Đau Thương Của Hắn Chữa Lành Bởi Em


Bị Sở Tử Phong trêu chọc ngược lại Lục Y Y nhất thời không kịp đối phó, cô chỉ đành đẩy hắn ra rồi đưa miếng bánh trên bàn cho hắn.

“Ăn thử đi, cái này không giống bánh kem đâu”
Sở Tử Phong rất ghét bánh kem, không hiểu sao từ nhỏ đã ghét, nhưng vì cô thích ăn nên hắn đôi khi cũng phải miễn cưỡng ăn vài miếng nhỏ cùng cô.

Nhưng loại bánh này không giống bánh kem, nó rất mềm và thơm, khi cho vào miệng như tan ra đưa vị ngọt đi khắp nơi.

Sở Tử Phong ngậm lấy chiếc thìa mà cô đưa, đúng là vị bánh này rất ngon, hơn nữa lại là do chính tay bé con Lục Y Y làm nên đương nhiên hắn rất vui vẻ ăn từng miếng cô đút.

Lục Y Y thấy hắn ngoan ngoãn ăn từng miếng như vậy thì hài lòng, chỉ là ngồi ở chiếc bàn làm việc hơi cao này có chút khó chịu, như thấy được suy nghĩ của cô Sở Tử Phong liền vòng tay bế cô ra ghế.

Sau đó hắn cũng không muốn cô rời khỏi lòng hắn, cứ ôm chặt lấy cô.

“Đút cho anh tiếp đi”
Lục Y Y nhăn chiếc mũi nhỏ, cô nhổm người nâng mặt hắn lên.

“Anh là em bé hả, sao lại mè nheo như vậy?”
Hắn mặc kệ cô nghịch ngợm mặt mình, chỉ kéo cô sát vào lòng.

“Đúng vậy, anh là em bé mà”
Lục Y Y nghe lời này thì phì cười, không muốn đôi co với người có tâm trạng nên lại chiều lòng Sở Tử Phong mà ngồi xuống đút bánh cho hắn.


Hương thơm của bánh lan toả, khiến cô cũng muốn thử tay nghề của mình một chút, thế nhưng Sở Tử Phong lại rất thích chiếc bánh này nên miếng cuối cùng cũng đã ăn sạch.

“Anh là đồ ham ăn!!”
Lục Y Y bĩu môi.

Chẳng ngờ hắn mặt dày đến độ, ôm chặt cô nũng nịu.

“Cô Trần đã ăn sạch tôi từ đầu đến chân, vậy mà vẫn so đo với tôi chiếc bánh nhỏ này sao?”
Là chiếc bánh nhỏ ở hình thức, nhưng với hắn lại là chiếc bánh ngon nhất trên đời.

“Này!! anh có thế có liêm sỉ một chút không vậy, dù đúng là em dụ dỗ anh nhưng ai là người đau hơn hả?!”
Sở Tử Phong nghe được lời này đau xót ôm cô chặt hơn, hắn nhỏ giọng.

“Nếu sau này anh lại mất kiềm chế rồi làm em đau như vậy, em nhất định phải lôi súng ra bắn vào ngực anh nhé”
Câu dỗ dành này của hắn làm cô mủi lòng, cô làm sao mà lỡ bắn hắn.

Sau đó Sở Tử Phong ôm chặt cô, nói ra hết quá khứ của mình, những mảnh kí ức không rõ ràng xâu lại thành một thước phim, một thước phim ám ảnh hắn tưởng chừng như cả đời.

Nhưng mà bây giờ thì hết rồi, điều khiến hắn đặt mọi tâm tư chỉ có Lục Y Y.

Những ngày tháng sau đó cô học tập rất bận rộn, Sở Tử Phong cũng phải lo những phi vụ mà Tào Phi không thể giải quyết.

Hai người chỉ thường xuyên liên lạc qua tin nhắn, đôi khi rảnh rỗi thì gọi điện tán ngẫu vài câu.

Tối đó Lục Y Y đang tập trung viết luận văn thì Sở Tử Phong gọi tới, chuông điện thoại đặc biệt của hắn cô không cần nhìn cũng biết là ai, đến cả đám bạn cùng phòng cô cũng biết luôn rồi.

Họ lại càm ràm.

“Haizz, còn tưởng bóng đèn bị hỏng nên không sáng, thì ra chúng ta còn sáng hơn cả bóng đèn!”
Lục Y Y cười xoà nghe máy, khẽ đưa lên tai giọng nói dịu dàng đã vang khắp phòng.

“Chưa ngủ sao bé con?”
Cô bĩu môi tựa người ra ghế, biểu cảm đa dạng như đang đứng trước mặt Sở Tử Phong nói chuyện.

“Còn phải viết luận văn”
Đầu dây bên kia phì cười.

“Ngày trước còn có người làm bài tập cho, bây giờ cứ nhất quyết ra kí túc xá ở, tự làm tự chịu!”
Nghe lời châm chọc của Sở Tử Phong Lục Y Y nheo mắt, cô gõ cạch cạch cây bút xuống bàn, giọng đều đều.


“Phải ở kí túc xá mới tia được nhiều người đẹp”
Sở Tử Phong hít vào một hơi, không cần đoán cũng biết mặt hắn bên kia nhất định là đen như đít nồi.

“Em mà dám bỏ rơi anh theo mấy thằng oắt con đó thì em biết hậu quả rồi đấy!!”
Lúc này bản tính trêu ghẹo lại nổi lên, Lục Y Y không sợ chết liền bình thản đáp lại.

“Sở tiên sinh có thể làm gì em?”
“Em không biết sao? Anh giỏi nhất là thủ đoạn”
Đám bạn cùng phòng đang nghe lén chỉ giơ ngón cái tán thưởng, có người còn khen một câu “soái!”
Sau đó đột nhiên có người gõ cửa phòng họ, mọi người đều tò mò vì không biết khuya rồi mà ai còn tới.

Kí túc xá của bọn họ chỉ nghiêm khắc khi ra khỏi, còn nếu ở trong phạm vi kí túc xá thì sinh viên có thể tự do đi lại dù đã khuya.

Khi cánh cửa mở ra, hoa khôi đang đứng đó khoanh tay nhìn bọn họ, ánh mắt kiêu ngạo của cô ta quét một vòng, đằng sau cô ta còn có thêm mấy người nữa.

Lục Y Y không rảnh bận tâm, để bạn cùng phòng ra đón tiếp còn cô thì bận tán ngẫu với Sở Tử Phong.

“Lục Y Y đâu?!”
Nghe thấy người ta gọi tên mình với thái độ muốn ăn thịt người Lục Y Y thấy khá thú vị, cô thì thầm với Sở Tử Phong.

“Anh có muốn xem trận chiến của con gái không?”
Sở Tử Phong không tình nguyện cho lắm, hắn sở dĩ có rất nhiều việc phải làm nên chỉ tranh thủ thời gian để nói chuyện với cô một lúc, cho nên khi Lục Y Y hỏi vậy hắn lại nũng nịu.

“Không mặc kệ họ được sao?“
Lục Y Y quả quyết.


“Không được!”
Không phải cô muốn gây sự, nhưng hoa khôi kiêu căng này đã từng gây sự với bạn cùng phòng của cô, dĩ nhiên cô phải ra mặt rồi.

Lục Y Y tắt máy đi đến gần cửa, khuôn mặt xinh đẹp cá tính liền hiện rõ trước mắt.

“Cô tìm tôi?”
Nhìn thấy Lục Y Y cô ta sững người một hồi, sau đó liền lấy lại vẻ kiêu ngạo.

“Không hổ danh là búp bê của trường, mặt mũi cũng ra gì đấy”
À, thì ra là vì cái danh này à?
Ha ha, Lục Y Y hơi buồn cười, cô dựa người vào cánh cửa rồi nhìn vế phía mấy người bạn cùng phòng.

Lục Y Y không đẹp sắc sảo để có thể trở thành hoa khôi, thế nhưng nét mặt đến cô còn tự cho là đáng yêu khả ái này đã tặng cho cô cái danh “búp bê học viện” ngay khi mới bước chân vào trường.

“Cậu quá khen”
Hoa khôi cực kì không vừa mắt thái độ lạnh nhạt ấy của cô, liền tìm cách chọc tức cô.

“Nghe nói búp bê học viện lương thiện hào phóng hơn người, tôi dạo này để ý thấy bạn trai cô cũng không phải tầm thường, liệu cô có tình nguyện nhường cho người bạn tốt này không?”
Lục Y Y cười khúc khích, cô thừa biết cô ta chỉ là nghe theo tin đồn mới biết đến sự tồn tại của Sở Tử Phong, bởi nếu cô ta thực sự gặp Sở Tử Phong rồi thì chắc chẳng còn thời gian nói ra những lời này, có khi chuẩn bị tinh thần đi cướp rồi cũng nên.

“Đàn ông của tôi có nhiều gai lắm, không biết cậu có dám nhận không”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận