Đạo Trưởng Và Mèo


Editor: XZanBà nội Đào không biết khúc nhạc dạo giữa hai đứa trẻ, bà lén gọi điện thoại cho con trai Tạ Vinh, bảo anh tối nay về tổ chức sinh nhật cho cháu trai.

“Bình thường con có bận thế nào cũng không sao, nhưng sinh nhật Cảnh uyên con phải có mặt.

”Tạ Vinh: “Nó mới hai tuổi, có thể nhớ được gì, đợi nó lên Tiểu học rồi con nhất định sẽ đón cùng nó.

”Bà nội Đào: “Tối nay anh không đến thì sau này cũng không cần đến nữa.

”Nói xong bà cúp máy, lúc đi ra đối mặt với hai đứa nhỏ, bà lại mỉm cười hòa nhã như chưa hề có chuyện gì xãy ra.

Lúc bọn nhỏ ngủ trưa, bà nội Đào ra tiệm lấy bánh kem về rồi bỏ vào tủ lạnh.

Hơn năm giờ, Tô Minh An về trước.

Anh mở một công ty xây dựng và làm ông chủ, thời gian tương đối tự do, tuy cũng bộn bề công việc, nhưng anh nhất định phải dành thời gian cho sinh nhật của con gái.

Về nhà thay quần áo, Tô Minh An lại đến nhà 302 giúp chuẩn bị cơm tối.

Con gái thích ăn cá, tối nay Tô Minh An sẽ làm cá kho quế và hầm canh đầu cá.

Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên ngồi trên thảm, Tô Diệu Diệu khịt mũi nói với Tạ Cảnh Uyên: “Bố em nấu cá siêu ngon luôn.

”Vẻ mặt Tạ Cảnh Uyên hờ hững.

Tô Diệu Diệu nghĩ trước đây khi ở Đạo Quán Tạ Cảnh Uyên chỉ ăn chay, lúc thành trẻ con vì không thể kiểm soát ngày ba bữa nên mới bắt đầu ăn mặn, nhưng bình thường cậu cũng không thích ăn uống, thứ ăn nhiều nhất chính là rau.


Hai người không có chủ đề chung về đồ ăn, Tô Diệu Diệu ngồi một bên chơi ô tô đồ chơi mà Tô Minh An vừa tặng Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ cũng tới, cùng mang quà đến cho hai đứa nhỏ.

Thấy Tô Minh An đang đeo tạp dề bận việc trong phòng bếp, Tạ Vinh đưa Kiều Lệ Lệ đi giới thiệu một, sau đó để Kiều Lệ Lệ chơi cùng mấy đứa nhỏ, mình thì đứng trước cửa phòng trò chuyện với Tô Minh An.

Kiều Lệ Lệ nhìn Tô Diệu Diệu đang tự chơi với chiếc xe hơi nhỏ, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tạ Cảnh Uyên, lúng túng ngồi trên ghế sofa.

Bà nội Đào mở ti vi giúp cô, bưng hoa quả lên rồi đi ra ngoài.

Rất nhanh đã đến 6 giờ, Đường Thi Vi tan làm, cầm hai bó hoa trong tay.

Tô Minh An đi ra từ phòng bếp, nhìn vợ, ngạc nhiên hỏi: “Hoa ở đâu thế?”Đường Thi Vi cười: “Em mua, tuy hôm nay là sinh nhật hai đứa nhỏ, nhưng cũng không thể quên hai vị đại công thần.

”Thay dép xong, Đường Thi Vi lần lượt đưa hoa cho bà nội Đào và dì Tống.

Bà nội Đào cong mắt cười, luôn miệng khen Đường Thi Vi đẹp người ngọt miệng.

Khen xong, bà nội Đào kéo Đường Thi Vi đến bên sofa, giới thiệu Kiều Lệ Lệ.

Mọi người đều biết nhau, cũng đã đến giờ dọn cơm.

Tô Diệu Diệu ngồi giữa bốmẹ, Tô Minh An và Đường Thi Vi gắp những món con gái muốn ăn vào dĩa trước, sau đó thì không cần để ý nữa.

Bên kia, Tạ Cảnh Uyên tự ăn cũng rất ngoan.

Tạ Vinh thấy vậy liền nịnh nọt bà nội Đào: “Cũng nhờ mẹ con biết chăm trẻ, nhìn hai đứa ngoan chưa kìa.

”Tô Minh An và Đường Thi Vi gật đầu lia lịa.

Bà nội Đào khoát tay: “Không liên quan đến mẹ, là do hai đứa nó trời sinh đã ngoan như vậy rồi, không thể cầu cưỡng.

”Tô Diệu Diệu vừa ăn cơm vừa kiêu ngạo nhìn Tạ Cảnh Uyên, nghe đi, tất cả mọi người đều khen bé ngoan đấy.

Tạ Cảnh Uyên không biến sắc.

Kiều Lệ Lệ lại cảm thấy bà chỉ đang khiêm tốn, trẻ nhỏ là do người lớn dạy, bà nội Đào biết chăm trẻ như thế, đến khi cô sinh, có nên mời bà đến giúp không?Nhưng, Kiều Lệ Lệ rất nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.

Mẹ chồng nàng dâu ở chung dễ sinh mây thuẫn, hơn nữa chắc chắn bà sẽ đưa Tạ Cảnh Uyên cùng dọn đến đó, vậy thì nhà tân hôn không còn tổ ấm của cô và Tạ Vinh nữa.

“Ngày 1 tháng 5 chũng tôi kết hôn, hai người nhớ đưa Diệu Diệu qua ăn tiệc nhé.

” Tạ Vinh chính thức mời vợ chồng Tô Minh An.

Hai vợ chồng nghe được nội tình từ con gái nên không mấy kinh ngạc, mỉm cười nói được.

Kiều Lệ Lệ nghe vậy đỏ mặt, đoán rằng là bà nội Đào nói cho hàng xóm chuyện cô mang thai.


Cô khẽ cắn môi, yếu ớt nhìn Tạ Vinh.

Tạ Vinh để ý nhưng không quan tâm lắm, mọi người quen thân như vậy biết thì làm sao, thời đại nào rồi, chuyện có bầu trước khi cưới không phải chuyện mất mặt.

Anh tiếp tục uống rượu với Tô Minh An.

Ăn cơm tối xong, bà nội Đào mang bánh kem ra, chiếc bánh kem cao mười tấc, bên trên cắm cắm hai cây nến, viết: “Chúc Diệu Diệu, Cảnh Uyên sinh nhật vui vẻ.

”Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên đứng trên ghế, cùng nhau thổi nến.

Tô Diệu Diệu thích trò này, nhìn Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên dùng ánh mắt nói cho cô bé biết hai cây nến đều là của em.

Tô Diệu Diệu không khách khí, hít vào, phồng má rồi thổi mạnh.

Ngọn nến tắt, hai sợi khói mảnh bay lên.

Đường Thi Vi hỏi con gái: “Diệu Diệu ước gì đó?”Tô Diệu Diệu: “Con ước ngày nào cũng có bánh kem để ăn.

”Người lớn bật cười, bà nội Đào hỏi Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên không muốn nói chuyện.

Bà nội Đào: “Không nói thì không nói, bà cắt bánh kem nhé.

”Cả hai đứa trẻ đều nhận được một phần nhỏ.

Tô Diệu Diệu ăn ngon miệng, trên ngón tay dính một ít kem, đang dịnh liếm sạch thì nhớ đến lời dạy của Tạ Cảnh Uyên, cô bé đưa bàn tay nhỏ cho mẹ.

Đường Thi Vi cười giúp con gái lau sạch sẽ.


Tô Diệu Diệu lại cười với Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên yên lặng dời mắt.

Tạ Vinh ngồi đối diện, thu hết cảnh này vào mắt, nhưng lại hiểu theo cách khác.

Anh cảm thấy Tô Diệu Diệu đang khoe với con trai rằng mình có mẹ, con trai rầu rĩ không vui, chắc chắn trong lòng ao ước.

Nghĩ đến vợ trước qua đời vì tai nạn xe cộ, Tạ Vinh khó tránh khỏi vài phần thương cảm.

Nên vừa ăn bánh ngọt xong, anh đi tới ôm Tạ Cảnh Uyên, xoa đầu con trai nói: “Tối nay bố ngủ ở nhà, hai bố con mình cùng ngủ một giướng lớn.

”Tràn đầy tình thương của cha, nhưng Tạ Cảnh Uyên lại nói: “Con ngủ một mình.

”Tạ Vinh: …Bà nội Đào: “Cảnh Uyên ngủ một mình ở giường trẻ em lâu rồi, ngay cả mẹ cũng không cần.

”Tạ Vinh vẫn hơi xấu hổ.

Tô Minh An: “Diệu Diệu nhà tôi cũng thích ngủ một mình, ôm con bé lên giường lớn nó còn không chịu cơ.

”Tô Diệu Diệu phối hợp gật đầu.

Dáng vẻ thông minh đáng yêu chọc cho Tạ Vinh bật cười.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận