- Anh La Bạch ơi! Mấy hình vẽ này đều là anh vẽ à?
Dương Tử Mi hỏi.
- Đúng vậy.
La Bạch gật gật đầu:
- Bọn tôi chỉ mô phỏng gốm sứ theo thời cổ, chứ không làm đồ dởm. Vì thế tất cả những hình vẽ trên sản phẩm đều do tôi tự nghĩ ra.
- Đẹp lắm đấy!
Dương Tử Mi nhìn La Bạch bằng ánh mắt khâm phục, khen ngợi nói.
Được cô khen, La Bạch có hơi xấu hổ đáp lại:
- Dương tiểu thư mới giỏi. Tôi có ngày hôm nay đều nhờ cô đã cứu tính mạng tôi.
- Hì hì, anh không phải cảm ơn đâu. Tôi cứu mạng anh là để anh bán mạng kiếm tiền cho tôi mà. Hai chúng ta chẳng nợ gì nhau cả.
Dương Tử Mi cười nói.
- Tôi vẫn thấy mình hời lắm ấy.
La Bạch nói:
- Vừa được sống tiếp, lại vừa được tự do theo đuổi sở thích của mình. Làm cho ngành thủ công mỹ nghệ của nhà họ La chúng tôi vinh quang sáng lạng. Hơn nữa, giám đốc Mẫn cũng nói tôi có thể ký tên mình lên mỗi sản phẩm sứ Thanh Hoa.
Đối với một người nghệ nhân, không gì quan trọng hơn việc có thể ký tên của mình lên mỗi sản phẩm do chính tay họ tạo ra, đó là sự khẳng định giá trị và tên tuổi của bản thân.
Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương bằng con mắt tán thưởng:
- Cách làm này của anh rất đúng. Sau này La Bạch chắc chắn sẽ trở thành một bậc thầy thủ công nổi tiếng.
- Có thể có được một bậc thầy thủ công như anh ấy, là niềm vinh hạnh của Thiên Bách Độ bọn tớ.
Mẫn Cương cười nói:
- Thiên Bách Độ chúng tôi đều dựa cả vào anh La Bạch đấy nhé.
La Bạch nghe vậy thì hơi xấu hổ cười cười một cái, rồi tiếp tục nặn đất sét, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc quên mình.
Dương Tử Mi cũng không làm phiền anh nữa, cô cầm chiếc bát sứ Thanh Hoa kia vào phòng Mẫn Cương ngồi, nói mấy chuyện liên quan đến công ty và tài chính với anh.
- Mẫn Cương, cậu vất vả quá, ngày nào cũng phải vừa quản lý công ty, vừa phải đi học.
Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương nói.
Mẫn Cương nghe xong thì lắc đầu nói:
- Không đâu. Tớ cảm thấy đây là những ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất đời mình. Chẳng mệt chút nào cả.
Thấy ánh mắt anh xẹt qua tia sáng lấp lánh, Dương Tử Mi biết những lời anh nói là thật.
Khoảnh khắc khổ cực nhất của một người không phải là lúc có nhiều việc nhất, mà là lúc người ấy vô tâm chán nản, không có bất kỳ việc gì để làm.
Huống chi, anh còn có mục tiêu và kế hoạch của riêng mình.
So ra thì Dương Tử Mi mới thấy thật hổ thẹn.
Trên thực tế cô mới là kẻ vô công rỗi nghề, mặc kệ cho nước chảy bèo trôi, chẳng có kế hoạch gì cả.
Lúc sau Mẫn Cương nhận được một cú điện thoại từ nhà, sau khi bắt máy, sắc mặt anh lập tức thay đổi, vội vã đứng dậy nói:
- Tử Mi, tớ phải về nhà một chuyến. Phòng bảo vật của ông anh bị cháy rồi.
Dương Tử Mi khẽ nhíu mày, nhớ lại lời cảnh báo mình đã nói với Mẫn Ngọc Lâm trước đó.
Xem ra, ông ấy không hề để tâm đến lời nói của cô, chẳng chịu áp dụng bất kỳ phương pháp phòng chống hỏa hoạn nào cả.
- Không ai bị làm sao chứ?
Dương Tử Mi quan tâm hỏi.
- Ông tớ bị thương nhẹ, nhưng mấy thứ trong phòng bảo vật đều là tâm huyết của ông, chắc là ông sẽ đau lòng lắm.
Mẫn Cương vừa nói vừa đi ra ngoài. Dương Tử Mi cũng đi theo anh.
Mẫn Cương đang gấp nên cũng chẳng đi xe đạp nữa mà gọi thẳng một chiếc taxi đến, Dương Tử Mi cũng lên xe theo anh:
- Tớ cũng muốn đi xem có thể giúp được gì không.
- Cảm ơn cậu.
Mẫn Cương nhìn cô đầy cảm kích rồi giục tài xế nhanh chóng lái xe.
Khi vừa đến nhà họ Mẫn, hai người đã thấy rất nhiều người vây xung quanh, xe cứu hỏa và xe cảnh sát cũng đã đậu ở ngoài.
Lửa đã được dập tắt từ lâu.
Dương Tử Mi và Mẫn Cương xuống xe rồi chạy thẳng vào trong nhà.
Vào đến nơi, chỉ thấy Mẫn Ngọc Lâm đang ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đờ đẫn, còn Mẫn Thanh Hoa và Hoàng Tịnh Nhàn đang ngồi bên cạnh an ủi.
Tâm huyết cả đời bị phá hủy, dù là ai đi chăng nữa thì đây cũng là sự đả kích vô cùng to lớn.
Dương Tử Mi đi đến bức tường đã bị lửa thiêu rụi cháy xém của phòng bảo vật, về cơ bản cả phòng đều đã bị cháy hết, không biết số cổ vật trong đó bị cháy nhiều hay ít, nếu không thực sự rất đáng tiếc.