Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ


An Nhiên nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi cùng Lâm Phong đến phòng trọ cũ của Lâm Tuấn.

Dù Lâm Tuấn đã chuyển đi được vài ngày, nhưng căn phòng vẫn chưa có người khác thuê, Lâm Phong lại có chìa khóa phòng nên hai người đến nơi mà không gặp trở ngại gì.

Mặt tường ngoài của Plover Cove Garden tuy đã trải qua nhiều năm sương gió nhưng luôn được bảo trì tốt, dù vậy, diện mạo tòa nhà vẫn mang dấu vết của thời gian, nhìn khác biệt hẳn so với tòa The Golden Gate mới xây kế bên.

Căn phòng cũ của Lâm Tuấn không lớn nhưng đầy đủ ánh sáng, trang trí đẹp mắt, không gian sống rất tốt, chẳng trách đại thiếu gia được nuông chiều từ bé ấy lại chấp nhận ở đây.

Dựa vào tính cách của Lâm Tuấn, nếu không gian sống không tốt, chắc chắn cậu ta không thể tiếp tục kế hoạch bỏ nhà ra đi mà đã sớm quay về thỏa hiệp với gia đình cũng nên.Khác với kiểu nhà phố có ít căn hộ, mỗi tầng của tòa nhà dân cư Plover Cove Garden có 8 hộ gia đình, điều này khiến An Nhiên yên tâm phần nào.

Nếu có xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng không đến nỗi “gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa”.

Đối mặt với ma quỷ, ngay cả cao thủ võ lâm như Lâm Phong cũng không đủ để mang đến cho An Nhiên cảm giác an toàn.

Vật dụng trong phòng đều đã được chuyển đi, chỉ còn lại những đồ nội thất cỡ lớn có sẵn ban đầu, khiến căn phòng tuy không lớn nhưng cũng trở nên rộng hơn.Hai người xem xét một lượt nhưng không thấy bóng dáng Lâm Tuấn.

“Nơi này liếc một cái là hết, không có chỗ nào để trốn cả.

Chúng ta đã đoán nhầm rồi, Lâm Tuấn không có ở đây.” An Nhiên vừa nói vừa kéo hết tấm rèm đang mở một nửa.

Tuy căn phòng cảm giác rất bình thường, đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì kỳ lạ, nhưng An Nhiên vẫn chột dạ cảm thấy gai gai.

An Nhiên vừa kéo rèm, ánh sáng mặt trời trong chốc lát đã chiếu sáng cả căn phòng.

An Nhiên nheo mắt, đưa tay lên che ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt.

“Đã thế này thì không thể giấu gia đình được nữa, chỉ còn cách thông báo cho cả nhà biết để cho người đi tìm nó.” Lâm Phong nói rồi rút điện thoại định gọi đi.

“Khoan đã! Anh… anh Phong, anh mau qua đây xem này!” An Nhiên nói với giọng sợ sệt, Lâm Phong nhanh chóng ngừng bấm máy, chạy đến trước cửa sổ nơi An Nhiên đang đứng.

Nhìn theo hướng mắt của An Nhiên, Lâm Phong thấy trên cửa sổ kính phản chiếu những hình ảnh kỳ quái.

Cảnh tượng phản chiếu lên cửa kính là một người phụ nữ đang đứng trong phòng tắm.

Cô ta đặt một chiếc chăn bông vào trong bồn tắm, sau đó đặt một thi thể phụ nữ lên trên chiếc chăn và rắc tiền giấy lên xác chết.

Tiếp đó, người phụ nữ lấy ra một chiếc dao dài, vung lên và cắt rời thi thể đang đặt trong bồn tắm.

Ngoài sử dụng chiếc dao, cô ta còn chuẩn bị cả cưa và móc dùng để treo thịt nướng! Do góc đứng, An Nhiên và Lâm Phong không nhìn rõ quá trình chặt xác.

Mỗi nhát chặt xuống của người phụ nữ đều làm bắn ra những tia máu đỏ sẫm, khiến hai người dường như cũng cảm nhận thấy mùi máu tanh nồng.


Sau đó, cô ta rưới một chút rượu lên thi thể, dùng tiền giấy để châm lửa đốt.

Cô ta không cẩn thận làm lửa bén lên mặt tạo thành mấy nốt bỏng rộp, dưới ánh phản chiếu của ngọn lửa, gương mặt vốn xinh đẹp trở nên gớm guốc đáng sợ.

Cảnh tượng đó như một vở kịch câm chiếu trên màn hình, chỉ xuất hiện khoảng rồi biến mất.

Đến khi cảnh tượng đáng sợ ấy biến mất An Nhiên và Lâm Phong vẫn điếng người nhìn vào cửa sổ.Về lý thuyết, chiếc cửa kính không thể phản chiếu hình ảnh của một căn phòng khác, nhưng hiện tượng không thể giải thích ấy lại thực sự xảy ra! Lâm Phong là người định thần lại trước, cậu tiến lên kiểm tra chiếc cửa kính kỳ lạ.

Rốt cuộc kết luận đó chỉ là loại kính bình thường, không có điểm đặc biệt nào cả.

An Nhiên lúc này cũng bớt căng thẳng.

Là một người sinh ra và lớn lên ở quận Đại Bộ, cảnh tượng quái lạ vừa rồi khiến An Nhiên nhanh chóng liên tưởng đến một vụ án chấn động xảy ra nhiều năm về trước.

An Nhiên nói: “Plover Cove Garden, đốt xác, dụng cụ của cửa hàng thịt nướng, thêm cả chặt xác… Trời ơi! Không phải vụ án chiên xác người nhiều năm trước đó chứ!?” Vụ án giết người ấy xảy ra trước khi An Nhiên ra đời, cậu nhớ rõ tới vậy là vì cách xử lý thi thể của hung thủ vô cùng tàn nhẫn và đẫm máu, thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống của cư dân quận Đại Bộ thời ấy, khiến mọi người sợ đến nỗi không dám ăn thịt nướng suốt một thời gian.

Không ít hiện tượng linh dị kỳ lạ đã xảy ra sau đó.

Vụ án năm ấy đã gây xôn xao khắp Hồng Kông, sau này còn được dựng thành phim, nhiều chương trình truyền hình mang chủ đề tâm linh cũng nói về sự kiện này.

Theo An Nhiên nhớ, nạn nhân là bà chủ một cửa hàng thịt nướng, người ta cho rằng cô đã bị bạn kinh doanh chung cửa hàng, cũng là tình nhân của chồng giết hại.

Sau khi nạn nhân bị tình nhân của chồng siết cổ, hung thủ đã dùng dao to và cưa của cửa hàng thịt nướng để cắt rời xác chết.

Để phi tang xác chết, hung thủ còn dùng dầu chuyên quay heo sữa và nướng vịt để rưới lên các phần chân tay bị cắt, rồi bỏ đầu và chân tay vào thùng dầu nóng để đun.

Một số bộ phận cơ thể bị cho vào túi rác màu đen đem vứt ở công viên.

Còn một số phần được chế biến thành sườn chua ngọt đem bán trong cửa hàng.

Năm đó, cửa hàng thịt nướng này rất được người dân trong quận ưa chuộng, món sườn chua ngọt làm từ thịt người này được người ta mua và ăn rất nhanh… Sau khi hoàn tất công việc, hung thủ đến chợ làm công việc nấu ăn như thường ngày, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn mạo danh nạn nhân viết thư cho chồng.

Nhưng ông chồng nhận ra nét chữ trong bức thư không phải của vợ mình nên đã đi báo cảnh sát.

Sau đó, một cặp vợ chồng phát hiện ra những bộ phận cơ thể bị vứt ở công viên, từ đó vụ án mạng ghê rợn này mới bắt đầu được hé lộ.

An Nhiên nhớ, hung thủ của vụ án này không bị kết tội mưu sát mà chỉ bị kết tội ngộ sát, cuối cùng chỉ phải ngồi tù sáu năm, đến nay đã hết hạn tù và được thả.

Nghe đồn vì hung thủ bị kết án quá nhẹ, khiến nạn nhân oan khuất không thể siêu thoát, vẫn luôn quanh quẩn nơi hiện trường vụ án, trong quận cũng nhiều lần nghe thấy tiếng của ma quỷ.

Cư dân sống tại Đại Bộ không ai lạ gì với vụ án này.

Vì thế vừa nhìn thấy cảnh tượng khác thường ấy, An Nhiên lập tức hồi tưởng đến vụ án chiên xác người rùng rợn.“Lẽ nào căn phòng Lâm Tuấn thuê lại chính là căn nhà ma xảy ra vụ án chặt xác năm nào?” An Nhiên vừa nghĩ đến mức độ tàn nhẫn của vụ án liền lập tức nổi da gà.


Lâm Phong nói: “Không đâu, đã có ghi chép về căn nhà ma đó, có thể tìm dễ dàng trên mạng.

Tuấn chắc phải lên mạng xem qua rồi mới quyết định thuê.

Nếu là căn nhà ma ấy, dù có rẻ thế nào nó cũng không thuê đâu.” Nói rồi, Lâm Phong rút điện thoại, mở mạng tìm kiếm thông tin liên quan.

Tuy nhiên, vụ án đã xảy ra nhiều năm trước nhiều tình tiết đã bị đưa vào quên lãng.

“Địa chỉ vụ án chiên xác người Plover Cove…” Nghe Lâm Phong nhẩm đọc, An Nhiên bỗng có dự cảm không lành liền nói: “Ơ… anh Phong, anh tìm địa chỉ hiện trường vụ án đó làm gì vậy?” Lâm Phong nói một cách thản nhiên: “Dù sao chúng ta đã đến đây rồi, tiện đường qua đó xem sao!” “Cái… cái gì!? Anh Phong muốn qua đó sao?” An Nhiên trợn tròn mắt, sợ đến nỗi nói năng lắp bắp.

Lâm Phong nghe vậy liền chỉnh: “Không phải ‘tôi’, mà là ‘chúng ta’ mới đúng, cậu đi cùng tôi đi!” “Không không không không! Anh Phong, anh tha cho tôi đi! Tôi ở dưới lầu chờ anh được không?” An Nhiên lắc đầu lia lịa.

An Nhiên vốn tốt tính, dễ mềm lòng, nhưng dù muốn giúp người cũng phải đảm bảo sự an toàn của bản thân trước đã.

Cậu chẳng phải là Thánh mẫu gì, không thể đột nhập vào nơi xảy ra án mạng một cách ngớ ngẩn như vậy.

Huống hồ, ban nãy còn mới nhìn thấy cảnh tượng chặt xác kỳ lạ kia nữa! Lâm Phong không nhiều lời, dù bị từ chối cũng không tỏ ra tức giận, anh ta chỉ giơ nắm đấm lên lạnh lùng nói: “Biết đây là cái gì không?” “…” “Cậu muốn tự đi theo tôi, hay để tôi đánh ngất rồi lôi đi?” “Hả… Tôi tự đi được rồi, hãy… hãy cho tôi đi cùng anh!” Thấy An Nhiên biết điều, Lâm Phong gật đầu hài lòng và hạ nắm đấm xuống.

An Nhiên đi theo sau Lâm Phong đầy miễn cưỡng, cậu thực muốn vả bản thân mình hai cái bạt tai.

Ngay từ đầu ai kêu đi quản chuyện bao đồng? Giờ muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi! An Nhiên chán nản nhìn lưng của Lâm Phong, so sánh sức vóc của hai người rồi chỉ biết thở dài bất lực.

Cái xã hội này, quả nhiên nắm đấm to chính là đạo lý…*** Nơi xảy ra vụ án chiên xác người nằm ở phòng B5 tầng 16 tòa nhà B, chính là tầng phía dưới căn hộ mà Lâm Tuấn thuê.

Sau khi xảy ra vụ án mạng, căn hộ này trở nên nổi tiếng và bị bỏ trống đến tận bây giờ.

Không biết có phải do tâm lý hay không, An Nhiên cứ thấy toàn bộ tầng này khiến người ta có cảm giác tử khí rất nồng đậm.

Vừa bước ra khỏi thang máy, An Nhiên tức thì cảm thấy xung quanh u ám khác thường.

Tuy bóng đèn vẫn sáng, nhưng hành lang lại rất tối tăm, cảm giác như ngay cả bóng đèn cũng không chiếu sáng nổi.

Hai người nhanh chóng tới căn phòng xảy ra sự kiện năm nào.

Lâm Phong xem xét một hồi, phát hiện cánh cửa đúng ra phải khóa chặt lại không hề được khóa, điều này càng làm tăng khả năng Lâm Tuấn có thể ở bên trong.Khoảnh khắc Lâm Phong đẩy cánh cửa ra một bóng người từ sau cánh cửa xồ đến.

Lâm Phong nheo đôi mắt sắc lẹm, nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang cầm hung khí của đối phương trong tiếng hét sợ hãi của An Nhiên, cẳng chân dài quét qua mắt cá chân đối phương, khiến kẻ đánh lén mất thăng bằng lộn một cú trên không đẹp mắt rồi ngã uỵch xuống đất.

Tiếng hét của An Nhiên ngừng lại, thay vào đó là ánh mắt đầy sự sùng bái.


Quả nhiên là cao thủ! Ngầu quá! Nhưng An Nhiên không biết, nếu Lâm Phong không nhanh mắt nhìn rõ diện mạo của đối phương trước khi ra tay, sức mạnh khi hạ thủ sẽ không chỉ ở mức đó! Ít nhất tên đánh lén cũng phải gãy một, hai cái xương sườn.

Lâm Phong mặc kệ ánh mắt sùng bái của An Nhiên, anh ta nhíu mày nhìn kẻ đánh lén bị ngã một cú không hề nhẹ, nói: “Tuấn, em làm gì vậy!?” “Hả! Đó là Lâm Tuấn!?” Lúc này An Nhiên mới nhìn rõ mặt của đối phương, ngạc nhiên trước dáng vẻ nhếch nhác của cậu ta.

Lâm Tuấn vốn ăn mặc sáng sủa chỉnh tề, lúc này bị Lâm Phong quật ngã xuống đất, quần áo dính đầy bụi bẩn trông thật khó coi.

Hai con mắt điên cuồng đỏ ngầu khiến gương mặt đẹp trai của cậu ta trở nên dữ tợn, như thể đã biến thành một người khác.

Điều khiến An Nhiên sợ hãi nhất là bàn tay cầm hung khí của Lâm Tuấn.

Vũ khí trong tay Lâm Tuấn là một mảnh kính sắc nhọn! Bàn tay nắm chặt mảnh kính của Lâm Tuấn đã bị cứa đầm đìa máu, khiến một người chưa từng nhìn thấy nhiều máu đến thế như An Nhiên không dám nhìn thẳng, lòng thầm nhủ bàn tay của cậu ta không phải phế rồi chứ? Ý thức của Lâm Tuấn không tình táo, dường như cậu ta hoàn toàn không cảm thấy đau, cậu ta không ngừng vung vẩy cánh tay cầm hung khí hòng thoát ra khỏi sự cưỡng chế của Lâm Phong.Nhìn bàn tay phải của Lâm Tuấn máu tuôn xối xả vì giằng co, Lâm Phong nhíu mày, không do dự tát cho cậu em trai đang bị thương một cái bạt tai! “Em điên đủ chưa!?” Lâm Phong ra tay rất mạnh, khiến nửa mặt rủa Lâm Tuấn sưng lên, khóe miệng còn có một vệt máu.

An Nhiên không nhịn được cắn phải lưỡi, thầm nghĩ đến mấy nhân vật nữ trong phim sau khi bị tát vẫn xinh đẹp ngời ngời, má chỉ đỏ lên đôi chút, thật đúng là giả dối! Khoảnh khắc Lâm Phong bị Lâm Tuấn làm cho nổi giận, An Nhiên nhìn thấy một luồng huyết khí màu đỏ tươi từ người Lâm Phong tỏa ra.

Khi anh ta tát Lâm Tuấn, huyết khí đó cũng theo cú đánh của cơ thể, đẩy một hồn ma nữ ra khỏi người Lâm Tuấn! “Ui da… đau đau đau! Đau chết mất!” Lâm Tuấn vừa lấy lại được nhận thức còn chưa hiểu tình hình, đã bị vết thương trên người làm đau đến nỗi không biết trời đất gì nữa.

Vừa hít vài hơi, cậu ta tức thời rên la oai oái.

Thấy Lâm Tuấn đã khôi phục lại lý trí, Lâm Phong buông cánh tay đang khống chế cậu rồi đón lấy chiếc khăn giấy An Nhiên đưa cho và lau vết máu trên tay em trai.Sau khi xem xét vết thương của Lâm Tuấn, cặp lông mày đang nhíu lại của Lâm Phong giãn ra đôi chút, nói: “Vết thương rất sâu, nhưng xử lý kịp thời nên cũng không nghiêm trọng.

Giờ hãy cứ giữ chặt vết thương bằng khăn giấy.

Đến bệnh viện sẽ xử lý tiếp, sâu như vậy chắc phải khâu thôi.” “Anh hai, xảy ra chuyện gì vậy? Đây là đâu? Tay của em… cả mặt nữa, rốt cuộc bị làm sao vậy!?” “Đây là tầng phía dưới phòng trọ của em hồi trước, sáng sớm nay phát hiện em biến mất, bọn anh tìm đến thì thấy em đã mất nhận thức, tay còn cầm mảnh kính định tấn công bọn anh.

Tay là em tự làm mình bị thương khi cầm mảnh kính, còn vết thương trên mặt là do anh đánh.” “Anh hai, anh quá đáng quá! Nhiều chỗ như vậy không đánh, sao lại đánh lên mặt!?” “Không đánh vào mặt làm sao em chừa được.

Lúc trước nếu em nghe An Nhiên đi tìm người xem…” Nói đến đây, Lâm Phong đột nhiên ngừng bặt.

Biểu hiện lạ lùng của Lâm Phong khiến Lâm Tuấn chú ý, nhìn theo hướng anh trai đang nhìn, ánh mắt cậu ta chạm phải tấm lưng mỏng của An Nhiên.

Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, thần sắc cứng đờ nhìn chăm chăm về phía phòng tắm, ánh mắt cậu hoảng sợ như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.

“Anh hai, anh ta nhìn gì vậy?” Biểu hiện của An Nhiên khiến Lâm Tuấn cảm thấy bất an, nếu đêm hôm trước cậu ta còn đinh ninh mình bị mộng du, thì lần này đi đến tận đây, lại còn tự làm mình bị thương và tấn công Lâm Phong bằng mảnh kính, cậu ta không dám chắc nữa.

Nếu đêm trước Lâm Tuấn còn dè bỉu coi thường lời nói của An Nhiên, giờ đã tin đến bảy tám phần.

Lâm Phong không trả lời được câu hỏi của Lâm Tuấn, vì trong mắt cậu, căn phòng tắm có dấu vết như bị cháy kia chẳng có gì cả.

Nhưng ánh mắt sợ hãi của An Nhiên tuyệt đối không phải giả vờ, rõ ràng cậu đang nhìn thấy thứ gì đó mà hai anh em Lâm Phong không nhìn thấy, mà còn là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ!An Nhiên không nhận thấy sự nghi hoặc của anh em nhà họ Lâm, lúc này đầu óc cậu đã bị cảnh tượng rùng rợn trước mắt giữ chặt.

Khi hồn ma nữ bị Lâm Phong đánh ra khỏi cơ thể Lâm Tuấn, ánh mắt của An Nhiên không rời được mà tiếp tục nhìn theo hướng hồn ma biến mất, cậu liền nhìn thấy một bóng người trong phòng tắm đang giơ lên chiếc dao dài.

Một cảnh tượng quen thuộc, chính là cảnh tưởng phản chiếu trên cửa kính ở phòng trọ cũ của Lâm Tuấn.

Vì đã có kinh nghiệm, nên khi nhìn thấy hình ảnh mà khoa học không thể giải thích nối ấy, An Nhiên không quá bất ngờ, nhưng cậu không hiểu màn tái hiện lại vụ án kia rốt cuộc có nghĩa gì.

Là ký ức trong không gian? Hay là nỗi oán hận của người đã khuất? Thi thể người phụ nữ đã bị chặt đứt hai cánh tay và có dấu vết bị cháy được đặt trong bồn tắm, An Nhiên nhìn một lúc mới nhận ra nạn nhân chính là hồn ma nữ cậu đã nhìn thấy ở công viên đêm qua.

Không có quần áo che chắn, những vết thương trên người thi thể càng đáng sợ hơn.


An Nhiên từ nhỏ đã sợ máu, nhìn thấy những vết thương kia khiến cậu vô cùng khó chịu.

Thực sự rất khó tưởng tượng một người biến chất, tàn nhẫn đến mức nào mới có thể ra tay độc ác tới vậy, lại còn là với một người đã quen biết nhiều năm? Cảnh tượng trước mắt giống như phần tiếp diễn của những gì đã nhìn thấy lúc trước, rất nhanh, một cảnh chặt xác đẫm máu, tàn bạo và biến chất diễn ra hoàn chỉnh trước mắt An Nhiên.

Hung thủ cầm chiếc cưa quỳ xuống trước bồn tắm, dáng người cô ta gầy còm, lúc này đã không còn chút dịu dàng nữ tính nào, mà chỉ còn lại sự ghê rợn và điên cuồng biến thái… Khi cô ta cưa chân của thi thể, cùng với sự rung lên của cơ bắp, thi thể đang nằm bỗng bất ngờ ngồi dậy! Hung thủ hoảng sợ hét lên, nhưng sau khi định thần lại, sự sợ hãi chuyển thành giận dữ.

Cô ta tức giận đẩy nhanh tốc độ đôi tay, cô ta treo phần chân đã bị cắt lên chiếc móc, quá trình đó giống như cửa hàng đang chuẩn bị thịt lợn để mang đi nướng vậy…*** “An Nhiên! An Nhiên!” Ai cũng có thể thấy tình trạng của An Nhiên không ổn, sắc mặt cậu ngày càng trắng bệch, sự hãi hùng trong đôi mắt như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Lâm Phong gọi vài câu thử thu hút sự chú ý của An Nhiên nhưng không có hiệu quả, anh ta vội bước về phía An Nhiên.

Lâm Tuấn thấy vậy cũng ôm bàn tay đau theo sát phía sau anh trai.

Thấy An Nhiên dường như không nghe tiếng mình gọi, Lâm Phong nhướng mày, chọn cách gọi trực tiếp hơn, anh ta dùng cơ thể cao lớn của mình đứng chắn trước mặt An Nhiên, chặn ánh mắt của cậu đang nhìn chằm chằm vào phòng tắm.Cảnh tượng đẫm máu bị Lâm Phong chặn mất, An Nhiên lúc này mới hoàn hồn.

Cậu có cảm giác hai chân mềm nhũn, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

Thấy An Nhiên có vẻ sắp ngất, Lâm Tuấn hoảng hốt nói: “Này, anh không sao chứ? Sao anh trông còn thảm hơn cả người đang bị trọng thương là tôi đây hả?” Lâm Phong lườm em trai một cái, nói: “Chỉ bị thương ở bàn tay thôi, trọng thương cái gì chứ?” Anh em nhà họ Lâm đang nói chuyện, An Nhiên cũng dần hồi phục trở lại, đôi chân đang mềm nhũn cũng lấy lại được sức lực.

“Tôi…” An Nhiên vừa mở miệng, nhận ra miệng mình khô khốc lạ thường, cậu nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Tôi không sao, chúng ta nhanh rời khỏi đây trước đã!” Mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng, hỏi: “Cậu đã nhìn thấy gì?” An Nhiên nói, giọng khô khốc: “Tôi thấy hung thủ đang cắt rời thi thể trong bồn tắm.” Lâm Phong không hỏi tiếp nữa, một tay đỡ An Nhiên, một tay kéo tay trái không bị thương của Lâm Tuấn, không nói không rằng bước nhanh ra ngoài! Lâm Tuấn không hiểu gì, nhưng sắc mặt nghiêm trọng của anh trai cũng khiến cậu ta cảm thấy căng thẳng, liên tiếp hỏi: “Sao thế? Cắt rời cái gì? Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy!?” An Nhiên vừa đi vừa giải thích đơn giản: “Căn phòng ấy là hiện trường vụ án chiên xác người ở Plover Cove Garden nhiều năm trước.” “Chết tiệt!” Dù vụ án xảy ra trước khi Lâm Tuấn ra đời, nhưng cậu cũng đã nghe qua.

Vừa nghe thấy căn phòng mình vào chính là căn nhà ma nổi tiếng ở Hồng Kông, đôi chân đang bước nhanh của Lâm Tuấn càng tăng tốc hơn.

Đến trước cửa thang máy, An Nhiên bất ngờ đề nghị: “Hay chúng ta đi thang bộ đi?” Đã quen tranh luận với An Nhiên, Lâm Tuấn nghe vậy lập tức phản pháo: “Sao có thang máy không đi, anh lại muốn leo thang bộ? Đây là tầng 16 đấy! Tôi còn đang bị thương đây này!” Nói đến đó, Lâm Tuấn đột nhiên hỏi vẻ căng thẳng: “Không phải anh lại nhìn thấy gì đấy chứ!?” An Nhiên ngập ngừng: “Không phải… Chỉ là tôi xem mấy phim kinh dị, chẳng phải có nhiều cảnh ma quỷ xuất hiện trong thang máy sao? Nghĩ thử xem, trong đó là không gian kín, nếu có ma xuất hiện, chúng ta sẽ mắc kẹt như con thú cùng đường…” Kỳ thực, lời giải thích vừa rồi chính là nguyên nhân, nhưng điều An Nhiên không nói ra là khi nhìn thấy chiếc thang máy, cậu nghĩ ngay tới “người than” đứng trong thang máy tại công ty.

Tên “người than” đó có thể chiếm lấy chiếc thang máy kia không chịu rời đi, lỡ may hồn ma nữ này cũng làm trò tương tự, ba người làm thế nào cũng không thoát ra được, nghĩ sao cũng thấy thật gay go! Nghe An Nhiên giải thích, trong đầu Lâm Tuấn lướt qua một vài cảnh phim liên quan đến thang máy, sắc mặt lập tức càng trở nên khó coi, cậu ta ngầm đồng ý với ý kiến của An Nhiên.

Còn Lâm Phong từ đầu đến giờ luôn giữ vững lập trường như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, nhất nhất theo An Nhiên.

Tuy tự tin về thân thủ của mình, nhưng “thuật nghiệp hữu chuyên công[11]”, sau khi chứng kiến khả năng thần bí của An Nhiên, Lâm Phong rất xem trọng ý kiến của cậu.

Chỉ cần yêu cầu không quá đáng, Lâm Phong đều hợp tác hết mình.

Dù ngay từ đầu An Nhiên đã thừa nhận cậu chỉ nhìn thấy ma, hoàn toàn không có khả năng xua đuổi ma quỷ, nhưng như vậy cũng tốt hơn chán so với anh em nhà họ Lâm.

Ít nhất không như Lâm Phong tuy sức mạnh đầy mình, nhưng đứng trước ma quỷ cũng giống như người mù vậy.Thấy hai người đều đồng ý, cả ba lập tức mở cửa thoát hiểm để đi xuống bằng lối thang bộ.

Cầu thang xoắn ốc rất hẹp, ánh sáng xung quanh mù mờ, u ám.

Không gian bất thường khiến họ càng thận trọng hơn.

Để tránh xảy ra rủi ro, ba người vội vàng đi xuống, không quên vừa đi vừa bám chặt lấy tay vịn cầu thang.

Sau khi xuống được vài tầng vẫn bình an vô sự, Lâm Tuấn muốn xem thử còn bao lâu mới đến mặt đất.

Vì thế, khi đi qua cửa thoát hiểm kế tiếp, Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn số tầng được viết trên tường.

Vừa nhìn, cậu ta sửng sốt, sợ hãi đến nỗi suýt ngã! Trên bức tường cạnh cửa thoát hiểm, Lâm Tuấn nhìn rõ rành rành con số được ghi trên đó - 16!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận