Điên Cuồng Cưỡng Gian


“Mở mắt ra!”Triệu Tiêu Phi mặc kệ, cô nhắm mắt lại, chờ đợi cơn bạo lực này đi qua.“Tốt lắm.” Bùi Cảnh, người đang ngồi ở trên, đứng dậy.

Anh không đè lên người cô nữa, anh nói: “Tôi đợi lát nữa cô cầu xin tôi.”Bùi Cảnh quay lại ngồi trên ghế sô pha và nhìn cô gái trên giường.Nhóm đàn ông của anh chưa có trò kích thích nào chưa từng thử qua, ngay cả chơi gái cũng phải chơi một cách mới mẻ hơn so với người khác.

Hôm qua, anh phát hiện có một loại thuốc tốt được mang từ nước ngoài về.

Nghe nói loại thuốc này đặc biệt dùng cho phụ nữ, nó có thể lập tức kích thích phụ nữ nhưng đồng thời cũng giữ được lý trí, và nó có thể biến một người phụ nữ đức hạnh thành một người hư hỏng.


Điều tuyệt vời nhất chính là, dùng cái này rồi thì không cần “đeo”! Khi vừa nghe tới đó là anh đã thấy hứng thú, đúng lúc đang buồn rầu vì không biết nên giải quyết cô gái này như thế nào.

Chẳng phải cơ hội đã đến rồi sao?Thú vui của anh nhất thời nổi lên, Bùi thiếu gia nói một là một, thích làm theo ý mình.

Anh suy nghĩ cả đêm không ngủ, 4 giờ sáng gọi điện cho Lục Hành Triệt, bảo anh ta đón sinh nhật lần nữa.Vốn dĩ anh muốn chủ động đợi cô cầu xin, nhưng cô gái ấy vẫn cứ khom lưng.

Anh thấy không có phản ứng gì nên bước đến bên giường nhìn cô.Triệu Tiêu Phi quần áo xộc xệch, lưng lộ ra làn da trắng, dùng sức thở dốc, tựa như đang dồn hết tâm trí kiềm chế gì đó.

Bầu ngực phía trên khẽ đung đưa, đôi má ửng hồng.


Một kẻ lão luyện như Bùi Cảnh vừa nhìn là biết, thuốc đã phát huy tác dụng.Anh giúp cô cởi trói ở miệng.Triệu Tiêu Phi không kiềm chế được, cô cố gắng phát ra vài từ trong miệng một cách khó khăn: “Bùi Cảnh, đồ phạm tội!”“Tốt lắm.” Bùi Cảnh không ngăn cản, trái lại còn đổ thêm vài viên thuốc từ trong lọ ra, sau đó vén váy của Triệu Tiêu Phi lên.

Lúc này, cả người cô sởn cả tóc gáy, cô không còn sức nên chỉ có thể nhìn anh đưa đầu ngón tay vào trong lần nữa.Bùi Cảnh hít một hơi thật sâu, vùng đất xa lạ ấy đã bắt đầu ươn ướt.

Anh đưa đầu ngón tay vào trong, lớp thịt ngọt ngào ấy từng lớp từng lớp nuốt chửng lấy anh, khi rút ra ngoài vẫn còn mang theo một ít dịch ngọt.

Anh đưa ngón tay đến trước mặt Triệu Tiểu Phi, nói: “Cô chảy nước rồi, Triệu Tiêu Phi.

Cô thật dâm đãng.”Triệu Tiêu Phi chưa từng nghe thấy những lời như vậy bao giờ, cộng với tác dụng của thuốc, phản ứng của cô càng thêm kịch liệt.Cô đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Bùi Cảnh, anh thật ghê tởm! Không biết xấu hổ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận