Sau khi nhấp một ngụm trà do Dương Tử Mi đưa, Hạ Quốc Huy lấy hai chiếc thẻ VIP Vàng từ trong cặp của mình ra và đứng dậy đưa cho Dương Bách nói:
- Ông Dương à, đây là thẻ hội viên cao cấp của câu lạc bộ người lớn tuổi công ty chúng tôi, mong là sau này sẽ thường xuyên được tiếp đón ông và bà Dương ạ.
Dương Bách nhận thẻ. Ông xem đi xem lại mấy lần và cuối cùng chắc chắn đó chính là thẻ hội viên câu lạc bộ mà ông muốn tham gia.
- Chuyện này...
Dương Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Anh Dương, tôi là một trong số những nhà đầu tư của câu lạc bộ đó. Hai chiếc thẻ này xem như tôi tặng cho ông bà Dương đây để làm phí dưỡng già.
Hạ Quốc Huy giải thích nói,
- Vậy sao được? Hai chiếc thẻ đó đắt vậy. Anh Hạ, cám ơn anh rất nhiều, để tôi trả lại tiền cho anh.
Dương Thanh nghe xong, vội nói.
Hạ Quốc Huy khoát tay nói tiếp:
- Không đắt gì cả đâu. Đây chính là ân tình mà tôi nợ Tiểu Mi, hai chiếc thẻ này có đáng là bao đâu. Cả nhà cứ yên tâm nhận lấy.
Dương Thanh quay sang nhìn Dương Tử Mi. Ông không biết cô con gái lớn của mình đã làm gì mà khiến chủ cả như Hạ Quốc Huy đây phải đích thân mang đến tặng cho hai chiếc thẻ đắt tiền như thế.
Cầm hai chiếc thẻ trên tay, Dương Bách hết sức vui mừng. Ông quay sang nói với vợ mình:
- Bà này, lần này xem như là tôi có thể nở mặt nở mày với mấy lão kia rồi. Để xem Dương Hoằng kia còn dám chế giễu tôi là cả đời cũng không đặt chân vào đó được không. Ha ha.
- Dương Hoằng? Ông Dương nói Dương Hoằng, cha của bí thư Dương Đức Kiệt sao ạ?
Hạ Quốc Huy hỏi.
- Đúng là ông ấy. Ông ta nhờ vào tiếng tăm của con trai nên mặt cứ hếch lên trời, mũi phổng lên muốn bể luôn rồi, hừ.
Dương Bách nói xong, bực dọc nhả ra một ngụm khói đặc.
- Ha ha, nếu ông Dương không thích ông ấy, vậy thì sau này tôi sẽ cấm không cho ông ấy vào tham gia câu lạc bộ nữa.
Hạ Quốc Huy cười tiếp lời.
Dương Bách nghe xong, hứng khởi hỏi:
- Thật sao?
- Thật chứ ạ.
Hạ Quốc Huy nhanh chóng trả lời,
Dương Thanh ở kế bên cũng lên tiếng nói:
- Anh Hạ, anh đừng vì chúng tôi mà đắc tội với bí thư Dương. Chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.
- Không sao đâu. Bí thư Dương cũng sắp không xong rồi. Thời vận khó nói lắm, lên voi xuống chó là chuyện rất đỗi bình thường. Huống hồ bí thư Dương cũng đã tác oai tác quái ở thành phố A này quá lâu rồi.
Hạ Quốc Huy cười nói.
- Anh nói vậy là sao?
Dương Thanh hỏi với vẻ ngạc nhiên.
- Chút nữa anh xem tin tức sẽ biết thôi.
Đoạn, Hạ Quốc Huy nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy quay sang nói với Dương Tử Mi:
- Tiểu Mi, chú còn chuyện phải làm, nên chú xin phép ra về, không làm phiền cả nhà con nữa. Lần sau nếu có dịp, chú sẽ dẫn Hạ Muội đến chơi.
- Dạ, chú đi cẩn thận ạ.
Dương Tử Mi tiễn Hạ Quốc Huy ra cửa.
Sau khi Hạ Quốc Huy rời khỏi, Dương Thanh nghiêm giọng hỏi Dương Tử Mi:
- Con à, rốt cuộc là con đã giúp gì cho anh Hạ vậy? Hai chiếc thẻ hội viên này rất đắt tiền đấy.
- Con chỉ giúp chú ấy xem phong thủy thôi ạ. Hai chiếc thẻ kia xem như là phí xem phong thủy mà chú ấy trả cho con ạ.
Dương Tử Mi đáp.
Dương Thanh rất lo lắng. Tuy ông biết con gái mình học phong thủy, tướng số là tốt nhưng ông không mong là con gái ông sẽ có gì khác biệt với những cô con gái của các gia đình khác. Nhưng điều mà ông lo lắng nhất chính là ông sợ cô sẽ bị ngũ tệ tam khuyết quấn lấy, phải sống cô độc suốt đời không ai nương tựa.
- Con à, những chuyện như thế nếu có thể thì con cũng đừng nên làm. Sau này chúng ta mở tiệm bánh, nếu thuận lợi thì cũng có thể sống được qua ngày. Cha không muốn con tiết lộ thiên cơ quá nhiều để cuối cùng bị trừng phạt.
- Cha, phong thủy không phải là chuyện tiết lộ thiên cơ gì cả. Con sẽ cố gắng không xem bói, dự đoán hung kiết cho người khác ạ. Không sao đâu, cha đừng lo.
Dương Tử Mi giải thích.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn luôn lo lắng là cả nhà cô sẽ bị báo ứng thay cô nếu cô tiết lộ thiên cơ quá nhiều.