Đau Thương Của Hắn Chữa Lành Bởi Em


Lời này của Lục Y Y trực tiếp làm hoa khôi c cứng đờ người, dường như không ngờ đến cô sẽ trả lời như vậy, cũng vì nhìn ra thái độ ấy nên Lục Y Y lại nói tiếp.

“Sao, cậu thực sự nghĩ tôi ngây thơ hiền thục như lời đồn à?”
Thấy sắc mặt hoa khôi có vẻ không được tốt, cô mỉm cười sát lại, chiều cao hai người ngang bằng tạo lên một không khí toàn mùi thuốc súng.

“Tôi nói này, tốt nhất tránh xa bạn cùng phòng tôi và bạn trai cô ấy ra!”
Hoa khôi nhanh chóng tức giận, toan đưa tay túm tóc cô thì người đằng sau cô ta liền ngăn lại, thấy họ thì thầm gì đó với nhau sau đó hoa khôi liền tức giận bỏ đi.

Đám bạn cùng phòng nhìn cô như vị anh hùng cứu thế, họ người xoa tay người đấm chân người đút snack khoai tây cho cô, Lục Y Y huênh hoang tận hưởng.

“Nhưng lỡ cậu ta lại tìm cậu gây sự thì sao?”
Cô hơi hé mắt, nhìn bạn cùng phòng Du Hồng đang vô cùng áy náy, ba người còn lại thấy thế cũng đột nhiên im bặt.

“Cậu sợ cô ta lắm à?!”
Lục Y Y chầm chập cất giọng liền thấy dáng vẻ co rúm lại của Du Hồng, hơi đau lòng cũng hơi buồn cười.

Cô ấy đỏ hoe mắt.

“Nhà cô ta rất nhiều tiền!”
“Nhiều bằng nhà mình không?”
Bọn họ thay phiên nhau gõ đầu cô một cái, dường như hận không thể cắn chết con ngốc như cô.

“Cậu thì móc đâu ra tiền!”
Lục Y Y hơi ngớ người, một hồi sau như nhớ ra lại bật cười, cô vẫn còn thói quen giấu tiền như trước đây, chỉ khác một điều giờ cô sẵn lòng dùng tiền chèn ép đám người dám gây sự với bạn bè người thân của cô.


“Các cậu cứ chờ xem”
Nói rồi Lục Y Y mệt nhọc duỗi người, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người Lục Y Y liền leo lên giường ngủ.


Sở Tử Phong tựa người ra ghế, một tay khẽ day mi tâm.

Hợp đồng của lô hàng lần này có quá nhiều điều khoản hắn cần xem xét, huống hồ đối tượng kí hợp đồng lại là một tên rất giảo hoạt.

Chuông điện thoại vang lên giữa đêm khuya, Sở Tử Phong nhìn màn hình liền đen mặt, khách hàng của hắn gọi đến rồi.

“Tên điên!”
Sở Tử Phong hiếm khi mắng chửi, nay lại bực bội đến nỗi Trương Bạch Hàn phải ngớ người.

“Hô hô, xa vợ vài ngày liền dài như tận trăm năm”
Hắn nghe Trương Bạch Hàn khiêu khích thì càng tức giận, trực tiếp cúp máy.

Lần này Trương Bạch Hàn muốn hợp tác với hắn để tranh được mảnh đất vàng ở thành phố Z, nơi đó là một vị trí thuận lợi để dựng địa điểm quay phim, thích hợp cho mọi đề án phim ảnh mà công ty hắn chuẩn bị khởi quay.

Thế nhưng Trương Bạch Hàn rất ranh ma, lại không nể tình anh em mà còn muốn hắn tranh mẫu váy cưới mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu nước M.

Sau đó Trương Bạch Hàn gọi lại cho hắn, Sở Tử Phong không do dự nói một tràng.

“Tên điên nhà cậu đừng năn nỉ tôi nữa, tôi chỉ có phận sự trên sàn đấu giá, đừng mơ tôi giúp cậu!!”
Trương Bạch Hàn cười giảo hoạt.

“Ai nói chiếc váy đó không ở trên sàn đấu giá?”
Câu nói này trực tiếp khiến Sở Tử Phong cau mày, còn chưa nói được lời nào đã nghe được giọng nói hết sức bất lực của Trương Bạch Hàn.

“Coi như tôi cầu xin cậu đấy, hôn lễ của tôi và Mộc Mộc sắp tới rồi”
Hắn thở hắt ra, bực bội gằn một câu.

“Tên điên cuồng vợ!”
Sau đó Sở Tử Phong như bị nhột, không để Trương Bạch Hàn nói gì liền cúp máy ngang lần thứ hai khiến Trương Bạch Hàn cười ngất.

Mỗi Trương Bạch Hàn cuồng vợ thôi thôi sao, Sở Tử Phong yêu Lục Y Y điên cuồng, vốn đã bị che mờ đầu óc rồi.


Chiếc xe dừng lại, Trương Bạch Hàn bước xuống với bộ vest xám quen thuộc, vui vẻ nhìn Sở Tử Phong đang cau có chỉnh đồng hồ.

Mái tóc của Sở Tử Phong một bên được vuốt lên rất gọn gàng, nửa khuôn mặt như chìm trong bóng tối.

“Báo cáo với vợ chưa?”
Sở Tử Phong châm chọc nhìn Trương Bạch Hàn, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà đi vào xe.


Câu hỏi của mình dù không được đáp lại nhưng Trương Bạch Hàn vẫn vui vẻ đi vào xe theo hắn, với sự tức giận của Sở Tử Phong hiện tại chưa giết anh đã là quý hoá lắm rồi.

Trước cửa khách sạn cao cấp hai người cùng bước xuống, dáng vẻ ngạo nghễ lấn áp hết khí thế của đám người xung quanh.

Sở Tử Phong không phải kiểu người hay đặt chân đến sàn đấu giá, thế nhưng dưới sự nhờ vả không có giới hạn của Trương Bạch Hàn hắn bắt buộc phải đi.

Lễ tân nhìn hai người mà thấy hoảng sợ, Trương Bạch Hàn lấy lại vẻ nho nhã.

“Chúng tôi đến để nhập cuộc cùng mọi người”
Dường như hiểu được ý của Trương Bạch Hàn, lễ tân cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Thang máy riêng biệt tầng thứ năm thưa quý khách!”
Sở Tử Phong nghe xong liền nhấc gót đi trước, một giây với hắn cũng vô cùng quý giá.

Ở trước cửa phòng đấu giá họ được nhận hai chiếc mặt nạ, Sở Tử Phong lạnh nhạt đeo lên rồi bước vào.

Ngay tại đây không khí như nén xuống khi hai người xuất hiện, đối với những buổi đấu giá thì thêm một người là thêm một đối thủ, Trương Bạch Hàn nhanh chóng nói một con số, đó là vị trí ngồi của hai người.

Khi vừa yên vị cũng là lúc buổi đấu giá bắt đầu, người dẫn chương trình mang một điệu cười chuyên nghiệp nhìn lên những hàng ghế cao dần.

Sau màn chào hỏi dạo đầu, vật phẩm đấu giá trực tiếp lên sàn.

Hiện tại trên sân khấu là một chiếc vòng phỉ thuý màu xanh lục, đám đông bắt đầu lần lượt ra giá, không khí vô cùng căng thẳng.

Những món đồ giá trị càng cao thì những người ở đây lại muốn chiếm lấy bằng được, dưới lớp mặt nạ và ánh sáng ít ỏi từ phía sân khấu bọn họ sẽ không cần nể nang bất kì tầng lớp nào.

Ở đây không cần có quyền, chỉ cần có tiền!
Vậy nên không khí đầy mùi thuốc súng, đây là cuộc săn lùng giữa những kẻ mạnh, Sở Tử Phong vốn chỉ tập chung vài hai mục tiêu mà hắn và Trương Bạch Hàn đã đặt ra từ đầu, thế nhưng khi chiếc nhẫn kim cương kia xuất hiện hắn lập tức chú ý.

Đó là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế Rosely, thiết kế bông hồng mảnh khảnh lập tức khiến hắn nhớ tới Lục Y Y.


Đám đông lần lượt ra giá, dường như cảm nhận được giá trị của chiếc nhẫn này họ liền không tiếc mà tranh giành.

“Năm triệu USD!”
“Bảy triệu USD!”
“Bảy phẩy năm triệu!”
Không khí lại càng được khuấy động, cả lũ sói như đang xâu xé con mồi.

Cho đến khi con số cuối cùng được đưa ra.

“Hai mươi triệu USD”
Giọng nói trầm thấp của Sở Tử Phong khiến khán đài kinh hãi, lập tức vội vàng chốt giá.

“Hai mươi triệu lần thứ nhất!”
“Hai mươi triệu lần thứ hai!”
Không khí lạnh ngắt như tờ, bọn họ đều kinh hãi hướng mắt về phía hắn.

Ở đây không ai là thiếu tiền, nhưng họ đều cho rằng chiếc nhẫn trên kia không tới mức giá như vậy.

Thấy thái độ ấy của mọi người Trương Bạch Hàn chỉ biết mắng họ nông cạn, chiếc nhẫn này vốn dĩ được làm ra từ loại kim cương đắt nhất thế giới, với thiết kế này chắc chắn là độc nhất vô nhị.

Thế nhưng đây chỉ là một sàn đấu giá bình thường, chỉ có điều những vật phẩm ở đây đều có giá trị rất lớn, nếu không phải Sở Tử Phong nhanh nhẹn đánh hơi được rồi ém hết tin tức thì giờ chiếc nhẫn kia đã không dễ tranh giành như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận