Đệ Nhất Gây Họa Ở Tu Tiên Giới

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, cũng không lâu lắm, hai huynh muội Lâm gia liền theo Lý Diệu Tâm đi xuống một thềm đá, qua chỗ lầu các ở bên nhà ăn lớn.

Khác với mấy nơi vừa rồi bọn họ đi qua, chỗ này có không ít người ra vào, tiếng trò chuyện rôm rả ồn ào, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

“Nơi này chính là nhà ăn của núi Trích Tinh chúng ta, tiểu sư đệ, tiểu sư muội khi nào đói bụng cứ trực tiếp tới nơi này dùng bữa." Lý Diệu Tâm nhiệt tình giới thiệu với hai huynh muội.

Lâm Tiểu Lộc nhìn một chút nam nam nữ nữ đang đi ra đi vào từ cổng sau của nhà ăn lớn, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Sư tỷ ngươi không phải nói núi Trích Tinh chúng ta không có bao nhiêu đệ tử sao?”

“Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn của Nga My, bình thường ở dưới chân núi." Lý Diệu Tâm giới thiệu: "Nga My (Chín đỉnh mười phong), mỗi một đỉnh đều sẽ có rất nhiều đệ tử ngoại môn.”

Vừa nói, Lý Diệu Tâm vừa dắt hắn và Tiểu Ngọc Nhi vào nhà ăn.

Lúc này vừa vặn là thời điểm dùng bữa, trong sảnh lớn ngồi rất nhiều đệ tử ngoại môn, mà bọn họ vừa nhìn thấy Lý Diệu Tâm, trên mặt mỗi người đều hiện lên một tia kính sợ.

“Tỷ tỷ, những người đó hình như đều rất sợ tỷ " Tiểu Ngọc Nhi tò mò hỏi.

Lý Diệu Tâm cười nói: "Nga My rất coi trọng lễ tiết cấp bậc, quy định cũng như quản giáo rất nghiêm khắc, trừ phi có thiên phú siêu phàm, nếu không tất cả mọi người đều xuất phát từ đệ tử ngoại môn, mà đệ tử ngoại môn phải lấy được top 3 trong khảo nghiệm tông môn hàng năm, mới có thể thăng lên làm đệ tử nội môn.”

“Vậy ta và muội muội là ngoại môn hay nội môn?" Lâm Tiểu Lộc hỏi.

Lý Diệu Tâm tiếp tục cười nói: "Các ngươi là đệ tử sư phụ tự mình thu, trực tiếp là đệ tử nội môn, không cần làm việc vặt, chỉ cần chuyên tâm tu hành là tốt rồi. Ở Nga My, đệ tử ngoại môn đều là mười sáu tuổi mới bắt đầu thu nhận, mà đệ tử nội môn thì khác biệt đôi chút, sẽ có rất nhiều tiểu hài tử có thiên phú rất tốt giống như các ngươi vậy đó, tuổi còn nhỏ đã thành đệ tử nội môn rồi.”

“Ồ!" Lâm Tiểu Lộc vừa nghe vừa hài lòng gật gật đầu.


Hắn đúng là có tố chất làm lão đại mà, xuất phát điểm của hắn phải cao hơn người khác là đúng rồi, trực tiếp làm luôn đệ tử nội môn, oa ha ha ha~

Lý Diệu Tâm nhìn nam hài đứng đó ngửa đầu cười ngây ngô, nàng dở khóc dở cười, cảnh cáo:

"Tiểu sư đệ, tuy rằng ngươi là đệ tử nội môn nhưng cũng không thể ham chơi đâu. Bắt đầu tính từ ngày mai, nếu trong vòng một năm ngươi không cách nào tiến vào Ngưng Khí Cảnh, mặc dù ngươi có là đệ tử do đích thân sư phụ thu nhận, cũng sẽ tự động giáng cấp rớt xuống làm ngoại môn đệ tử."

“Ha ha ha ha......hả?”

Tiếng cười của nam hài khựng lại, giống như không có chuyện gì xảy ra, đi theo Lý Diệu Tâm lên lầu các nơi chuyên dùng bữa của đệ tử nội môn.

Không lâu sau, ba người đi tới lầu hai trang hoàng lịch sự tao nhã, mà vừa mới tới lầu hai, lập tức có một gã sai vặt áo xanh, vẻ mặt nịnh nọt chạy tới.

“Chào Diệu Tâm sư tỷ." Gã sai vặt áo xanh tươi cười chào đón, nịnh hót liên hồi:

“Sư đệ hôm nay rời giường, thấy ngoài cửa sổ chim khách kêu to, thì ra là Diệu Tâm sư tỷ đến dùng bữa, thật sự là không đón từ xa, không đón từ xa.”

Lý Diệu Tâm bị hắn chọc cho vuii vẻ, che miệng cười: "Hầu Tam Nhi ngươi bớt ba hoa lại đi, ngươi mà đem công phu vỗ mông ngựa này dùng vào tu hành thì đã sớm thăng chức thành đệ tử nội môn rồi đấy." Nói xong, nàng liền giới thiệu cho gã sai vặt: "Hai vị này là Lâm Tiểu Lộc sư đệ và Tiểu Ngọc Nhi sư muội, đều là đệ tử sư phụ ta mới nhận về, về sau ngươi hảo hảo chiêu đãi hai đứa nhóc này nhé, đừng lơ là bọn nó.”

Gã sai vặt tên Hầu Tam Nhi vừa nghe, vội vàng cung kính, khom lưng hành lễ với hai huynh muội: "Đệ tử ngoại môn Hầu Tam Nhi, ra mắt Lâm Tiểu Lộc sư huynh và Tiểu Ngọc Nhi sư tỷ.”

Tiểu Ngọc Nhi có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Hầu Tam Nhi, thân thể nho nhỏ trốn sau lưng Lý Diệu Tâm, giống như con thú non sợ hãi, Lý Diệu Tâm nhìn nàng, trong lòng hô to đáng yêu.


Mà Lâm Tiểu Lộc lại không sợ hãi như vậy, hắn thấy vật thể giống như khỉ trước mặt tôn sùng mình, lập tức bày ra tư thế đại lão, chắp tay nhỏ ra sau lưng, đắc ý nói: "Tiểu tử không tệ, sau này ngươi theo ta.”

Hầu Tam Nhi sửng sốt, Lý Diệu Tâm cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng, tiểu sư đệ này của mình, mục đích chính khi lên đây là để tấu hài hả?.

Lâm Tiểu Lộc bảy tuổi tiếp tục kiêu ngạo bảo Hầu Tam Nhi: “Nào, gọi lão đại đi!"

Hầu Tam Nhi nhìn tiểu sư huynh cao đến đùi mình, hơi chần chờ một chút, vẻ mặt xấu hổ nói: "Lão.... lão đại.”

"Ừm~~” Lâm Tiểu Lộc cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, nở nụ cười đặc biệt ngu ngốc: "Về sau ngươi liền theo lão đại lăn lộn, nếu có người khi dễ ngươi liền báo tên của Lâm Tiểu Lộc ta, ha ha ha~"

Lý Diệu Tâm bị một màn này chọc cho cả người run rẩy, nghẹn cười nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển vài hơi mới cắt ngang tiếng cười quỷ dị của Lâm Tiểu Lộc, nói với Hầu Tam Nhi: "Đi lấy mấy phần linh thực mang đến cho ta, nhớ kỹ, làm mềm một chút, sư muội ta tuổi còn nhỏ, ăn không được đồ ăn quá cứng.”

“Được rồi, mời ba vị sư huynh sư tỷ!”

Hai huynh muội cùng Lý Diệu Tâm tiến vào một sương phòng lịch sự tao nhã, vừa vào cửa, Lâm Tiểu Lộc liền tò mò hỏi: "Sư tỷ, linh thực là cái gì?"

"Linh thực chính là thực phẩm được nuôi dưỡng bằng linh khí, dùng lâu dài đối với người tu hành như chúng ta rất có lợi." Lý Diệu Tâm không nhanh không chậm giới thiệu: "Ngoại môn đệ tử mỗi tháng chỉ được dùng một bữa cơm linh thực, mà nội môn đệ tử mỗi ngày có thể dùng một bữa. Nếu đã vượt qua số lần quy định mà vẫn muốn dùng thì cần dùng điểm cống hiến để đổi."

“Vậy điểm cống hiến là gì?" Lâm Tiểu Lộc tiếp tục truy hỏi.


"Điểm cống hiến chính là những đóng góp của ngươi cho Nga My, chúng ta ngoài tu hành có thể đi nhận nhiệm vụ của tông môn, khi hoàn thành sẽ nhận được điểm cống hiến, đến lúc đó là có thể đổi các vật phẩm. Những thứ có thể đổi được bằng điểm cống hiến tương đối nhiều như linh thạch, pháp khí, công pháp các loại."

Hai huynh muội bọn họ còn quá nhỏ nghe không hiểu mấy thứ cao siêu này, vẫn là đồ ăn trước mắt quan trọng hơn.

Lúc ở trong thôn hai huynh muội ngay cả thịt cũng hiếm khi có mà ăn, càng miễn bàn cái gọi là linh thực kia, chỉ nghe thôi cũng cảm giác không tầm thường, bởi vậy trong lòng đều phi thường chờ mong.

Mà đang lúc bọn họ kiễng chân chờ đợi, bên ngoài sương phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười chói tai.

“Diệu Tâm sư muội.”

Một gã tu sĩ cao gầy mặc trường bào màu lam mang theo một đám tu sĩ cợt nhả đi đến.

Vừa vào phòng, tu sĩ cao gầy liền nở nụ cười âm hiểm: "Diệu Tâm sư muội, ta nghe nói núi Trích Tinh các ngươi sau hai mươi năm không ai thèm dòm ngó, rốt cục thu được hai vị tân đệ tử, sư huynh ta đặc biệt tới xem, là thiên tài dạng nào, mới có thể lọt vào mắt xanh của người núi Trích Tinh đây ta…”

Lời này vừa nói ra, những người khác phía sau tu sĩ cao gầy nhao nhao cười lớn.

Lý Diệu Tâm nhướng mày nhìn đám người này.

Tuy rằng trong lòng nàng không muốn thừa nhận, nhưng tình hình của núi Trích Tinh vẫn luôn là trò cười của Nga My.

Không có biện pháp, sư phụ tuy rằng thực lực đứng đầu trong cửu đại trưởng lão, nhưng lão nhân gia hắn trời sinh lười nhác, hơn nữa truyền thừa của núi Trích Tinh thật sự rất khó nhập môn, cho nên đã hơn hai mươi năm không có đệ tử mới.

Nhưng nàng vẫn như cũ không cho phép người khác sỉ nhục Trích Tinh, giờ phút này nàng trừng mắt lạnh lùng nói: "Triệu sư huynh, sư phụ ta tuyển chọn đệ tử còn phải để cho ngươi xem là được hay không được hả?!"

Tu sĩ cao gầy vội vàng khoát tay áo: "Sư huynh đệ Cửu Anh chúng ta chỉ là tương đối tò mò, Trích Tinh hai mươi năm không có đệ tử, hôm nay bỗng nhiên có đệ tử mới tới, hơn nữa còn là hai người, sư huynh ta có thể không đến xem một chút sao? Dẫn các sư huynh đệ tới mở mang kiến thức đó~~”


Nói xong, hắn nhìn Tiểu Ngọc Nhi rụt rè, lại nhìn Lâm Tiểu Lộc, cười híp mắt hỏi một câu: "Hai người các ngươi chính là tân đệ tử của núi Trích Tinh?”

Vừa hỏi xong, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên thu lại, hô to một tiếng: "Đông Phương Đản!”

“Sư huynh, ta ở đây.”

Trong đám người phía sau, một kẻ ăn mặc hoa lệ, tuổi chừng mười tuổi, dáng người mập mạp chen tới.

Tiểu mập mạp cái nọng đầy thịt mỡ, híp một đôi mắt tam giác, cả người cùng quả cầu thịt y hệt nhau, mỗi khi đi đường thịt trên cằm đều run lên theo từng nhịp bước.

Tu sĩ cao gầy khoác vai tiểu mập mạp, cười nói với Lý Diệu Tâm: "Đây là Đông Phương Đản đệ tử sư phụ ta mới thu, trời sinh thổ linh thể.”

“Tê~” Lý Diệu Tâm nghe vậy cả kinh, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn bộ dáng không có chút hấp dẫn nào của tân đệ tử núi Cửu Anh kia, Thổ linh thể trong Ngũ Hành Linh Thể? Truyền thừa phân mạch Cửu Anh lại thu một vị thiên tài trâu bò như thế này??

Tu sĩ cao gầy thấy nàng kinh ngạc, trong mắt ý cười càn rỡ càng đậm, nhìn hai huynh muội họ Lâm, cười nhạo nói: "Tiểu Đản, sư đệ sư muội này bái nhập Nga My cùng một ngày với ngươi đấy, mau đi chào hỏi đi."

Tiểu mập mạp Đông Phương Đản ngầm hiểu, vẻ mặt kiêu căng đi tới trước mặt Lâm Tiểu Lộc, đôi mắt nhỏ đầu tiên là đảo qua Lâm Tiểu Lộc, dòm bộ y phục dính đầy bánh pudding của hắn, sau đó mắt lộ vẻ khinh bỉ, lớn tiếng kiêu ngạo nói: "Ta là con trai của tể tướng Đại Việt Quốc, trời sinh thổ linh thể, Đông Phương Đản, ngươi là người phương nào?"

Sau lưng tiểu mập mạp, tu sĩ cao gầy cùng một đám đệ tử Cửu Anh đều lộ ra bộ dáng xem kịch vui.

Mà Lý Diệu Tâm chợt cảm thấy bất mãn, đám người này rõ ràng là đến khi dễ Trích Tinh bọn họ ít người.

Nàng cau hàng mày thanh tú, vừa mới chuẩn bị tức giận thì Lâm Tiểu Lộc bị tiểu mập mạp nhìn chằm chằm lại bỗng nhiên nhếch miệng cười:

“Ta là phụ thân ngươi!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận