Dương Tử Mi treo ngược cơ thể trên sợi dây, hai chân cô quấn chặt vào sợ dây thép, thân trên hướng xuống phía dưới để thăm dò mặt nước.
Diện tích mặt hồ không lớn, ước chừng chỉ một mét vuông.
Nước dưới hồ trong vắt, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy một những con cá đang bơi lội dưới đó.
Thật kỳ quái!
Dương Tử Mi từ trên sợi dây nhảy xuống, hai chân đạp lên mặt nước nhảy qua đáp xuống bên hồ.
Nơi đây vẫn là một tầng hầm ước chừng hai mươi mét vuông.
Trên mặt đất còn in lại chi chít những dấu chân ướt sũng, hẳn là của cô gái áo đen kia để lại.
Trong tầng hầm có chín cái cửa tò vò.
Dương Tử Mi dựa vào kỳ môn trận pháp phán đoán tìm ra một cửa tò vò để đi vào.
Quả nhiên, phía trước cửa còn in lại dấu chân ướt sũng.
Đúng là phán đoán của cô gái kia hoàn toàn giống với phán đoán của cô.
Dương Tử Mi ngó đầu vào trong, xem xét đường đi bên trong.
Con đường hoàn toàn là thềm đá, rất dễ đi.
Nhưng thềm đá lại là hai màu trắng đen, hơn nữa phân bố cũng không theo quy luật nào cả, lúc trắng lúc đen,lúc lại trắng trắng đen đen, cũng không phải là từ góc độ mỹ quan.
Kỳ lạ!
Dương Tử Mi tỉ mỉ tính toán quy luật phân bố màu sắc của bậc thềm.
May mắn thay, phía trước có dấu chân ướt dẫn đường, cũng khá an toàn.
Dù sao mọi nguy hiểm đã có cô gái áo đen kia “gánh vác”.
Dương Tử Mi một vừa dựa vào trận pháp suy tính, vừa lần theo dấu chân đi xuống.
Đi được khoảng năm mét thì dẫn thẳng đến một đường hầm khác.
Quả nhiên cô gái áo đen kia đang ở phía trước.
Toàn thân cô ta ướt như chuột lột, nhưng lại để lộ ra một thân hình mỹ miều.
Xem ra cô ta là một cô gái ngực lép.
Cô gái áo đen còn chần chừ xem xét phía trước đường hầm, trên tay cầm một cái búa nhỏ gõ gõ tứ phía.
Dương Tử Mi phát hiện cái tầng hầm này hoàn toàn kín mít, không có một cái cửa tò vò nào cả.
Hơn nữa, các vách tường đều là tường đá hoa cương kiên cố, một con muỗi cũng không thể thoát ra.
Kỳ lạ, rốt cuộc những cái tượng binh mã kia đang ở đâu?
Dương Tử Mi cũng tự hỏi.
Cô gái áo đen kia gõ một hồi, phát hiện xung quanh không có thứ gì khả nghi, liền tức giận đạp mạnh một cái vào vách tường, miệng lẩm bẩm chửi thề một câu bằng tiếng Anh, sau đó tiếp tục men theo bậc thềm đá đi lên.
Dương Tử Mi không đi theo cô ta, mà muốn quan sát kỹ tần hầm này xem có điều gì bí ẩn hay không.
Ai ngờ, cô gái áo đen vừa đi được vài bước thì bỗng nhiên trượt chân, kêu lên một tiếng kinh hãi.
Sợ dây thép co duỗi tự động trên cổ tay ghim lấy cô ta cố định ở trên tường, khiến người cô không bị rơi xuống dưới.
Lúc này, lại nghe thấy tiếng đá lăn nặng nề.
Dương Tử Mi quay đầu nhìn, vô cùng hoảng sợ.
Chỉ thấy từ khi nào xuất hiện rất nhiều tảng đá lấp kín lấy cửa hầm, tạo nên một bức tường kín không có ngọn gió nào thổi qua được.
Cô gái áo đen nhảy lên quay trở lại tầng hầm.
Miệng cô ta lại lẩm bẩm điều gì đó, không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Hoa Hạ.
Đột nhiên hai mắt cô ta dừng lại trên mặt đất chỗ Liên Y.
Liên Y nhảy ra khỏi người Dương Tử Mi đồng thời cũng mất đi khả năng tàng hình.
- Ồ, tiểu hồ ly này từ đâu đến vậy?
Cô ta cuối cùng cũng nói tiếng Hoa Hạ.
Nhưng âm thanh kia trầm thấp trung tính, nếu nghe thoáng qua thì không thể phân biệt được là giọng nam hay nữ.
Liên Y thấy mình bị phát hiện, liền nhảy trở lại vào lòng Dương Tử Mi.