Lâm Nhã Hiên vội vã chạy đến nhà họ Lâm ở Sở Dương.
“Bà ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Nhã Hiên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy mấy người bà cụ Lâm, Lâm Long, Lâm Phi Yến đều ở đây, cô lập tức căng thẳng hỏi.
“Quả thật đã xảy ra chuyện lớn!”, Lâm Long nói: “Lâm Nhã Hiên, mày có biết dạo này bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn, tập đoàn Phi Long sắp tổ chức hoạt động chúc mừng giá trị thị trường của họ đạt trên một trăm tỷ không?”
“Tôi đã nghe nói rồi”, Lâm Nhã Hiên khó hiểu nói: “Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta sao?”
“Tất nhiên là có liên quan rồi, hơn nữa còn liên quan mật thiết!”, bà cụ Lâm gõ cây gậy trên tay xuống đất, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Con bé này, sao cháu ngốc thế?”
“Cháu phải nhanh chóng nghĩ cách để lấy được thiệp mời tham gia hoạt động chúc mừng của tập đoàn Phi Long!”
Mặc dù Lâm Nhã Hiên đã có thiệp mời Phương Viên đưa nhưng cô không nói ra.
Lâm Nhã Hiên muốn nghe xem tại sao nhà họ Lâm lại muốn mình tham gia hoạt động chúc mừng của tập đoàn Phi Long.
“Bây giờ tập đoàn Phi Long đang phát triển mạnh, tin chắc không bao lâu nữa sẽ trở thành doanh nghiệp tiêu chuẩn của tỉnh, rất có tương lai!”, bà cụ Lâm liếc nhìn Lâm Nhã Hiên nói: “Hơn nữa, tập đoàn Phi Long là bên đầu tư của tập đoàn Thiên Thành, cháu là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, đến tham gia hoạt động chúc mừng của tập đoàn Phi Long không phải rất tốt sao?”
“Hình như cũng có lý”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.
“Đương nhiên rồi, đây không phải là điều quan trọng nhất”, bà cụ Lâm nói tiếp: “Nghe nói ông chủ bí ẩn đứng đằng sau của họ sẽ lộ mặt tại hoạt động chúc mừng lần này của tập đoàn Phi Long!”
“Bà nghe nói ông chủ bí ẩn này tuổi trẻ tài cao, có gia thế vững vàng, là một người xuất sắc hiếm thấy.
Cháu tham gia hoạt động chúc mừng lần này phải nắm lấy cơ hội câu được chàng rể vàng này đi!”
Nghe bà cụ Lâm nói vậy, Lâm Nhã Hiên đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Bà à, bà nói gì lạ vậy?”
“Cháu đã có Mục Hàn rồi, cháu không cần ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Phi Long gì đó đâu!”
“Mục Hàn?”, bà cụ Lâm khinh thường nói: “Chẳng phải cháu đã ly hôn với Mục Hàn rồi sao? Bây giờ cháu đang độc thân, cháu chọn ai đó là quyền tự do của cháu”.
“Hơn nữa, theo bà thấy, với năng lực của Mục Hàn, cậu ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ kiếm được một tỷ trong vòng ba tháng đâu”.
“Cháu đó, nên từ bỏ đi”.
“Không! Cháu tin Mục Hàn!”, vừa nghĩ đến những lời Phương Viên nói với mình trước đó, Lâm Nhã Hiên lại cảm thấy nản lòng.
Nhưng cô vẫn đứng về phía Mục Hàn: “Dù cháu có tham gia hoạt động chúc mừng rồi gặp được ông chủ đứng đằng sau tập đoàn đó, chắc gì người ta đã có hứng thú với cháu”.
“Ai nói người ta không có hứng thú với cháu, cháu có bị ngốc không hả?”, bà cụ Lâm phản bác: “Cháu nghĩ kỹ lại xem, từ lúc cháu có được tập đoàn Thiên Thành trong tay, tập đoàn Phi Long đã giúp đỡ cháu như thế nào”.
Lâm Nhã Hiên không khỏi sửng sốt.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là vậy thật.
Dường như cô có được tập đoàn Thiên Thành cũng nhờ sự giúp đỡ của tập đoàn Phi Long.
“Nếu người ta không thích cháu, không có ý gì với cháu thì sao cậu ta lại ân cần, giúp đỡ cháu hết lần này đến lần khác như vậy?”, bà cụ Lâm không vui nói.
“Cháu…”, Lâm Nhã Hiên hơi rối rắm.
Vì những lời bà cụ nói đều hoàn toàn đúng với thực tế.
Cô không tìm được lý do để cãi lại.
“Có phải là vì Mục Hàn không?”, Lâm Nhã Hiên nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu nghe Phương Viên nói, quan hệ riêng tư giữa Mục Hàn và ông chủ đứng đằng sau đó rất tốt”.
“Dù ông chủ tập đoàn Phi Long có tán thưởng Mục Hàn đi chăng nữa cũng không đến mức giúp cháu suốt như vậy chứ?”, bà cụ Lâm lắc đầu nói: “Kiểu giúp đỡ này hoàn toàn vượt xa tình bạn giữa nam và nữ rồi, cháu hiểu không?”
“Nhã Hiên à, mày vẫn còn ngây thơ quá!”
“Thế nên hoạt động chúc mừng lần này là cơ hội ngàn năm có một đấy”, lúc này Lâm Long đứng một bên nói: “Mày nhất định phải tham gia”.
“Tôi…”, nghe nhà họ Lâm khuyên răn như vậy, Lâm Nhã Hiên lại hơi nhụt chí.
Sau khi về, Lâm Nhã Hiên nói chuyện này cho Mục Hàn nghe.
“Nhà họ Lâm đi nước cờ hay đấy!”, Mục Hàn cười nói: “Không sao, em yên tâm tham gia hoạt động chúc mừng đi, vì anh cũng sẽ đi với em”.
“Em cứ yên tâm tham gia nhé!”
“Em bận rộn với công việc lâu vậy rồi, có thể nhân cơ hội này để thả lỏng bản thân một chút”.
Vì Mục Hàn nói vậy nên Lâm Nhã Hiên mới cảm thấy bớt buồn.
Nhà họ Sở ở Đông Hải.
“Gia chủ, cháu đã tìm hiểu rõ ràng rồi.
Mấy ngày nữa, tập đoàn Phi Long sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng giá trị thị trường vượt hơn một trăm tỷ ở đảo Trùng Minh”.
Sở Chí Minh báo cáo lại với Sở Nhậm Hành: “Mục Hàn là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long nên chắc chắn cậu ta sẽ tham gia để phụ trách về an toàn”.
“Đảo Trùng Minh?”, Sở Nhậm Hành không khỏi híp mắt lại: “Là địa bàn của cái người tên là Phàn Thành Vương sao?”
“Vâng, thưa gia chủ”, Sở Chí Minh gật đầu nói: “Phàn Thành Vương ngang ngược, xảo quyệt, thấy lợi ích quên tình nghĩa, là một tên cướp bóc chính gốc.
Dưới sự quản lý của hắn, cư dân đảo Trùng Minh đều rất hung hãn, rất khó ở chung với người ngoài”.
“Vậy chẳng phải rất tốt sao?”, Sở Nhậm Hành nhếch khóe môi: “Đây là cơ hội tốt cho chúng ta để mượn tay của người khác trừ khử Mục Hàn”.
“Gia chủ, ý ông là…”, vẻ mặt Sở Chí Minh hơi thay đổi.
“Đi tìm Phàn Thành Vương bàn chuyện, nhờ hắn diệt trừ Mục Hàn ở trên đảo Trùng Minh”, Sở Nhậm Hành nở nụ cười xấu xa: “Cái thằng rể vô dụng của nhà họ Lâm – Mục Hàn này đã bao lần lợi dụng danh nghĩa nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta đi lừa đảo khắp nơi.
Ông tuyệt đối không cho phép chuyện này tiếp tục tái diễn!”
“Mà cách làm dứt khoát nhất là để cậu ta biến mất khỏi thế giới này”.
“Đương nhiên rồi, chúng ta không thể trực tiếp ra tay để khỏi phải bị người ngoài nhiều lời gièm pha”, Sở Nhậm Hành cười nói: “Nhưng Phàn Thành Vương thì khác”.
“Hắn vốn là người tàn nhẫn, ngang ngược, tập đoàn Phi Long tổ chức hoạt động chúc mừng ở đảo Trùng Minh, sau đó xảy ra mâu thuẫn với Phàn Thành Vương dẫn đến chuyện đổ máu, như vậy người ngoài cũng không nghĩ chuyện này có liên quan đến nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Gia chủ sáng suốt, cháu sẽ đi làm ngay”, Sở Chí Minh híp mắt cười nói.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tập đoàn Phi Long tổ chức hoạt động chúc mừng.
Tập đoàn Phi Long cũng hào phóng, bao trọn mười chiếc xe thương mại Mercedes-Benz để đưa các nhân viên đến đảo Trùng Minh.
Thế là một đoàn hơn một trăm người của tập đoàn Phi Long bước chân lên đảo Trùng Minh.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho mỗi nhân viên, Mục Hàn cố ý lấy danh nghĩa của đội bảo vệ để dặn dò họ rằng người dân đảo Trùng Minh rất hung hãn, nhắc mọi người cố gắng đừng đi lại tùy tiện.
.