Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 28: CỐ Ý LÀM KHÓ
Tác giả: Luna Wong
Tiến vào Đại Lý tự cũng là giờ cơm rồi, Khâu Bối Vận ngồi ở vị trí ăn tập thể chờ đợi cơm đưa tận miệng. Á Bằng là người mang cơm đến cho nàng, hắn nói: “Khâu tiểu thư, không biết ngươi thích ăn thứ gì, ta mỗi thứ đều lấy một ít.”
“Đa tạ.” Khâu Bối Vận nhìn mỹ nam trước mặt cười đến híp mắt. Đến khi nhìn thấy dĩa có sáu loại rau bên trong, cộng với một đĩa thịt kho nhỏ cùng một chén cơm trong khay thì mặt đen thui.
Quay sang nhìn Long Ngự Quân bên cạnh, nhìn thấy hắn cũng không khác gì bản thân, nàng lập tức tựa sát bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: “Có phải quốc khố có vấn đề hay không? Vì sao thức ăn lại kém như vậy?”
“Không ăn có thể quay về.” Long Ngự Quân lại hướng nàng nở một nụ cười như đao.
Nàng nhớ lại hắn nhìn không thấy lại là lần đầu đến đây, vì vậy không biết cũng là lẽ bình thường. Nhìn quanh một vòng nàng lại hỏi: “Vì sao không thấy Vô Diện?”
Long Ngự Quân không đáp mặt hơi cúi hướng khay thức ăn trước mặt, đây chính là làm khó hắn rồi. Vô Diện bị hắn phái đi làm công sự, hiện ở đây nhiều người. . .
Khâu Bối Vận tận lực làm người tốt một lần, nàng không học theo Vô Diện được, nơi này là Đại Lý tự ai dám hạ độc. Cho dù hắn thân ngọc ngà trân quý thì nàng cũng không có đũa bạc, nếu là học theo Vô Diện sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.
Thế nên, nàng quyết định gắp cho vào chén của hắn.
Long Ngự Quân nghe được âm thanh, lại cảm nhận được cử động của Khâu Bối Vận bên cạnh lập tức cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa. Không nghĩ đến con tiểu hồ ly này còn có lòng tốt như vậy.
Biên Lục từ nãy đến giờ vẫn chưa dám nhìn Khâu Bối Vận, tuy là ngồi cùng bàn nhưng vẫn chôn mặt xuống cái khay trước mặt. Á Bằng ở bên cạnh dùng khuỷu tay húc bắp tay của hắn một cái: “Uy, không dùng bữa a?”
“Nào phải.” Biên Lục xốc lại tinh thần liền cầm đũa, mắt nhìn qua Khâu Bối Vận một cái mới bắt đầu ăn.
Dùng xong, hỏa kỳ lân đưa Long Ngự Quân đến phòng của thiếu khanh. Bên trong có rất nhiều trúc giản được xếp gọn trên kệ sách, cũng có phân loại rõ ràng. Thư án ở đối diện cửa chính, đặt ở trên đài cách đất ba bậc.
Khâu Bối Vận thấy không người mới chép miệng thán: “Đây có được xem là lão thiên gia phù hộ không a, toàn bộ đều là trúc giản.”
Long Ngự Quân bước theo hỏa kỳ lân vững vàng ngồi ở ghế sau thư án: “Bởi vì giấy cùng mực rất đắt, vì vậy lúc trước đều là lưu trữ bằng trúc giản. Mà nơi này lưu trữ toàn bộ các vụ án đã từng qua tay Đại Lý tự.” Giải thích xong hắn an tĩnh ngồi mở trúc giản hắn đang xem dở đặt ở trên bàn lên xem tiếp.
Khâu Bối Vận nghe vậy lập tức chạy đến giá sách tùy tiện lấy một trúc giản lên ngồi bệch xuống sàn gỗ xem. Lại nghe được âm thanh của hắn truyền đến, “Xem xong đặt lại vị trí cũ.”
“Biết rồi.” Làm như nàng toàn là phá hoại vậy.
Chỉ là nàng vô tình cầm một vụ tình án, chỉ vì thanh mai trúc mã của mình thích bằng hữu chí cốt của mình liền phá hủy hết tất cả, kể cả tiền đồ của bản thân. Tên này cũng là một kẻ si tình, đang tiếc đáng tiếc a.
Nàng xem vụ án như đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình SE của Phỉ Ngã Tư Tồn vậy, khóc đến tưởng chừng thở không được nữa. Thủ pháp giết người cũng rất tinh vi thế nhưng nàng chỉ lo lắng đến nữ nhân kia có tình cảm gì với hắn hay không.
Mắt nàng đỏ ửng nhìn Long Ngự Quân một mắt, hắn vừa về nhất định không biết gì đâu. Vì vậy nàng quyết định đi tìm mỹ nam kể tiếp chuyện này cho mình nghe.
Chỉ là nàng ôm trúc giản vừa chạy xuống bậc tam cấp đã thấy một nam nhân trung niên bước đến. Y phục trên người hắn hoa lệ hơn Long Ngự Quân, nhất là cái nón trên đầu, có thêm một viên lục ngọc.
Hắn nhìn thấy Khâu Bối Vận lại thấy được chiếc vòng tay Long hậu tặng nàng lộ ra một ít sau ống tay áo hẹp, vì vậy hắn hướng nàng hơi gật đầu: “Khâu tiểu thư an hảo.” Đây biểu thị rõ, Long đế Long hậu chỉ muốn loại Long Ngự Quân, hoàn toàn không có địch ý với Khâu gia.
Long Ngự Quân sớm nghe được tiếng bước chân, chẳng qua không thèm lưu ý, đến khi người đến lên tiếng gọi Khâu Bối Vận, hắn mới ngẩng đầu hướng về phía người đến: “Tự khanh đại nhân đến vì chuyện gì?”
Người đến là tự khanh Danh Hàm, thuộc hạ dưới trướng Long Ngự Ngôn. Hắn ôm quyền khom người, đầu cũng hơi cúi giấu đi sự khinh miệt trong mắt của bản thân: “Hạ quan gặp qua Tề vương gia, nguyện vương gia kim an.”
Long Ngự Quân lại không nói gì, tay đến động cũng không động, mắt không tiêu cự nhìn chầm chầm tấm lưng của Danh Hàm. Câu hỏi của hắn còn chưa đáp, hắn sẽ không hỏi câu tiếp theo.
Danh Hàm là một lão thần, đương nhiên hiểu được chuyện này, vì vậy lại không dám thẳng lưng, trả lời: “Hồi vương gia, hạ quan là nghe nói Khâu tiểu thư tiến đến, nhưng ở Đại Lý tự có quy định. . .”
Lời của chưa nói hết đã nghe Khâu Bối Vận cười hì hì bước đến bên cạnh hắn: “Lúc nãy là Biên Lục đề nghị tiểu Quân Quân mang ta đến a.” Xem ra là muốn đến làm khó rồi. Lúc nãy không để người ngăn nàng ở cửa, lúc ăn cơm cũng không thấy nói gì, nàng đọc hết một trúc giản cũng không có động tĩnh, giờ lại đến moi ra, đây chứng tỏ muốn gây chuyện rồi.
Long Ngự Quân khẽ nhếch khóe miệng lên, đôi tai động động nghe tiếng tim đập của Danh Hàm trong không gian tĩnh lặng này. Tuy không quá nhanh nhưng cũng vẫn là nhanh hơn bình thường một chút.
Một giọt mồ hôi nhỏ từ trên đỉnh đầu của Danh Hàm chảy xuống trán. Hắn cũng không tiện đưa tay lên lau khô, chỉ có thể để mặc nó theo đường viền trên mặt tích lạc xuống sàn gỗ mà thôi.
“Vậy là Biên tư vụ làm trái quy định, vậy nên. . .”
Lại lần nữa, vẫn là Khâu Bối Vận mở miệng đánh gãy lời của hắn: “Nhưng lúc đó là hắn thấy ta đói lại không người bên cạnh nên mới. . .” vừa nói nàng vừa bày vẻ ủy khuất, cúi đầu nức nỡ: “Mẫu hậu bảo ta tiến cung cùng nàng dùng bữa, trong phủ có khách nhũ nương không cho ta đi. Ta lẻn ra ngoài nên lạc mất, thế mà ngươi. . .ngươi đuổi ta. . .ta. . .ta. . .”
Danh Hàm đột nhiên bị gắn cái mác đuổi người, mà người đó còn gọi Long hậu là mẫu hậu a. Hắn vốn muốn đến làm khó Long Ngự Quân, không nghĩ đến. . .
“Bổn quan không có ý này, Khâu tiểu thư đừng hiểu lầm.”
“Nhưng lúc nãy ngươi nói, Đại Lý tự có quy định cái gì cái gì đó. . .” Âm thanh nức nở vẫn được Khâu Bối Vận duy trì, nho nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Danh Hàm đầy đầu mồ hôi, lúng ta lúng túng không biết đáp thế nào cho đúng.
Đúng lúc này, Long Ngự Quân lại lên tiếng, “Bối Bối không nên làm khó tự khanh đại nhân, mau qua đây.”
Đáng ghét, xem nàng là cái gì,thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi sao, bất quá đang giả ngốc, ta nhịn.
“Tiểu Quân Quân!”
Khâu Bối Vận như chịu thập phần ủy khuất vậy, dang rộng hai cánh tay chạy đến ôm chầm lấy Long Ngự Quân. Với nàng mà nói, hắn là ‘tỷ muội tương thân’, là đại ác ma tẩu tẩu, vì vậy không có cố kỵ. Thế nhưng, trong mắt mọi người thì hoàn toàn không phải như vậy.
Long Ngự Quân nhân cơ hội nàng gần như vậy, hạ thấp giọng ở bên tai nàng cảnh cáo: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lần sau không được như vậy nữa.” Với hắn, Khâu Bối Vận chính là muội muội của bằng hữu, thế nên một chút động tâm cũng không có. Bất quá nếu là sau này ôm đám nam nhân khác, sợ là khỏi gả ra cửa, vì vậy phải cảnh cáo trước. Mà hắn cảm thấy, dạo này hình như tiểu hồ ly này không còn sợ hắn nữa rồi.
Quả như hắn đoán chỉ nghe nàng hừ một tiếng, không nói gì chỉ cọ cọ mặt vào ống tay áo của hắn. Trong lòng nàng đang âm thầm mắng chửi hắn ‘đã là thụ còn bày đặt ra vẻ công nữa, đều là tỷ muội ngại cái gì’, đương nhiên hắn không thể biết được.
“Hôm nay bổn vương đi qua bên pháp y, đã tiếp xúc qua không ít tử thi.” Long Ngự Quân lại nhẹ nhàng xuất ra một câu, thế nhưng từ ngữ cũng ý nghĩa bên trong lại không hề nhẹ như khẩu khí của hắn. Hách đến cả người Khâu Bối Vận bắn mạnh ra sau rồi ngã trên sàn gỗ.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Tiểu kịch trường:
Luna nương: “Cắt, hôm nay tới đây thôi, thu dọn chúng ta về nhà.”
Mọi người ta tới ngươi đi lục tục dọn đồ trở về. Nhưng ở trên đài cao trong phòng của tự khanh Đại Lý tự kia vẫn còn một cái tượng đá ngồi đó.
Long Ngự Quân thay đồ xong thấy thế tốt bụng bước tới vỗ vỗ vai bức tượng: “Tan ca rồi, trở về thôi.”
Ai biết vừa vỗ một cái bức tượng hoàn toàn đổ nát.