Điệp viên nữ hoàng

Một buổi tiệc ăn uống linh đình diễn ra tại nhà hàng Trung Hoa. Trên bàn ăn lúc này có rất nhiều các món ăn ngon, lạ mắt. Hân thấy không vui lắm, đángn hẽ phá được một vụ án lớn như thế này, Hân phải sung sướng lắm mới phải. Đằng này…
-Hân! Cậu sao vậy?_Đường Minh thấy Hân không gắp món nào thì lo lắng hỏi.
-Ưm`! Mình không sao!
-Đừng lo nghĩ nhiều…chuyện của Lạc Văn tính sau đi!
Hân nhìn Đường Minh rồi mỉm cười, gắp thức ăn cho vào miệng.
-Ngon thật!
-Hân này…cậu có muốn biết mình đã ước với sao chổi điều gì không?_Đường Minh tỏ vẻ bí mật.
-Gì?_Hân nhai nhồm nhoàm nhưng vẫn cố nói.
-Mình…ước là sau này..chúng ta sẽ có 10 baby!
-Phụt!
May mà Đường Minh nói nhỏ chứ không thì tất cả sẽ nghe thấy.
-Có gì đâu mà ngạc nhiên thế?
-Ai nói sau này sẽ làm vợ cậu?
-Không biết ai đã hôn trộm mình ở bữa tiệc ý nhỉ, không biết ai nói tớ thích cậu lúc mình ngất ý nhỉ, không biết ai…_Đường Minh nói ra hàng loạt các sự kiện trọng đại. Hân ngay lập tức bịt mồm cậu ta lại.
-Đừng nói nữa!
Ánh mắt Đường Minh đóng dấu trên mặt Hân. Nhìn là biết cậu ra không vui rồi…Hân nhận thấy thế thì bỏ tay ra khỏi miệng cậu ta…

-Mình xin lỗi!
-…
-Xin lỗi thật đấy!
-…Mỗi câu xin lỗi thôi à?
-Vậy chứ muốn mình nói gì?
-Nói là…Ngọc Hân thích Đường Minh, mãi mãi không xa rời, sau này sẽ đồng ý làm vợ Đường Minh..vân vân và vân vân…
-Cái gì? Cậu muốn nhiều thứ thế?
-Hừ! rốt cuộc là từ chối!_ Đường Minh cứ trẻ con như thấ nhưng lại làm Hân phải đắn đo. Cô mặt đối mặt với Đường Minh. Miệng run run:
-Mình không thể nói được hết những gì cậu muốn….nhưng có một câu mình thật lòng..đó là…tôi thích cậu!
Mặc dù không đúng như những gì Đường Minh muốn, nhưng chỉ cần Hân nói chính xác ba từ đặc biệt kia là Đường Minh đã vui sướng lắm rồi. Thế là cả một bữa ăn, câu jta không thể gắp nổi thêm một miếng nào nữa. Mắt nhìn Hân đơ đơ.
Có một kẻ từ nãy tới giờ đã thấy tất cả, hắn nghiến răng thật mạnh. Mắt nảy lửa nhìn tình địch.
Quyên không thấy Nhược Bằng ăn gì cả, chỉ im lặng ngồi nhìn mình. Ánh mắt câu jta rất buồn, lâu lắm rồi Quyên mới nhìn thấy ánh mắt đó. Cô chợt lo sợ, liệu có bao giừo cô được chơi đùa với Nhược Bằng nữa không. Đột nhiên mắt Quyên cay cay..cô xin phép ra ngoài trước. Mặc dù mọi người đã cố níu giữ cô ở lại nhưng cô vẫn một mực từ chối. Nhược Bằng cũng lẳng lặng bước ra theo.
Hai người đi sát bên nhau. Trăng đêm nay đẹp quá. Quyên đã bớt vẻ ủ rũ, Nhược Bằng chợt quì xuống dưới chân cô. Quyên ngạc nhiên…
-Này…nếu thấy không vui thì lên lưng mình! Muốn tới đâu mình nhất định sẽ đưa cậu tới đó.
Quyên sững ra một lủcồi cũngl eo lên lưng Bằng. Câu jta vẫn lạnh như thế nhưng Quyên không muốn rời xa cái lạnh này…nước mắt chảy nhỏ giọt xuống vai Nhược Bằng.
-Ê! Đừng khóc…sẽ xấu lắm…
-Mình khóc vì vui quá thôi!
-Vui vì được một anh chàng đẹp trai cõng hả?
-ƯK`!_Quyên lấy tay lau nước mắt.
-Nhớ lần đầu gặp, lúc đó thấy cậu là một con nhóc rất ngốc.
-Ngốc kệ ngốc!
-Còn cậu thì thật láu cá và đáng ghét.
-Dám bảo mình đáng ghét hả? cho ngã bây giờ…
-Á…không…
Gío thổi trên hồ mát rượi,, hai kẻ ngốc ngồi ở ghế đá tựa đầu vào nhau mà cười. Không biết từ khi nào, Quyên đã mỉm cười thật tươi. Giá như cứ mãi hạnh phúc thế này thì hay biết mấy…Quyên nhìn sang Nhược Bằng…cậu ta đã ngủ thiếp đi từ lúc nào…Trông cậu ta ngủ thật đáng yêu, cứ như đứa trẻ đến từ thiên đường với nụ cười toả nắng. Nhưng mà…hạnh phúc vốn dĩ không thể với cả hai….Quyên dựa đầu vào vai Nhược Bằng. Mưa không biết từ đâu trút xuống ngày càng nặng hạt. Quyên mau chóng lay lay Nhược Bằng, cậu ấy sợ nước nhất mà. Nhưng Quyên có lay bao nhiêu thì cậu ta vẫn ngồi ì ở đó không chịu nhúc nhích. Quyên sợ mất Nhược Bằng, co cố lấy thân mình che mưa cho cậu ta. Cô không thể che cho Nhược Bằng mãi được. Cậu ta đã ướt sũng. Quyên sợ thực sự…có khi nào.
-Nhược Bằng! dậy mau! Cậu không được phép ngủ! dậy!
Mặc cho Quyên gào thét bao nhiêu, Nhược Bằng vẫn nằm đó…Quyên đang tự lừa dối chính mình…chẳng phải cậu ta đã chết từ 2 tháng trước rồi sao…đây chỉ là những câu nói lập trình mà cô đã sắp đặt sẵn. Tự diễn một vở kịch..tự mình làm mình đau khổ.

….-Tỉ lệ sống là 5%. Cô vẫn đồng ý mổ chứ?
-Chỉ cần cậu ấy còn sống…
-Cậu ta sống bằng chíp..bị mất điều khiển cá nhân…việc này sẽ rất khó…tôi nghĩ cô nên để bệnh nhân ra đi thì tốt hơn.
-Tôi hiểu…cho dù là chỉ sống được 1 ngày…tôi cũng muốn cậu ấy sống lại…hãy gắn cái mới này vào!
Bao bài ca anh viết đó, em có nhớ ko…
Tất cả những gì anh làm là dành cho em, nên em đừng khóc…
Cứ biết như thế đi, đừng lo nghĩ và đừng hỏi thêm gì…
Dù anh ko bên em , nhưng hình bóng của anh vẫn đó trên những con đường em đi…
Lúc khó khăn, hay mệt nhọc,
Anh sẽ cõng em vượt qua bao con đường dốc…
Cho dù anh ko biết đến nơi nào mới là mốc…
Nhưng em đừng lo, anh là con trai, chứ ko yếu đuối như con gái đâu, đồ ngốc…
Đưa em đi khắp chân trời..dạo quanh thế giới của tình yêu trong anh đó…
Biết là khổ và rất khó, nhưng vì nụ cười trên môi em nên anh sẽ ko bao giờ từ bỏ…
Viết cho em một lời động viên từ những câu hỏi anh chưa rõ ,
Hay là những món quà thật to từ một tình yêu bé nhỏ..
Những gì a có thì sẽ cho vì a biếtsẽ có người nhận…
tên em khắc trong tâm trí, vào bài ca cho thêm hay lên muôn phần…
để e hiểu ra e ko bao giờ cô đơn khi có a lúc cần….

Nhìn thấy môi e cười, e hay chăng biết a buồn
Mình a vẫn âm thầm, mong e vui như mới hôm nào
Mình còn tay cầm tay…bước chân giờ xa lắm…
Lại một ngày mới, a vẫn ngồi nơi đây…
Cứ âm thầm và lặng lẽ nhìn dáng em đạp xe tới trường…
Cứ hồn nhiên như vậy em nhé, em mãi là người mà a thương…
Cứ vô tư cho gương mặt sáng khi môi em cười…cười lên em nhé!
Lúc em buồn, hay muốn một người chia sẽ, cứ anh nói nghe…
Anh vẫn luôn và sẵn sàng và vẫn mong là như thế,
Vì trong con tim a thật lòng muốn em vui vẻ…
Biết lúc bên nhau, ngày nào đắm say mà sao giờ đây đã xa rồi
Ánh mắt, đôi môi dịu dàng e trao, con tim a ko bao giờ quên…
Nước mắt ướt thấm đôi mi nhẹ rơi
Nhẹ rơi đêm từng đêm dài
Thì…hãy quên đi phút ban đầu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận