Vì tranh giành cẩm hạp thần bí, mà võ lâm tứ đại bang phái, Trung Nguyên tam đại môn phái cũng bị cuốn vào trường tranh đấu. Bởi địch nhân cường đại dị thường, đã tạo ra một kết cuộc không ai ngờ đến, khiến cho khoảng bốn trăm nhân mạng tham gia cướp đoạt, cuối cùng chỉ còn sống có năm người, đại bộ phận đều chết trong tay Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần. Mắt thấy những người còn sống cũng rất nhanh sẽ phải chết, ngay vào thời khắc đó, thì cứu tinh xuất hiện, chính là Long Vũ.
Sự có mặt của Long Vũ đã cứu được số người nhỏ nhoi còn sót lại, trong đó kẻ may mắn nhất phải kể đến là Trương Xuân của Không Động phái, do võ công của hắn quá yếu kém, căn bản không tiến vào được Địa Bảng, nên không gây sự chú ý cho hai lão ác ma.
Lúc này, toàn thân chân khí của lão đạo phát động mãnh liệt, ngăn Quỷ Thư Sinh lại. Ngoái cổ lại quát mấy tên đang ngẩn người ra nhìn lão: "Mấy tên kia còn không mau chạy đi, muốn chết à, chạy nhanh đi, đừng có ở đây làm vướng chân vướng cẳng lão đạo ta." Nói xong dồn toàn bộ chân nguyên tấn công Quỷ Thư Sinh.
Bên này, Lục Nhãn Tà Thần kinh hãi nhìn Long Vũ, lão đã cảm giác được điềm xấu đang lởn vởn quanh mình. Song nhãn Lục Nhãn Tà Thần bắn ra những tia sáng xanh chói lòa, thi triển ma công vô thượng Bích Nhãn Đoạt Hồn, một lực lượng nhãn thần kinh hồn đoạt phách tập trung cả trên Long Vũ. Long Vũ cười lạnh, vận khởi chân khí, phát ra khí thế vô cùng, bức luồng khí lưu tỏa ra tứ phía, hình thành một trái cầu khí lưu bao bọc lấy Long Vũ vào trong, không ngừng bành trướng thêm.
Y phục Lục Nhãn Tà Thần dựng đứng lên, toàn bộ khí lưu xung quanh cuốn xoáy, tạo thành một cơn lốc điên cuồng ào ra ngoài. Tuy trong ánh mắt âm hiểm, lạnh lùng nhưng vẫn pha lẫn một tia khiếp sợ, vì lão đã nhận ra khí tức quen thuộc này, phải nói là vô cùng quen thuộc, khiến lão lạnh buốt sống lưng. Liếc qua Quỷ Thư Sinh, vừa lúc lão cũng nghe Quỷ Thư Sinh hốt hoảng hét lên: "Lão tà, không xong rồi, đây chính là hậu nhân của người năm xưa, chúng ta chạy mau!" Toàn lực xuất kích, tung ra một chưởng như hắc long gầm rú, như muốn cuốn phăng lão đạo đi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lão đạo gầm vang, song thủ một xanh một vàng giơ lên nghênh chưởng, khói bụi mịt mù, đại địa chuyển rung, có thể thấy uy lực cực lớn. Lão đạo thối lui ba bước, một dòng máu tươi chảy dài nơi khóe miệng, tất nhiên còn kém xa so với Quỷ Thư Sinh. Chấn động của phản lực vừa rồi khiến cho toàn bộ thi thể trong vòng ba trượng bị hất bay đi mất, mặt đất bị cào lên nham nhở.
Sau khi Quỷ Thư Sinh đẩy lui lão đạo, Phi thân về bên cạnh Lục Nhãn Tà Thần, dò xét Long Vũ, long trảo màu đen trên song thủ chập chờn. Lục Nhãn Tà Thần liếc qua Quỷ Thư Sinh một cái, đồng thời phát động tiến công, một tả một hữu giáp công Long Vũ. Song thủ đen sì của Quỷ Thư Sinh cuồng phóng ra chân khí, tạo hình long trảo, đánh vào hai vai Long Vũ; Bên kia Lục Nhãn Tà Thần đánh ra song chưởng màu xanh biếc thẳng vào ngực Long Vũ.
Long Vũ nhíu mày, song thủ nắm thành quyền, đánh về phía trước, chia ra tấn công hai lão. Hai quyền của Long Vũ biến thành màu đen nhánh, tựa như hai mặt trời hắc sắc, tỏa ra quang mang đen nhánh, lung linh mà huyền ảo. Long Vũ chìm vào hắc sắc chân khí quanh thân, tựa như không thấy người đâu nữa.
Tam đại cao thủ quyết đấu một trận kinh thế hãi tục, ba chưởng lực cường hoành chạm nhau, nhất thời sinh ra tiếng nổ inh tai, toàn bộ thi thể trên mặt đất bị chấn cho nát bấy. Còn ba người thì dội ngược ra ba hướng khác nhau, khi đứng lại, thì đất nát đá bay, tạo ra ba rãnh sâu hoắm, dài ngoằng trên mặt đất, kéo dài ra tưởng chừng như vô tận. Trong đó có một rãnh chạy đến trước mặt đoàn người Hoa Tinh.
Làn hắc vụ quanh thân Long Vũ không ngừng lưu chuyển, chứng tỏ lực phản chấn cực kì cường đại. Quỷ Thư Sinh và Lục Nhãn Tà Thần trợn tròn mắt, hợp lực vừa rồi, cả hai đã phải dụng đến tám thành công lực, mà chỉ một mình Long Vũ đỡ đòn, nhưng không phải chịu một sự tổn thương nào, sao có thể không làm cho hai lão ngạc nhiên được cơ chứ. Quỷ Thư Sinh run sợ: "Lão tà, tình hình không ổn, chạy thôi, chia ra hai hướng." Đoạn nhún người bay lên, gần mười trượng, thì nhằm hướng tây mà lao đi. Tiếc là một thân ảnh vọt lên chặn trước mặt lão, không phải Vô Mao lão đạo thì ai vào đây nữa. Bên kia, Lục Nhãn Tà Thần cũng không thể chạy thoát, bị Long Vũ đánh cho bay ngược trở lại.
Lại nói, Hoa Tinh thấy phản chấn của sự hợp công tràn đến, nhếch mép cười, tả thủ phất lên, mặt đất liền dựng đứng, vô số đá vụn mang theo bụi đất, như con trường long ngoạm lấy luồng chân khí đang cuồn cuộn kích tới. Tức thời nổ ra tiếng sầm rền, bụi đất bay tứ tung khắp hướng.
Hoa Tinh cười ha hả: "Hôm nay, mọi người đã được đại khai nhãn giới rồi đó, liền một lúc được chứng kiến ba vị cao thủ có thực lực trên Thiên Bảng xuất chiêu, thu hoạch được không ít chứ hả?"
Lãnh Như Thủy kinh sợ: "Đích xác được mở rộng tầm mắt, nhưng sợ rằng sau hôm nay, chúng ta đều không dám tiếp tục hành tẩu giang hồ nữa. Với võ công của chúng ta, chưa kịp chớp mắt đã phải chịu chết rồi, thật sự là không biết vì sao mình phải chết mà."
Đường Mộng thở dài: "Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên ta được thấy nhiều người chết như vậy. Trường thảm sát lúc nãy, ẩn ước có chút cảm tình trong đó, ám ảnh nhất chính là huyết tinh và lãnh khốc, còn có vài phần sợ hãi. Nhiều cao thủ Địa Bảng như thế, mà đảo mắt đã chết cả, đây là lần duy nhất có nhiều cao thủ chết đến vậy trong nhiều năm qua. Có lẽ võ lâm thực sự bắt đầu loạn rồi."
Liên Phượng nhìn Hoa Tinh, thắc mắc: "Hoa Tinh, đệ có thể cho chúng ta biết, đệ không hề tỏ vẻ sợ sệt gì? Không lẽ, trên đời này, không ai đủ khả năng làm cho đệ e dè hay sao? Vì cái gì mỗi khi đệ đối mặt với cường địch, thì đệ càng kiên định hơn, một chút cũng không lo lắng? Tỷ biết võ công của đệ cao cường, nhưng tột cùng là tới mức nào đây? Có thể nói cho chúng ta biết được không?" Liên Phượng hỏi liền một tràng những nghi vấn cứ day dứt mãi trong lòng bao lâu nay.
Hoa Tinh nhìn khắp lượt, bất ngờ một lực lượng khí thế cường đại phủ lên tất cả mọi người đứng xung quanh hắn. Hoa Tinh cười hờ hững, nhìn sự kinh ngạc của mọi người: "Chỉ cần nhớ lấy một điều, đồ đao vào tay, thiên hạ cúi đầu, là được, ngoài ra mọi người có biết cũng chỉ là hư vô." Sau đó khí thế đó lại nhân lên gấp bội phần, sắc mặt ai nấy cũng xám đi, hô hấp khó khăn, kể cả Dạ Phong cũng vậy.
Hoa Tinh mỉm cười, khí thế cường đại khiến cho người người kinh hãi đó liền biến mất vô ảnh vô tung. Tất cả mọi người nhìn chằm chặp Hoa Tinh như đang trông thấy một con quái vật. Bởi vì khí thế, hàm chứa một loại bá khí quân lâm thiên hạ, đạp lên hết thảy, làm cho người ta không tự chủ được mà nhen nhúm cảm giác xúc động và lòng sùng bái, tôn thờ.
Trở về cuộc quyết chiến của hai người Quỷ Thư Sinh và lão đạo, giờ đây đang đến hồi kịch liệt. Lão đạo thi triển Kim Phật Chưởng của Phật môn và Thanh La Thủ cả Đạo gia, một xanh một vàng, tạo ra vô số chưởng ảnh như sóng vỗ bờ, hòng cầm chân Quỷ Thư Sinh. Còn Quỷ Thư Sinh tung ra những chưởng ảnh hình long trảo màu đen, mỗi một trảo xuất ra là tạo thành những hố sâu đến vài xích trên mặt đất, mang theo khí tức âm hàn, đẩy lão đạo liên tục phải thoái lui. Rất rõ ràng, lão đạo không phải là đối thủ của Quỷ Thư Sinh, giữa hai người còn có một chênh lệch rất lớn.
Lão đạo hứng chịu áp lực đè nặng lên càng lúc càng lớn, mới hiểu rằng lão quỷ quả là khó xơi, đồng thời vô cùng thống hận Hoa Tinh, thế nào lại đi hí lộng lão đạo ta như vậy, thật sự là không muốn ta sống nữa mà. Thấy thế công của Quỷ Thư Sinh dần trở nên sắc bén, lão đạo nghiến chặt răng, thân thể xoay tròn, rốt cục lão cũng phải liều mạng, dùng đến tuyệt kỹ "Cửu Chuyển Vô Cực" từng thi triển hôm qua, lẽ dĩ nhiên lão không tài nào tìm ra cách đối phó nào hay ho hơn nữa đối với con quỷ già này.
Sắc mặt Quỷ Thư Sinh khẽ biến, một tầng mây đen sẫm bất thình lình xuất hiện quanh thân lão, song thủ múa may quay cuồng, vô số long trảo to lớn giăng mắc khắp nơi, bảo hộ lão rất vững vàng ở bên trong. Mỗi một vòng là có chín luồng sáng màu vàng chói lòa ập vào thân lão quỷ, khi kim quang bay đến thì long trảo nhào tới, những tiếng nổ như sấm sét cứ ì ầm vang lên không dứt. Đám mây hắc sắc quanh thân Quỷ Thư Sinh cực kì lợi hại, mà Cửu Chuyển Vô Cực của lão đạo cũng phải được xưng tụng là bá đạo, ngay lập tức đã tung ra một trăm tám mươi chưởng uy lực to lớn, dù cho có là cao thủ lợi hại, cũng khó lòng chống đỡ.
Bóng ảnh, hợp rồi lại phân, phân rồi lại hợp, lão đạo dội ngược ra ngoài đến ba trượng, té uỵch xuống đất, hộc ra một vòi máu, cố chống tay gượng dậy vài lần, rồi nằm lăn ra đất. Còn Quỷ Thư Sinh thì rách bươm hết y phục, đầu tóc rối bời, sắc mặt tái mét, mép trào máu tươi, tất nhiên cũng chẳng khả quan gì cho cam. Ngước đầu, liếc sang Lục Nhãn Tà Thần, Quỷ Thư Sinh vận toàn bộ chút hơi tàn còn sót lại, cong đuôi chạy mất.
Bên này, Long Vũ tung ra song quyền mãnh liệt, mỗi một quyền dồn tới mười thành công lực, từng quả cầu chân khí đen nhánh đánh cho Lục Nhãn Tà Thần run lẩy bẩy, chân khí hộ thể màu xanh biếc quanh thân cứ nhạt dần, thần sắc cực kì tuyệt vọng. Long Vũ nở nụ cười âm lãnh, một quyền lại mạnh hơn một quyền, không chừa cho lão một cơ hội đào thoát nhỏ nhoi, mỗi một chiêu đều phong tỏa mọi đường rút lui, cắt đứt con đường đào tẩu của lão, muốn dồn lão phải bước qua quỷ môn quan. Lục Nhãn Tà Thần thấy Quỷ Thư Sinh đã đào tẩu, lại càng thêm lo lắng, dồn toàn bộ công lực bức lui Long Vũ ba thước, Phi thân lên trời, đứng giữa không trung.
Long Vũ thấy thế, cũng bay lên ngang với Lục Nhãn Tà Thần. Hiện giờ, phía sau Lục Nhãn Tà Thần xuất hiện một màn sương khí màu xanh biếc, từ từ biến thành một cái đầu sói hoang. Song nhãn phát ra những hàn khí lạnh lẽo màu xanh ghê sợ, tựa như mắt sói vậy, chập chờn như ngọn lửa huyền ảo vô bì. Lục Nhãn Tà Thần ngửa cổ hú dài, giống hệt một con sói xanh đang tru nguyệt, cực kì quái dị.
Long Vũ đứng im bất động, luồng khí vụ không ngừng thu lại, tạo ra hình mặt trời màu đen, thập phần quỷ dị. Long Vũ gầm lên một tiếng, tựa tiếng rồng ngâm rung trời, vang tận mây xanh, đồng thời hữu thủ đấm ra một quyền, mặt trời màu đen bao bọc thân người hắn vụt bay về hướng Lục Nhãn Tà Thần mà công kích. Giờ này, ánh sáng xanh biếc trong mắt Lục Nhãn Tà Thần, đã cường thịnh đến mực cực hạn, lão cũng đấm tới một quyền, nhất thời đầu sói ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng như thiên lang rống giận, lao ầm ầm về phía mặt trời màu đen.
"Thiên Lang Tru Nguyệt" của Lục Nhãn Tà Thần chống lại "Hắc Thạch Diệt Thiên" của Long Vũ, hai luồng chân khí cường hoành tuyệt thế va chạm nhau giữa không trung, phát sinh ra một chấn động cực lớn, nghiêng trời lệch đất, làm cho toàn bộ mọi vật ở xung quanh đều tan nát. Còn mặt đất ngay chỗ vụ nổ đó thì bị xới lên thành một cái hố to khủng khiếp, sâu đến chín trượng.