- Ờ, vậy nội để cơm và đồ ăn lại cho con bé. Chờ con bé ngủ dậy rồi ăn vậy.
Bà nội cô gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Cha mẹ con cũng sắp về rồi. Con ẵm em vào phòng xong ra dọn cơm giúp nội.
- Dạ.
Dương Tử Mi hồ hởi đáp, sau đó ẵm Tử Hi vào phòng.
Không biết có phải do tác dụng của đồng tiền Khai Nguyên Thông Bảo kia không mà nét mặt của Dương Tử Hi cũng dần bình thản lại như ban đầu, khóe miệng cũng thoáng nét cười.
Dương Tử Mi đưa tay xoa đầu em gái, sau đó niệm chú an thần để cô bé có thể ngủ lâu hơn một chút. Có như vậy cô bé mới nhanh chóng hồi phục, tinh thần cũng sẽ vững vàng hơn.
Mọi việc xong xuôi, Dương Tử Mi chạy xuống bếp giúp nội dọn cơm. Vừa dọn cơm xong thì cha mẹ cô cũng vừa về đến. Hai người họ tuy mệt nhưng cũng rất vui vẻ, đặc biệt là mẹ cô. Bà không che giấu nổi sự háo hức và vui mừng khi sắp được mở tiệm bánh của riêng mình.
- Cha, mẹ về rồi à? Tiệm sửa chữa, trang trí thế nào rồi ạ?
Thấy cha mẹ về, Dương Tử Mi vội chạy ra đón và cầm đồ giúp họ.
- À, cũng sắp xong rồi.
Dương Thanh gật đầu nói. Tiếp đó, ông ngồi xuống ghế và đưa tay bóp vai mình.
Thấy thế, Dương Tử Mi chạy đến nói:
- Cha, để con mát xa cho cha!
Dương Thanh biết Dương Tử Mi mát xa rất giỏi. Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần được cô xoa bóp một chút là sự mệt mỏi cũng biến đâu mất. Tinh thần cũng như thể lực của ông như càng khỏe khoắn hơn, thế nên ông cũng để mặc cô mát xa cho mình.
Sau khi xoa bóp cho cha xong, Dương Tử Mi lại quay sang xoa bóp cho mẹ cô. Cô cũng không quên hỏi han tình hình trong ngày.
Lúc này, ông nội cô cũng về đến nhà. Vừa nhìn thấy cô, Dương Bách đã hỏi:
- Cháu gái à, hôm nay con đã làm thẻ hội viên cho nội chưa?
- Dạ làm rồi ạ. Sẽ có người mang đến ạ.
Dương Tử Mi cười đáp.
Dương Bách gật đầu hài lòng, nói tiếp:
- Con phải làm thẻ cho ông nội. Lúc nãy, ông nội nói cho mấy ông bạn của nội ở ngoài công viên biết, họ không tin là cháu gái của ông tài giỏi đến thế, còn nói là ông ba hoa, khoác lác nữa, hừ.
- Nội à, con đã hứa với nội thì nhất định sẽ làm được.
Vừa dứt lời thì tiếng chuông cửa nhà cô cũng vang lên. Dương Tử Mi chạy ra mở cửa và kinh ngạc khi thấy Hạ Quốc Huy xuất hiện ngay trước cửa nhà mình.
- Tiểu Mi, chào con.
Vừa nhìn thấy cô, Hạ Quốc Huy tươi cười chào hỏi.
- Con chào chú ạ. Mời chú vào nhà ạ.
Dương Tử Mi đón Hạ Quốc Huy vào nhà.
Thấy Hạ Quốc Huy, Dương Thanh và những người khác nhìn ông bằng ánh mắt nghi hoặc.
- Chào cả nhà, tôi là Hạ Quốc Huy, là cha của Hạ Muội, bạn cùng lớp với Tiểu Mi, hôm nay đến đây làm phiền mọi người, thật mạo muội quá.
Hạ Quốc Huy nhiệt tình chào hỏi mọi người.
- Chào anh, mời anh ngồi!
Tuy Dương Thanh không biết tại sao Hạ Quốc Huy lại đến nhà mình nhưng nghe nói ông là cha của bạn học của Dương Tử Mi nên cũng nhiệt tình chào hỏi lại.
Hạ Quốc Huy ngồi xuống ghế và đưa mắt nhìn quanh nhà một lượt.
Nhà của Dương Tử Mi trang trí rất đơn giản, không khác gì những gia đình bình thường khác. Tuy nhiên, không biết có phải vì tác dụng tâm lý không mà vừa vào nhà ông đã cảm thấy rất thoải mái, không khí trong nhà cũng tươi mới, trong lành hơn hẳn.
Thật ra, đây không phải là ảo giác của Hạ Quốc Huy. Không khí trong lành và thoải mái kia có được là nhờ Dương Tử Mi đã dùng bảy viên thủy tinh bày thành Thất Tinh Tụ Trận trong nhà. Thất Tinh Tụ Trận kia làm cho cả căn nhà mà cô ở luôn sản sinh và tụ hợp các luồng khí tốt, trừ tà, hóa sát. Tuy ở trong thành phố nhộn nhịp, náo nhiệt nhưng không khí trong nhà cô lại không khác gì không khí trong lành trên núi. Không khí này rất có lợi cho sức khỏe, thúc đẩy quá trình hoạt động của cơ thể người.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa hài lòng lắm với Thất Tinh Tụ Trận của mình.
Một ngôi nhà có thể sản sinh và tích tụ khí tốt thật sự là những ngôi nhà đi liền với đất kiểu truyền thống xưa. Thế nên, gần đây, cô cũng đang cố gắng tìm kiếm xung quanh xem có thể tìm được một ngôi nhà như thế không.