Đệ Nhất Gây Họa Ở Tu Tiên Giới

Lời này vừa nói ra, sương phòng lập tức chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh chết chóc!

Lý Diệu Tâm thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Mà tiểu mập mạp kia nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Lâm Tiểu Lộc thấp hơn mình một cái đầu, tức giận cả người run rẩy.

Thằng oắt con nhà quê này lại dám mắng mình!

Các sư huynh núi Cửu Anh phía sau hắn cũng tức giận không nhẹ, tên tu sĩ cao gầy dẫn đầu kia sắc mặt âm trầm nói: "Tân đệ tử của núi Trích Tinh rất kiêu ngạo đó!!"

Lý Diệu Tâm ôm cánh tay hừ lạnh: "Sao vậy? Muốn lấy lớn hiếp nhỏ? Khi dễ tiểu sư đệ của ta? Triệu Chí Bằng, Cửu Anh các ngươi cũng quá không biết xấu hổ đi!”

Tu sĩ được gọi là Triệu Chí Bằng không đáp lại lời Lý Diệu Tâm, mà nhìn về phía Lâm Tiểu Lộc, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh hăm dọa.

"Ta cũng không dám khi dễ tiểu sư đệ núi Trích Tinh đâu, ta chỉ là muốn cho tân đệ tử của núi Cửu Anh chúng ta cùng tân đệ tử Trích Tinh các ngươi luận bàn một chút, thế nào?"

Lý Diệu Tâm nổi giận đến mức bốc hoả, chỉ vào Triệu Chí Bằng lớn tiếng mắng: "Tiểu mập mạp này ít nhất mười tuổi, sư đệ ta mới bảy tuổi, ngươi đây rõ ràng chính là lấy lớn hiếp nhỏ!”

Lời này vừa nói ra, các tu sĩ phía sau Triệu Chí Bằng đều châm biếm phản bác:

“Lý sư muội lời nói này có chút không đúng đâu, chúng ta là người tu hành luận bàn nào có luận tuổi?”

“Đúng vậy, luận bàn còn phải xem tuổi tác lớn nhỏ, cũng không sợ bị người khác nhạo báng.”


“Diệu Tâm sư muội, không dám luận bàn thì cứ nhận là không dám, sư huynh Cửu Anh chúng ta không chê cười các ngươi!”

Một đám người rộn ràng nhốn nháo cười ha ha, thanh âm càn rỡ, ngay cả Hầu Tam Nhi bưng linh thực bên ngoài sương phòng cũng cảm thấy chói tai khó nghe.

Lý Diệu Tâm mặt ngọc đỏ bừng, cắn răng tức giận nói: "Sư đệ ta cùng sư đệ ngươi đều là tân đệ tử Nga My, còn chưa bắt đầu tu hành, trong cơ thể căn bản không có linh lực, đều là hài tử cả, luận bàn không nhìn tuổi? Các ngươi muốn xem cái gì? Xem hai tiểu hài tử tay đấm chân đá hay sao?”

Triệu Chí Bằng thấy Lý Diệu Tâm tức giận không nhỏ, tay đang run run, hắn sảng khoái trong lòng, thanh âm bén nhọn châm chọc nói: "Lý sư muội không nên gấp, không dám luận bàn thì là không dám nha~ Cái gì mà lắm lý do như vậy~"

Nói xong, hắn vỗ vỗ vai tiểu mập mạp nói: "Tiểu Đản, sư huynh mang ngươi trở về, chúng ta cùng nhau đi tuyên truyền, cùng là tân đệ tử nhưng núi Trích Tinh đến dũng khí luận bàn cùng ngươi đều không có, ha ha ha~"

Tiểu mập mạp nghe vậy liền mặt mày hớn hở, nhìn Lâm Tiểu Lộc nhỏ hơn mình ba tuổi, thấp hơn mình một cái đầu, kiêu ngạo ngẩng đầu hừ một tiếng, quay đầu chuẩn bị rời đi với Triệu Chí Bằng.

“Luận bàn...... nghĩa là gì?”

Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, Lâm Tiểu Lộc bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Hắn cùng muội muội còn quá nhỏ, không hiểu ý nghĩa của mấy từ sâu xa đó!

Mà đoàn người núi Cửu Anh nghe xong lại cười ha ha, lồng ngực Lý Diệu Tâm phập phồng tức tối.

“Ha ha ha ha, tân đệ tử Trích Tinh vậy mà…. Vậy mà…. luận bàn cũng không hiểu, ha ha ha......”

“Ta còn tưởng rằng núi Trích Tinh sau 20 năm mới thu nhận một cặp đệ tử, bọn họ chắc sẽ là thiên tài siêu phàm gì đó, hoặc không cũng là kỳ tài ngút trời ai có ngờ…. lại ngốc thế này…”


Triệu Chí Bằng cười đến ôm bụng, nhìn Lâm Tiểu Lộc hừ một tiếng: "Luận bàn chính là ngươi cùng sư đệ của ta đánh một trận, hiểu chưa?"

Lâm Tiểu Lộc mơ hồ gật gật đầu, sau đó chớp đôi mắt to tò mò hỏi: "Vậy khi nào thì có thể luận bàn?"

“Bất cứ lúc nào cũng có thể." Triệu Chí Bằng vẫy vẫy tay không kiên nhẫn trả lời, lần này hắn vốn là tới bới móc, giờ phút này mục đích đã đạt được, cũng không muốn tiếp tục dây dưa mất thời gian, hắn muốn trở về tuyên truyền khắp tông môn về sự nhát gan của đệ tử núi Trích Tinh!

Mà ngay khi hắn vừa trả lời xong, Lâm Tiểu Lộc bỗng nhiên cầm lấy bình sứ bạch ngọc trên bàn, đập vào người tiểu mập mạp trắng trẻo trước mặt!

“Bang!! Loảng xoảng!!" Một tiếng giòn vang, bình sứ chia năm xẻ bảy, tiểu mập mạp thì hét thảm một tiếng, ngã xuống đất, mặt bê bết máu!

Một màn này khiến tất cả mọi người chấn động, nhất thời đều sững sờ tại chỗ.

Nhưng bọn họ ngây ngẩn cả người không có nghĩa là Lâm Tiểu Lộc cũng ngây ngẩn chung. Khi tiểu mập mạp che mặt kêu thảm thiết, hài tử bảy tuổi này không chút do dự, một cước rồi lại một cước liên tục đạp trên người Đông Phương Đản, đạp nhanh đến mức tiểu mập mạp gần như lăn vòng tròn trên đất, nước mắt nước mũi chảy khắp nơi.

Vừa đạp, Lâm Tiểu Lộc vừa mắng khí thế: "Khóc khóc khóc, khóc con mẹ ngươi chứ khóc, cũng không hỏi thử xem ta là ai mà ngươi dám chọc vào, còn cùng lão tử luận bàn?? Lão tử lúc còn trong bụng mẹ đã biết chém người rồi đó, mẹ nó!!"

Phía sau, Tiểu Ngọc Nhi mặc yếm chớp chớp con ngươi sáng ngời tràn đầy sự ngây thơ chất phác, ngồi ở trên ghế lắc lư chân nhỏ, vui vẻ nhìn ca ca đánh người.

Loại chuyện này trong mắt nàng thấy nhưng không thể trách, ca ca trước kia vì bảo vệ nàng không bị khi dễ, thường xuyên ở trong thôn cùng những hài tử trong thôn đánh nhau. Hắn chỉ có một mình nhưng đối phương bao giờ cũng gấp ba, gấp bốn. Lăn lộn sinh hoạt như vậy đã dưỡng thành phong cách chiến đấu của Lâm Tiểu Lộc là “Nhanh, Chuẩn và Độc”, tốt nhất có thể hạ ngay từ chiêu đầu vì nếu đánh càng lâu thì với sự chênh lệch quân số hắn sẽ dần không còn sức nữa.

“Dừng tay!”


Vào lúc tiểu mập mạp sắp bị đạp chết, xung quanh mới kịp hồi thần phản ứng. Triệu Chí Bằng tức giận giơ tay muốn giáo huấn tiểu quỷ trước mắt này. Lý Diệu Tâm vừa thấy lập tức chuẩn bị ngăn cản, mà Lâm Tiểu Lộc cư nhiên không sợ chút nào. Trong nháy mắt Triệu Chí Bằng giơ tay lên, hắn cầm lấy một mảnh sứ bị vỡ trong ấm trà, ngồi xổm trước mặt tiểu mập mạp vẫn còn gào khóc, trực tiếp đem mảnh sứ nhắm ngay trước con ngươi của hắn, chỉ cách có vài phân, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô non nớt nhìn về phía Triệu Chí Bằng nói:

“Ngươi muốn làm gì?”

Triệu Chí Bằng sửng sốt một chút, nhìn mảnh sứ bén nhọn trong tay nam hài, tay hắn nâng được một nửa cứ như vậy dừng ở không trung, do do dự dự không dám động thủ đánh Lâm Tiểu Lộc.

Hắn chỉ là tu sĩ Ngưng Khí Cảnh tầng ba, hắn không nắm chắc có thể cứu được tiểu mập mạp mà không làm nó bị thương hay không.

Lý Diệu Tâm cũng hoảng sợ, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tiểu Lộc tràn đầy kinh ngạc, tiểu sư đệ của mình... thoạt nhìn thật hung dữ.

Bên trong sương phòng lập tức an tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc của tiểu mập mạp còn đang vang vọng.

Hồi lâu sau, Triệu Chí Bằng thở hổn hển mấy hơi, ngực phập phồng kịch liệt, tức giận nói:

"Tốt, tân đệ tử núi Trích Tinh, ngươi giỏi lắm, chuyện này ta nhất định sẽ báo lên Chấp Pháp Đường, ngươi chờ chịu phạt đi!"

Hắn chỉ vào Lâm Tiểu Lộc lớn tiếng tức giận: "Tùy ý đánh đồng môn đệ tử, hoàn toàn không có kỷ luật, không tôn trọng tiền bối, ngươi xong rồi!"

Hắn hùng hổ nói một trận, nhưng mà Lâm Tiểu Lộc không lộ ra thần sắc kinh hoảng gì, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay cũng không có chút biểu tình biến hoá. Đợi hắn nói xong, Lâm Tiểu Lộc nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Ngọc Nhi.”

“Muội đây!” Tiểu nữ hài ở phía sau hắn ngọt ngào trả lời.

“Vừa rồi ca ca hỏi vị sư huynh này luận bàn là có ý gì, vị sư huynh này nói như thế nào?" Lâm Tiểu Lộc nhìn chằm chằm Triệu Chí Bằng, nhưng câu hỏi là dành cho muội muội hắn.

“Sư huynh nói luận bàn là đánh nhau." Tiểu Ngọc Nhi giọng trẻ con, ngây ngô trả lời.

“Vậy...... khi nào thì có thể đánh nhau đây?" Lâm Tiểu Lộc lại hỏi.


Tiểu Ngọc Nhi nghiêng đầu cười nói: "Sư huynh nói bất cứ lúc nào cũng có thể!”

Triệu Chí Bằng nhất thời sắc mặt khó coi, mà phía sau hắn những sư huynh đệ khác giúp hắn phản bác nói: "Nhưng mà ngươi còn dùng vũ khí!"

"Dùng vũ khí đánh nhau, không phải đều là đánh nhau sao?" Lâm Tiểu Lộc tiếp tục không nhanh không chậm hỏi ngược lại.

Tên đạo nhân kia nhất thời nghẹn họng, trừng mắt không trả lời được.

Mà Triệu Chí Bằng cũng kịp phản ứng, hắn trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Lộc, lớn tiếng cả giận nói: "Dùng vũ khí để giết người, khác hẳn với đánh nhau. Luận bàn không phải để ngươi giết người!"

“Vậy...... hắn chết rồi sao?”

Lời nói bình tĩnh vừa ra, Triệu Chí Bằng nhất thời lại tiếp tục nghẹn, cả người đều bị lửa giận công tâm, ngón tay chỉ vào Lâm Tiểu Lộc không ngừng run rẩy, nhưng thật sự là tiểu mập mạp của núi Cửu Anh…. Chưa có chết…

Cuối cùng, Lâm Tiểu Lộc bỗng nhiên nhếch môi, ngọt ngào cười nói: "Sư huynh, lần này luận bàn, ai thắng?"

Triệu Chí Bằng thân thể không kiểm soát được nổi lên từng đợt gai ốc, chẳng biết tại sao, nam hài này còn chưa chính thức tu luyện bí thuật của tông môn lại khiến hắn cảm nhận được một tia sợ hãi.

Mà Lâm Tiểu Lộc thấy hắn không nói lời nào, nụ cười dần biến mất, mảnh sứ sắc bén trong tay mạnh mẽ tiến sát hơn về phía đôi con ngươi trợn to của Đông Phương Đản!

"Ta hỏi ngươi ai thắng?!"

Tiểu mập mạp mặt đầy máu nhìn mảnh sứ vỡ gần trong gang tấc, cả người cứng ngắc không dám lộn xộn chút nào, sụp đổ lớn tiếng khóc gào: "Ngươi thắng!”

Nói xong, dưới háng tiểu mập mạp bốc lên mùi khai đặc trưng mà ai cũng biết là cái gì đó...

Hắn, vậy mà, bị tiểu hài tử bảy tuổi, dọa tè ra quần...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận