Đệ Nhất Gây Họa Ở Tu Tiên Giới

Triệu Chí Bằng cùng đệ tử núi Cửu Anh thấy tiểu mập mạp mất mặt xấu hổ như thế, sắc mặt thoắt cái đều biến thành màu gan heo.

Mà Lý Diệu Tâm thì hoàn toàn không buồn bực như vừa rồi nữa, vui mừng ngẩng lên, khuôn mặt tươi cười nói: "Tiểu Lộc, sư đệ Cửu Anh nếu đã nhận thua thì mau buông hắn ra đi, Trích Tinh chúng ta cũng không phải loại người cắn mãi không nhả như – những – kẻ - nào – đó~~”

Đối với Lý Diệu Tâm, Lâm Tiểu Lộc coi như là tương đối nghe lời nàng, lúc này mới buông lỏng mảnh sứ trong tay ra đứng dậy, mà tiểu mập mạp cũng vội vàng vừa lăn vừa bò đến bên cạnh đám người Triệu Chí Bằng.

Hắn bị dọa sợ, khuôn mặt tròn trịa kinh hoảng trắng bệch, dù sao vẫn là một tiểu hài tử mười tuổi, chưa từng thấy qua người nào tàn nhẫn như Lâm Tiểu Lộc, mặc dù chạy trở lại bên cạnh Triệu Chí Bằng nhưng vẫn khóc không ngừng, run rẩy không dám nhìn Lâm Tiểu Lộc.

Mà Lâm Tiểu Lộc thì đắc ý đút tay vào túi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khinh thường.

Cái gì thổ linh thể, cũng không có gì xuất sắc, căn bản chính là một kẻ nhát gan. Hắn và muội muội thuở nhỏ mất cha mất mẹ, từ nhỏ đã phải đi ra ngoài lăn lộn, tự mình học cách ăn nói, hành động, khí chất giống phường trộm cướp, rèn luyện sự can đảm, đánh nhau càng phải tàn nhẫn. Hoặc là không động thủ, nếu động thủ phải khiến đối phương không có cơ hội phản kháng, so sánh với huynh đệ Lâm gia trải đời sớm, tiểu mập mạp này thật sự là kém xa.

“Thế nào Triệu sư huynh? Trở về nhớ tuyên truyền, tân đệ tử của núi Cửu Anh các ngươi bị sư đệ núi Trích Tinh chúng ta, doạ tè ra quần." Lý Diệu Tâm đắc ý dào dạt châm chọc nói.

Nghe Lý Diệu Tâm nói, sắc mặt Triệu Chí Bằng khó coi như ăn phải ruồi bọ, hắn trừng mắt liếc thiếu nữ một cái hừ lạnh: "Sư đệ ta là thổ linh thể trời sinh, không tốn vài năm sẽ trở thành trụ cột vững vàng của truyền thừa núi Cửu Anh chúng ta, đến lúc đó ta lại mang hắn đến cùng các ngươi phân cao thấp.”

Nói xong, hắn nhìn Lâm Tiểu Lộc, nhớ kỹ hôm nay nhục nhã của mấy huynh đệ núi Cửu Anh hắn là do thằng oắt con này gây nên rồi vung tay áo rời đi.

Hắn vừa đi, những đệ tử núi Cửu Anh khác cũng từng người mặt mũi âm trầm rời đi, bọn họ đã không còn sĩ diện để náo loạn ở chỗ này.

Tiểu mập mạp tên là Đông Phương Đản ôm cái đầu còn đang chảy máu kia, sợ hãi liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Lộc một cái, vểnh mông chạy trốn thật nhanh.

Thấy những kẻ đáng ghét đã đi hết, Lý Diệu Tâm lập tức hoan hô một tiếng.

“Oa oa~tiểu sư đệ, ngươi thật sự là quá ngầu!" Nàng cưng chiều xoa đầu Lâm Tiểu Lộc, đôi mắt đẹp tràn đầy vui mừng nói: "Hôm nay sư đệ bảo bối đã trút cho sư tỷ một ngụm ác khí rồi đấy!”


Dầu tóc Lâm Tiểu Lộc bị thiếu nữ chà tới chà lui giống như nhồi bánh trôi, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn lầm bầm: "Sư tỷ đừng vò tóc đệ được không? Sau này đệ muốn làm lão đại đấy!”

“Lão đại?" Lý Diệu Tâm nghe mà sửng sốt, trên mặt lộ ra biểu tình ngây ngốc ngắn ngủi đáng yêu.

“Lý tưởng của ca ca muội là làm lão đại bang phái, thu phí bảo kê, đi chợ ăn kẹo hồ lô không trả tiền!" Tiểu Ngọc Nhi ở một bên dứt khoát giải thích.

Lý Diệu Tâm nghe xong dở khóc dở cười, vươn ngón tay xinh đẹp túm lấy lỗ tai Lâm Tiểu Lộc, cười mắng: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, còn muốn học người ta làm đại ca?"

Lỗ tai Lâm Tiểu Lộc bị nhéo đau muốn chết làm cả người hắn không dám lộn xộn, hắn cố nén đau đớn, nghiêng đầu liếc xéo nhìn Lý Diệu Tâm:

"Nữ nhân, ta khuyên ngươi tốt nhất buông ta ra, nếu không ta sẽ làm cho ngươi hối hận khi đã sinh ra trên đời đó!"

Lý Diệu Tâm "Xì" cười, tức giận vỗ hắn một cái.

“Gọi ta là sư tỷ, tiểu quỷ không lễ phép.”

Lý Diệu Tâm đang cùng Lâm Tiểu Lộc đùa giỡn, Tiểu Ngọc Nhi ngồi một bên bỗng nhiên kỳ quái hỏi: "Sư tỷ, vừa rồi cái kia…. Tu sĩ xấu xí ấy, nói núi Trích Tinh chúng ta, hai mươi năm không có tân đệ tử, đây là thật hay giả vậy?"

“Đương nhiên là thật rồi~" Lý Diệu Tâm cười nói: "Sao vậy tiểu sư muội?”

"Nhưng sư tỷ người nhìn không giống người lớn hai mươi tuổi chút nào?" - Tiểu Ngọc Nhi chỉ ngón tay về phía nàng, giọng nói trẻ con nói ra nghi vấn vô cùng sắc bén.

Lâm Tiểu Lộc lúc này cũng phản ứng lại, nghi hoặc nói: "Đúng vậy, sư tỷ năm nay không phải mười sáu tuổi sao, không hợp với mốc thời gian hai mươi năm đâu!”


Lý Diệu Tâm nghe vậy vuốt mũi Lâm Tiểu Lộc, cười thần bí với hai huynh muội: "Sư tỷ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, bị thương rất nặng, được sư phụ cứu về núi Trích Tinh, sau đó phong ấn ta ở trong một tảng băng ngàn năm, trong năm năm đó cơ thể của ta ngừng phát triển, đóng băng cùng với tảng băng lớn đó luôn. Mãi đến năm năm sau sư phụ mới tìm được cách chữa trị cho ta, lúc nó mới giải phong ấn cho ta khỏi tăng băng kia.”

Hai huynh muội nghe nàng kể mà há hốc miệng, một bộ dáng không thể tin được.

Mà Lý Diệu Tâm thấy bộ dáng ngơ ngác của hai người bọn họ, lập tức che miệng cười ra tiếng.

Ba người đùa giỡn một hồi, Hầu Tam Nhi bưng Linh Thực đi vào.

“Diệu Tâm sư tỷ, Tiểu Ngọc Nhi sư tỷ, Tiểu Lộc sư huynh, linh thực đã được chuẩn bị tốt rồi ạ.”

Lý Diệu Tâm đang trêu chọc Lâm Tiểu Lộc mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn Hầu Tam Nhi.”

"Hắc hắc, sư tỷ ngài với ta còn khách khí cái gì, các ngươi chậm rãi dùng bữa nhé." Hầu Tam Nhi cười đem linh thực mang lên bàn, sau đó cáo lui đi ra ngoài.

Trên bàn ăn, hai huynh đệ Lâm gia đã sớm đói bụng vừa thấy đồ ăn lên bàn, đã khẩn cấp ghé cái đầu nhỏ lên nhìn chằm chằm.

Mà vừa nhìn, hai người bọn họ nhất thời thất vọng.

Trên bàn đặt một cái đĩa ăn, trong đĩa ăn đặt ba chén cơm nhỏ, ngoài ra không có gì khác.

Hai huynh muội đều bối rối, đây là linh thực sư tỷ thổi phồng nãy giờ hả?

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Không có thịt thì thôi không nói, ngay cả đồ ăn kèm cũng không có? cơm còn ít đến đáng thương, một chén thoạt nhìn chỉ có mấy chục hạt gạo, không phải là ăn một miếng xong là hết bát rồi hả?

Lâm Tiểu Lộc bảy tuổi trong lòng cảm thán, không thể tưởng được môn phái tu tiên hoá ra nghèo đến như vậy. Bữa ăn này còn không bằng bữa tối của hắn và muội muội lúc còn ở thôn đâu….

Lần này thật sự là bị Lý Minh Nho lừa, sớm biết nghèo nàn dữ vậy, hắn đã không dẫn muội muội theo!!

Lý Diệu Tâm thấy hai huynh muội nhìn Linh Thực, mặt lộ vẻ chua xót, lập tức biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, cười híp mắt giới thiệu: "Sư đệ sư muội, đây là Linh Thực, được nấu từ Linh Mễ, các ngươi đừng thấy nó bình thường không có gì lạ, mùi vị lại rất mỹ vị, hơn nữa có thể loại bỏ tạp chất thân thể, đối với tu hành cũng rất có lợi.”

Lâm Tiểu Lộc liếc nàng một cái, bĩu môi không nói lời nào, mà Tiểu Ngọc Nhi đói bụng lắm rồi, đã không quản được nhiều như vậy. Nàng còn chưa học được cách dùng đũa nên trực tiếp lấy tay cầm nắm cơm nhỏ trong chén ném vào trong miệng nhai chóp chép..

“Ấy chết, tiểu sư muội, ngươi không biết dùng đũa, sư tỷ có thể đút cho ngươi, lần sau không được dùng tay!" Lý Diệu Tâm cũng định đút cho nàng nhưng không kịp.

Giờ phút này, Tiểu Ngọc Nhi ăn xong cơm nắm, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mắt to sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn ngập kinh ngạc:

“Ca ca, cái này ăn thật ngon......”

Lâm Tiểu Lộc nghe vậy sửng sốt, cũng nhìn sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi, kinh ngạc vạn phần.

Bởi vì quanh năm lang thang trong thôn, bữa no bữa đói, thân thể của hắn và muội muội cũng không phải đặc biệt tốt. Làn da vẫn luôn là màu vàng sậm không khỏe mạnh, mà giờ phút này, làn da của muội muội lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành trắng nõn hồng hào!

Thứ này thần kỳ như vậy?

Lâm Tiểu Lộc không do dự nữa trực tiếp đem cơm ném vào trong miệng từ từ thưởng thức, mà vừa nếm, cả người hắn đều ngẩn ra.

Cơm vừa vào miệng liền hóa thành một đạo nhiệt lưu trượt vào cổ họng, toàn bộ khoang miệng nhất thời lan toả hương thơm vô tận, trên người đột nhiên thấy ấm áp, cảm giác đói khát trong bụng đã biến mất không còn nữa.

“Thế nào? Ăn ngon không?" Lý Diệu Tâm ở một bên cười tủm tỉm hỏi.


Lâm Tiểu Lộc liên tục gật đầu, ăn ngon quá!

Lý Diệu Tâm cười càng vui vẻ, hai con mắt đều cong thành hình bán nguyệt, nàng đem phần linh thực của mình đẩy tới trước mặt hai huynh muội: "Này, phần sư tỷ cũng cho hai người các ngươi.”

Lâm Tiểu Lộc nhìn cơm mỹ vị trước mặt, nghi hoặc nói: "Sư tỷ ngươi không ăn sao?”

Lý Diệu Tâm đỡ cằm trắng nõn lắc đầu: "Sư tỷ tích cốc đã lâu, hơn nữa ngày nào cũng ăn những thứ này, đã sớm ăn chán rồi.”

Lâm Tiểu Lộc gật đầu, nói tiếng cảm ơn, sau đó đem phần lớn hạt gạo cho muội muội, chính mình chỉ lưu lại một phần nhỏ.

“Tiểu Ngọc Nhi, nói cám ơn sư tỷ đi." Lâm Tiểu Lộc nói với muội muội.

Tiểu Ngọc Nhi nhìn Lý Diệu Tâm cười ngọt ngào: "Cảm ơn sư tỷ.”

Lý Diệu Tâm cưng chiều sờ đầu Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt tràn đầy yêu thương.

"Đúng rồi sư tỷ, vừa rồi Triệu sư huynh kia, còn có cái gì Cửu Anh đệ tử, vì sao muốn qua chỗ chúng ta gây phiền phức vậy?" Lâm Tiểu Lộc tò mò hỏi.

Tiểu Ngọc Nhi đang ăn linh thực cũng thở phì phò hùa theo: "Đúng vậy, bọn họ nhìn thật là xấu xa.”

Lý Diệu Tâm nghe vậy cười khổ một tiếng:

"Trích Tinh chúng ta, cùng Cửu Anh tồn tại đã lâu lắm rồi, cái này các ngươi không cần quan tâm, chỉ cần chăm lo tu hành là được." Nàng cũng không giải thích quá nhiều, không muốn khiến sư đệ, sư muội áp lực.

“Vậy sư tỷ, Cửu Anh là cái gì? Trích Tinh chúng ta là cái gì?”

Lâm Tiểu Lộc hỏi ra vấn đề mình tò mò đã lâu, hắn đến bây giờ cũng chỉ biết nơi này gọi là Nga My, mình thuộc về phân mạch Trích Tinh trong Nga My, nhưng Trích Tinh là cái quái gì, hắn lại hoàn toàn mù mờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận