia Bắc Châu là do người Đại Thiền sơn chống đỡ, không biết Hoàng chưởng môn có nghe qua chuyện này?”

Thiệu Bình Ba lợi dụng Băng Tuyết các? Tình huống gì đây? Sở An Lâu hờ hững nhìn.

“Lại là nghe nói?” Hoàng Liệt cười lạnh một tiếng, “Người trẻ tuổi, có lời nói là không thể nói lung tung được, Thiệu Bình Ba lợi dụng Băng Tuyết các, ngươi cứ việc xuất chứng cứ ra đây, đừng chơi cái gì ‘nghe nói nghe niếc’ mà vu oan lung tung.”

Việc này hắn tự nhiên biết là không phải chuyện nhỏ, lợi dụng trên đầu Băng Tuyết các, Đại Thiền sơn chán sống còn tạm nói được, dù có có đi nữa cũng không thể thừa nhận, huống chi căn bản không có chuyện này.

Ngưu Hữu Đạo: “Tốt, chuyện Thiệu Bình Ba lợi dụng mấy môn phái như Lưu Tiên tông đại loại, tới đây phục chờ giết ta liền không nói, những chuyện khác ta cũng không có chứng cứ, nhiều lời vô ích. Nếu hôm nay Sở chưởng quỹ có thể ngồi ở chỗ này, chính là đại biểu cho Băng Tuyết các, hôm nay, ngay trước mặt Băng Tuyết các, Hoàng chưởng môn dám cam đoan, sau này Thiệu Bình Ba sẽ không lợi dụng Băng Tuyết các sao?”

Hoàng Liệt: “Không cần cam đoan, hắn không có khả năng, cũng không có năng lực đi lợi dụng Băng Tuyết các.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu hắn lợi dụng thì thế nào? Bọn hắn thế nhưng là Đại Thiền sơn ngươi chống lưng.”

Nghe câu này Hoàng Liệt cũng có chút phân vân, lo lắng Thiệu Bình Ba thật không chừng lại làm ra chuyện gì đó ngu xuẩn, thế nhưng ở ngay trước mặt Sở An Lâu, bị hỏi thế này, hắn cũng không thể không đáp, “Không thể có chuyện đó được! Như hắn thực có can đảm làm ra loại chuyện này, Đại Thiền sơn ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!”

“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo lại quay sang chắp tay với Sở An Lâu nói: “Sở chưởng quỹ, nếu là có người lợi dụng Băng Tuyết các làm xằng làm bậy, thì nên làm như thế nào?”

Sở An Lâu thầm mắng một tiếng, tiểu tử ngươi là tên gan to bằng trời nhất không ai bằng, còn dám nói người khác lợi dụng, chính ngươi đang còn lén lút lợi dụng đó kìa.

Bất quá Ngưu Hữu Đạo cũng không phải là do hắn dây đến, là do các chủ bên kia chủ động dây vào, không liên quan đến hắn, lại thêm mấy chục vạn kim tệ kia chặn, hắn cũng sẽ không đi nói lung tung cái gì.

“Ta nói không tính, nên như thế nào chính các ngươi tự mình biết rõ, không sợ chết không ngại làm thử một chút xem.” Sở An Lâu nhàn nhạt nói.

Lại nghênh đón bão tuyết bước ra khỏi khách sạn, trong bụng Hoàng Liệt có chút nổi nóng, thật xa chạy tới, liền đàm luận chuyện tào lao này.

Những người tùy hành khác cũng nổi nóng, trở lại hậu đường cửa hàng, một trưởng lão mắng chửi: “Tiểu tử kia quá càn rỡ, không phanh thây nó ra không đủ tiết hết mối hận trong lòng ta!”

Đang đi tới đi lui trong sảnh đường Hoàng Liệt giơ tay lên cắt lời, “Tiểu tử kia ở tại nơi Băng Tuyết các dùng chiêu đãi khách quý, Sở An Lâu lại ra mặt cho hắn, ý tứ của Băng Tuyết các thả ra rất rõ ràng, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, trước khi biết rõ tình huống, tốt nhất đừng hành động lung tung. Còn có, đối phương gọi chúng ta từ xa tới sẽ không đi nói mấy thứ chuyện không có ý nghĩa, chỉ sợ là có nguyên nhân, căn dặn Thiệu Bình Ba kia, cảnh cáo hắn đừng làm loạn, xảy ra chuyện đừng trách Đại Thiền sơn ta không khách khí!”

Dứt lời, hắn cũng có chút phiền não phất phất tay, đi vào bên trong nghỉ ngơi, từ thật xa chạy tới đây, chỉ trong nửa canh giờ đến đây, thực sự uất nghẹn mà . . .  . . .

Đưa tiễn khách nhân đi rồi, cùng đi theo Ngưu Hữu Đạo vào phòng, Viên Cương hỏi: “Đạo gia, có Đại Thiền sơn cảnh cáo, chắc hẳn Thiệu Bình Ba cũng không dám làm loạn.”

Ngụ ý là, chuyện Xích Dương Chu Quả muốn lúc nào động thủ.

Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa sổ ra, nhìn bão tuyết bên ngoài, cười lạnh nhạt: “Đại Thiền sơn cảnh cáo có tác dụng mới là lạ, mấy thứ cảnh cáo này, chỉ có thể hù dọa được mấy người không có năng lực, người có năng lực tự nhiên là có tự tin đối mặt, trừ phi thực sự hết cách, chỉ cần có biện pháp, loại người như Thiệu Bình Ba này, liền sẽ không buông tha cho ta cơ hội lật bài, chờ xem đi, nếu hắn không ra tay độc ác mới là lạ!”

Viên Cương nhíu mày: “Vậy cùng với Hoàng Liệt nói mấy cái này là có ý gì? Đem người ta từ thật xa kéo tới giày vò một chuyến, còn đắc tội người ta nữa!”

Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi khí lạnh từ bên ngoài, “Một số thời điểm cần phải phách lối một chút, giày vò người ta cũng là một loại thái độ, có ý nghĩa chúng ta không có sợ hãi. Để Hoàng Liệt tận mắt nhìn thấy tình huống, tự hắn đi cảm thụ một chút, chí ít để Đại Thiền sơn có chỗ phải kiêng kị, trong ngắn hạn không dám ‘nối giáo cho giặc’, chúng ta mới an toàn rời đi Băng Tuyết các, cũng có thể giảm bớt phần nào nguy hiểm đúng không? Ngoài ra cũng là trước tiên hướng Băng Tuyết các cảnh tỉnh một câu . . . ‘Đây chỉ là mới bắt đầu!”

Hai ngày sau, phía cửa hàng Lưu Tiên tông bên kia truyền tin tới, chưởng môn Lưu Tiên tông Phí Trường Lưu đến.

Ngưu Hữu Đạo cũng không vội gặp mặt, phải đợi người đến đông đủ đã.

Lại mấy ngày sau, chưởng môn Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại, chưởng môn Phù Vân tông  Trịnh Cửu Tiêu, chưởng môn Linh Tú sơn Hạ Hoa, đều lần lượt đến Băng Tuyết các.

Lúc này, Ngưu Hữu Đạo mới cho đi mời chư vị chưởng môn tụ họp.

Lần này, Ngưu Hữu Đạo không có mời Sở An Lâu.

Trời xanh vời vợi, chưởng môn bốn phái  được mời tề tụ tại tầng cao nhất khách sạn Thải Hồng, cả đám đều là lần đầu tới nơi này.

Chưởng môn Linh Tú sơn Hạ Hoa là một phụ nhân, tuổi tác đã không nhỏ, phục sức lại là rất hoa lệ, cái loại đầy màu sắc như cầu vòng kia, mặt tô son trét phấn, cách ăn mặc đầy rực rỡ nhưng lại không tùy tiện, hai mắt to nhìn có thần.

Về phần chưởng môn Thiên Ngọc môn, thường ở dưới uy áp của Bạch Diêu, Ngưu Hữu Đạo có thể nói là rất ‘cửu ngưỡng đại danh’*, dáng người cao lớn, nhìn khổ người kia, nhìn sơ liền biết là cùng một dòng với Bành Ngọc Lan, Phượng Nhược Nam mà ra, không cần giới thiệu Ngưu Hữu Đạo cũng nhận ra được.( *hâm mộ kính nể đã lâu)

Chưởng môn Phù Vân tông Trịnh Cửu Tiêu trái lại rất là nho nhã, ba sợi râu dài đen như mực, thỉnh thoảng đưa tay lên vuốt, bộ dạng ta đây ‘tiên phong đạo cốt’.

Chưởng môn Lưu Tiên tông Phí Trường Lưu, thì không biết có phải là vì có ý kiến gì với Ngưu Hữu Đạo hay không, bày ra cái mặt mo lầm lầm lì lì ít nói.

Đối với Thiên Ngọc môn có thể khống chế cải quản chư hầu một phương mà nói, ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn chỉ có thể phụ thuộc quyền thế thì đều là tiểu môn phái.

Chưởng môn Ba phái  nhìn thấy Bành Hựu Tại, rõ ràng tỏ ra thấp hơn một bậc.

Mặc kệ ‘khách’ đến ‘thăm’ có thái độ gì với mình, Ngưu Hữu Đạo đều nhiệt tình mời chưởng môn bốn phái an tọa trong sảnh tròn, đồng thời sai Ngô Tam Lưỡng và Lôi Tông Khang canh ở bậc thang đi lên, không để cho người ta đến gần.

“Nói đi, có chuyện gì.”  Người bự chảng Bành Hựu Tại tới ghế ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, mở miệng nói trước tiên.

Đối với việc Ngưu Hữu Đạo mời đến, hắn cũng không thoải mái, cái thứ gì chứ, bất quá chỉ là tên oắt con ăn nhở ở đậu trong phạm vi thế lực môn phái của mình, còn dám bắt người Thiên Ngọc môn ta, đơn giản là buồn cười quá sức!

Hắc Mẫu Đơn dâng trà lên, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời dùng, cười nói: “Nếu Bành chưởng môn gấp gáp, được rồi, vậy ta trước hết xin thỉnh giáo Phí chưởng môn Lưu Tiên tông luôn.”

Phí Trường Lưu liếc hắn một chút.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Phí chưởng môn, mọi người đều vì chủ của mình, chuyện Lưu Tiên tông nhiều lần sống mái với ta, ta liền không nhắc tới, ta chỉ hỏi một câu, ân oán trước kia có thể xóa bỏ tại đây hay không?”

Phí Trường Lưu quét mắt xung quanh, nhìn qua nơi chính hắn còn chưa bao giờ có cơ hội đi vào, trầm giọng nói: “Chuyện trước kia ta có thể đáp ứng ngươi, không truy cứu nữa, bất quá tổn thất của cửa hàng ta thì tính thế nào?” Mắt lại nhìn về phía Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa, “Cửa hàng nhà hai vị cũng tổn thất không nhỏ a?”

Trịnh Cửu Tiêu: “Tổn thất hơn 100 vạn kim tệ!”

Hạ Hoa: “Không chênh lệch lắm, hàng ở cửa hàng chúng ta cũng bị dọn sạch.”

Bành Hựu Tại sững sờ, tình huống gì đây? Cửa hàng tại thành Trích Tinh của ba phái này làm sao?

Phí Trường Lưu nói: “Ngưu Hữu Đạo, đồ đạc ngươi trộm từ cửa hàng ba phái chúng ta, có phải hay không cũng nên trả cho chúng ta rồi? Chỉ cần đền bù được tổn thất này, Lưu Tiên tông ta có thể cam đoan, sẽ bỏ qua chuyện cũ!”

Ánh mắt Bành Hựu Tại lấp lóe, nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, tên này trộm sạch cửa hàng của ba phái à? Làm sao không nghe quận Thanh Sơn bên kia nhắc tới gì nhỉ?

Hai vị trưởng lão đứng yên phía sau lưng hắn cũng quay mặt nhìn nhau, tựa hồ có hơi chút khó tin, người trông coi cửa hàng của ba phái chết hết rồi à?

Trịnh Cửu Tiêu gật đầu, “Ý của ta cũng là vậy.”

Hạ Hoa: “Ta cũng vậy!”

Tổn thất hơn trăm vạn kim tệ, đối với quy mô môn phái của bọn hắn mà nói, thật là không phải là con số nhỏ, đây cũng là gia sản để dành nhiều năm mới có.

Đương nhiên, sở dĩ tỏ thái độ nguyện ý buông tha Ngưu Hữu Đạo, tự nhiên là bởi vì nguyên nhân tới ngồi ở chỗ này, kiêng kị Băng Tuyết các a.

“Các ngươi đang nói cái gì ta nghe không hiểu.” Ngưu Hữu Đạo một câu rủ bỏ toàn bộ, hắn không có khả năng ngay trước mặt đi thừa nhận chuyện này, đồ đần mới đi thừa nhận cướp sạch cửa hàng tại thành Trích Tinh.

(Luna: BHT biết chuyện xảy ra ở Trích Tinh thành mà không biết cửa hàng người ta bị mất đổ, đây có xem như là sạn không nhỉ? Lần đầu tiên ta đọc một bộ mà khó tìm sạn như thế.
PS: Có lẽ chương sau gặp lại anh thịt kho chăng :D)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui