Ra khỏi bệnh viện thì đã gần mười một giờ tối.
Văn phó quan lái xe đưa Kiều Vãn đến vùng ngoại ô Bắc Xuyên, Cố Cảnh Đình có một căn nhà riêng được xây ở lưng chừng núi thuộc vùng ngoại ô.
Cố Cảnh Đình không phải là người Bắc Xuyên, quê quán anh ở Thượng Hải.
Không tính đến thế lực cá nhân của Cố Cảnh Đình, nhà họ Cố đứng sau anh cũng có thế lực khá lớn ở Thượng Hải.
Ông cụ Cố không chỉ là doanh nhân mua bán hàng Tây, mà còn có quan hệ với cả hắc bạch lưỡng đạo, có được lịch sử trăm năm với nước Trung Hoa.
Bây giờ, ông là anh em kết bái với lão đại của Thanh bang, vốn được mệnh danh là bang phái đệ nhất, còn Cố Cảnh Đình là con nuôi của lão đại này.
Người ta đồn rằng dưới gối lão đại không có con, chỉ có một mình Cố Cảnh Đình là con nuôi, được coi như con ruột của ông ta, rất có thể sau này Thanh bang sẽ được giao vào trong tay anh.
Lần này, Cố Cảnh Đình đến Bắc Xuyên chỉ để giải quyết một số việc riêng.
Mẹ anh là người Bắc Xuyên, căn nhà riêng này cũng do mẹ anh để lại cho anh.
Mỗi năm đến ngày giỗ của mẹ anh, anh sẽ trở về ở nhà này từ mười ngày đến nửa tháng.
Ngôi nhà có tông màu trắng nằm ẩn ở giữa lưng chừng núi, xung quanh là rừng cây xanh bạt ngàn.
Tuy núi không cao nhưng cũng phải leo cả trăm bậc thang mới lên đến được tòa nhà kia.
Những bông hoa dại không rõ tên mọc ở hai bên bậc thềm, lặng lẽ hé nở trong bóng đêm yên tĩnh.
Văn phó quan đi ở phía trước, Kiều Vãn Đồng đi ở phía sau, ánh trăng chiếu rọi ở trên người cô, mang đến cho cô một quầng sáng lạnh lẽo.
Khuôn mặt nhỏ như hoa đào ẩn chứa vẻ lãnh đạm, cô không hy vọng gặp mặt Cố Cảnh Đình, chỉ là mâu thuẫn phát ra từ trong xương cốt.
Cô đã hứa với Cố Cảnh Đình sẽ là người phụ nữ của anh, nhưng cô biết rất rõ cô chỉ là món đồ chơi mà anh thích, rốt cuộc sẽ không có kết quả tốt.
Thân thể của cô có thể hiến dâng cho anh, nhưng tâm hồn của cô lại tự do, từ đáy lòng cô lại chống cự Cố Cảnh Đình.
Cô chỉ mong rằng những bậc thang trước mặt có thể kéo dài vô hạn, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Sau khi bước lên bậc thang, trước mặt cô có một cánh cổng sắt nhỏ.
Lúc này Kiều Vãn mới có thể nhìn rõ tòa nhà ở trước mặt.
Tòa nhà ba tầng màu trắng xây theo kiểu phương tây, lộng lẫy như một tòa lâu đài cổ kính Tây Âu.
Phía trước tòa nhà kiểu phương tây này có một vườn hoa lớn hình tròn.
Bên trong khu vườn xinh đẹp và lộng lẫy là những bông hồng đỏ thắm được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, cảnh sắc giống như trong tranh vẽ thuỷ mặc, dưới ánh trăng nhàn nhạt vẫn rực rỡ không gì sánh được.
“Kiều tiểu thư, làm ơn đi với tôi."
Văn phó quan mở cổng sắt bước vào sân trước.
Kiều Vãn cụp mắt đi theo phía sau Văn phó quan, đi theo anh ta vào tòa nhà kiểu tây.
Một người phụ nữ trung niên đi tới trước mặt cô, mái tóc được búi tỉ mỉ ở sau đầu, thân trên mặc áo ngắn màu trắng, bên dưới mặc quần màu đen, chân đi một đôi giày vải màu đen, cô ta là người hầu ở nơi này.
“Tứ gia bảo tôi đưa Kiều tiểu thư đi tắm trước.” Người hầu hạ giọng nói nhỏ với Văn phó quan.
Nghe người hầu nói như vậy, Kiều Vãn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cô cũng đoán được đại khái cô sẽ gặp chuyện gì kế tiếp, không khỏi cảm thấy Cố Cảnh Đình thật sự quá mạnh về mặt nhu cầu đó!
Tối hôm qua anh đã lăn lộn cô hết một đêm, sáng nay lại thêm một lần nữa, đêm nay lại muốn nhiều hơn nữa sao?
Tinh lực của người đàn ông này quả thực là khủng khiếp!
Ngay sau đó, Kiều Vãn không khỏi nghĩ đến Cố Cảnh Đình thật dũng mãnh ở phương diện nào đó, hoàn toàn giống như một con sói đói, hung hăng cắn xé con mồi thuộc về nó, không chút lưu tình.
“Kiều tiểu thư, đây là Liễu quản gia, cô nên đi theo dì Liễu đi tắm trước.” Văn phó quan quay đầu nhìn về phía Kiều Vãn, nhẹ giọng nói.
Kiều Vãn yên lặng gật đầu, đi theo dì Liễu lên phòng.
Tái bút: Truyện này viết theo thời Trung Hoa Dân Quốc, có bối cảnh hư cấu, không nghiên cứu lịch sử, không cần theo sát từng chữ, không đúng lắm ...