Diệt Thế Kỷ

Balberith mỉm cười nhìn cảnh tượng hiện ra trên màn hình theo dõi. Nhân loại đến thời điểm này đã hiểu ra, phạm vi được xác định trên tấm bản đồ đột ngột xuất hiện kia chính là nơi sắp bị hủy diệt. Ai ở những nơi không bị chọn tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm, sau khi trải qua cảm xúc lương bạc ích kỷ ấy, họ mới cảm thấy bất lực, tuyệt vọng cùng phẫn hận, không cam lòng, rồi cùng bi phẫn nhìn lên tấm bản đồ trên cao.

Còn dân cư ở nơi bị chọn bắt đầu hoảng sợ, họ nhốn nháo tìm đường thoát khỏi thành phố hoặc kiếm nơi ẩn nấp, cả thành phố rơi vào hỗn loạn, người người hốt hoảng chạy ngược chạy xuôi, có một số kẻ quá tuyệt vọng, trực tiếp tự sát kết thúc sinh mệnh của mình, những người ở ngoài rìa thành phố lập tức chạy ra ngoài phạm vi được xác định.

Cảnh hoảng loạn tuyệt vọng của nhân loại, dù có xem bao nhiêu lần, Balberith vẫn không cảm thấy chán, lúc nào cũng có vẻ vô cùng hứng thú, mà Luật đang ngồi cạnh bên lại không có tâm tình tốt như vậy, so với chuyện để nhân loại tan tác trong sợ hãi và tuyệt vọng như lúc này, hắn càng muốn để bọn họ được chết một cách thống khoái.

Nhìn chăm chú vào phạm vi đã xác định, Luật giơ tay lên, nhưng lúc này bỗng có người ngăn động tác của hắn lại, kẻ ấy chính là người luôn đứng phía sau hắn – Tần Trạm.

Luật lạnh lùng liếc nhìn Tần Trạm, mặc dù nói hắn chỉ quen với sự hiện diện của y, hắn cũng không cách nào tự lừa mình dối người, hắn quả thật bị y ảnh hưởng, hắn không phải nói hắn thích Tần Trạm, mà là hắn không muốn y phải khó xử quá nhiều, so với những người khác, hắn tương đối bao dung, tương đối dễ dàng tha thứ cho Tần Trạm. Nguyên nhân là gì, Luật có ý định đi tìm tòi, hắn cũng muốn bỏ qua sự ảnh hưởng này, chỉ là rất khó mà thôi.

Hắn là con người, tất nhiên phải có tình cảm và cảm xúc, sau khi hiểu được Tần Trạm không có ác ý với mình, lại vì mình mà mất gần hết tất cả, bảo hắn không có cảm giác gì là chuyện không thể, huống chi cũng chỉ có Tần Trạm ở bên cạnh hắn cùng sẻ chia thống khổ, y biết rõ mọi suy nghĩ và hành động của hắn, loại thấu hiểu này khiến hắn không cách nào đối xử cứng rắn với y được.

Bất quá những cảm xúc này vẫn chưa đủ để hắn có thể vì Tần Trạm mà dao động giác ngộ của mình, nếu Tần Trạm ngăn cản hắn, hắn sẵn sàng vứt bỏ những cảm xúc ấm áp không nên tồn tại kia.

“Để ta làm.” Tần Trạm nhìn ánh mắt lạnh lùng của Luật, đè lại bàn tay muốn vung xuống của y, ôn nhu nói. Hắn biết sau mỗi lần ra tay, Luật sẽ trở nên thất lạc và bi thương, nếu thế thì hãy để hắn làm, dù chỉ là một chút thôi, hắn cũng hi vọng Luật sẽ bớt thêm những bi thương đó. Hắn càng hi vọng Luật sẽ mang suy nghĩ, không phải do ta làm nên không cần phải đau khổ như thế để tự an ủi mình. Chỉ là, Luật căn bản không phải là người như vậy.


Trái tim Luật khẽ run lên, hắn thấy được ánh mắt Tần Trạm đang nói, y muốn thay hắn thừa nhận phần tội nghiệt trầm trọng cùng bi thương này. Thế nhưng, hắn sẽ không tiếp nhận.

Tránh khỏi cánh tay của Tần Trạm, “Ta đã nói rồi, việc của ta không cần ngươi xen vào.” Luật cự tuyệt sau đó vung tay lên, thành phố xuất hiện trong tấm địa đồ liền phá hủy trong cơn động đất. Hắn phải tự gánh lấy trách nhiệm của mình, dù có nặng nề đến mức nào cũng không cần người khác đến nhận thay.

Tần Trạm nhìn bộ dạng kiên cường của Luật, trong lòng tràn đầy thương tiếc, ánh mắt lại càng thêm mê luyến, Luật của hắn sao có thể đem kiên cường cùng yếu ớt dung hợp một cách hoàn mỹ như thế chứ, khiến cho người ta vừa kính nể, lại vừa cảm thấy đau lòng khôn xiết.

Sau khi làm xong, Luật đứng lên, rời khỏi nơi này, cũng không chào hỏi Balberith mà thực ra hắn cũng không buồn chú ý, hắn biết tâm tình của Luật lúc này không tốt, chính xác mà nói là vô cùng xấu.

Tần Trạm tuy không giống với Balberith từng thấy qua nhiều lần, nhưng hắn vẫn biết lúc này tâm tình của Luật tệ đến thế nào. Luật cũng không phải là một kẻ điên ôm mộng tưởng hủy diệt thế giới, hay một tên cuồng ma lấy việc sát hại nhân loại làm vui, trái tim của Luật rất mềm mại, cũng rất ôn nhu, cho nên đối với việc bản thân làm những chuyện này, tuy có một lý do rất vĩ đại, y cũng không thể nào thuyết phục được chính mình những việc y đang làm là đúng, không phải sai, y không có tội với nhân loại – tội phản bội nhân loại.

Cho nên ngay khi Luật rời đi, Tần Trạm cũng lập tức đuổi theo, nhìn bước chân vội vàng của Luật, Tần Trạm cũng nhanh chóng theo kịp, nhưng vẫn chậm một chút. Khi Luật vừa vào phòng, thuận tay khép cửa thì Tần Trạm kịp thời vươn tay chặn lại, sau đó nhanh chóng tiến vào và đóng cửa lại.

Luật không nhìn thấy hành động của Tần Trạm nhưng vẫn biết đại khái y đang làm gì, mà cũng không bảo y ra ngoài, xem như chấp nhận việc y có mặt ở đây .


Sau khi đóng cửa xong, Tần Trạm quay lại, thấy Luật đang yên lặng đứng cạnh bức tường bằng thủy tinh, nhìn cảnh muôn hoa khoe thắm bên ngoài. Vì Luật đang quay lưng về phía hắn, tường thủy tinh lại không phản chiếu hình ảnh nên Tần Trạm chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng đang kiên cường đứng đó, sống lưng thẳng tắp, tản mác ra khí tức cao ngạo, kỳ thật là vô cùng bi thương.

“Ta đang ở bên cạnh ngươi, Luật, có ta ở bên cạnh ngươi.” Tần Trạm tiến lên, ôm lấy bả vai Luật, lại để lưng Luật tựa vào ngực mình. Ta ở bên cạnh ngươi nên người không hề cô đơn, có ta ở đây cho ngươi thoải mái tựa vào, ta ở đây để che chở ngươi, nên ngươi không cần phải áp chế nỗi bi thương của mình, ta sẽ cùng ngươi sẻ chia mọi thống khổ đau đớn, cùng ngươi gánh lấy tội nghiệt này.

“Ta ở đây, Luật, ta ở đây.” Không ngừng nỉ non những câu nói cùng mang một hàm nghĩa bên tai Luật, “Ngươi không phải chỉ có một người, còn có ta, còn có ta.”

Tần Trạm có thể cảm giác được thân thể trong ngực mình có chút run rẩy, đáy mắt hắn hiện lên nhu tình, sau đó hắn cảm thấy có nước mắt rơi xuống mu bàn tay, độ ấm ấy nóng bỏng tựa bàn ủi khiến mu bàn tay hắn đau đớn như bị đốt cháy. Đây là nước mắt của Luật.

Tần Trạm không xoay người Luật lại, hắn biết Luật không muốn cho người khác thấy bộ dạng của y lúc này, hắn chỉ nâng một tay lên, che lấy hai mắt của Luật, lòng bàn tay không ngừng chạm đến những giọt nước mắt trào ra, một cánh tay khác ôm lấy Luật chặt hơn, mà tay Luật lúc này cũng ghì lấy cổ tay của hắn.

Tiếng ẩn nhẫn trong cổ họng từ từ bộc ra thành tiếng nức nở yếu ớt, rồi cứ thế mà lớn dần, những gì mà hắn vẫn luôn một mình chịu đựng, một mình thừa nhận cứ thế trào ra theo tiếng khóc.

Quá lâu, trong lòng hắn phải đè nén quá nhiều thứ, mỗi lần ra tay xong trái tim đều đau đớn đến cực điểm lại chỉ có thể một mình chịu đựng sự thống khổ này. Suốt bao nhiêu năm, trong lòng hắn vẫn chôn giấu bi thương nối tiếp bi thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân loại bước dần đến cánh cửa diệt vong, cứ thất vọng hết lần này đến lần khác, những đau nhức khôn nguôi cứ lặp đi lặp lại, bỏ qua cho thân tình mà hắn luôn khao khát, không dám có hi vọng xa vời có được những tình cảm khác, cô độc đứng về bên hủy diệt nhân loại, không có bất cứ ai để chia sẻ, giãi bày, không có người để ỷ lại, không có ai để tin cậy, gửi gắm tâm tư, tất cả đều phải một mình gánh lấy.


Lồng ngực sau lưng thật sự là quá ấm áp ôn hòa, để hắn không khỏi trầm mê, âm thanh không ngừng thủ thỉ bên tai quả thật là quá ôn nhu khiến cho trái tim đang yếu ớt đến cực điểm của hắn không khỏi chấn động, vòng tay ôm chặt lấy thân thể khiến bản thân có chút đau đớn lại khiến hắn thấy cảm động vì được quý trọng, cảm giác khi có người làm bạn, cùng chia sẻ đau thương quả thật là quá mức tốt đẹp, cho nên lúc này đây, hãy để hắn có thể mềm yếu một chút, hãy để hắn có thể phóng túng, hắn muốn khóc một trận, để cho mọi bi thương tuôn ra theo nước mắt.

Luật khóc, mà tâm trạng của Tần Trạm cũng chẳng khá hơn là bao, trong tiếng khóc của Luật bao hàm quá nhiều thống khổ, tiếng khóc đến khàn cả giọng ấy khiến hắn cũng vô cùng khó chịu, lúc này việc hắn có thể làm cũng chỉ là ôm chặt lấy Luật, cùng Luật rơi lệ.

Luật rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu, đã đau đớn đến mức nào, qua tiếng khóc này, Tần Trạm cũng có thể cảm nhận đến một hai phần. Rõ ràng hắn và Luật từng có một quãng thời gian ở gần nhau đến thế, chỉ cách nhau một bức tường, vậy mà hắn lại không biết được, sau bức tường ấy Luật đã từng cô độc, từng áp lực bản thân không bật ra tiếng khóc, một mình thừa nhận những đau thương cùng trách nhiệm trầm trọng mà không ai biết, không ai hiểu được. Những thống khổ và phiền não vì tình cảm với Luật của hắn thì tính cái gì, so với những điều Luật phải gánh chịu, thật sự là không đáng giá một xu.

Hai người liền ở trong phòng, ôm nhau mà khóc, Luật là vì phát tiết những gì phải chịu đựng bấy lâu nay còn Tần Trạm là vì đau xót cho những điều hắn chưa từng biết.

Luật dù sao cũng mang thân thể của phàm nhân, lần này bộc phát tâm tình sau bao năm đè nén không khỏi cảm thấy mệt mỏi, tiếng khóc từ từ nhỏ lại, cảm xúc cũng dần dần ổn định.

Tần Trạm hít sâu một hơi, trước hết thu liễm tâm tình của mình, cũng không buông bàn tay đang che mắt Luật ra mà thả lỏng cánh tay đang ôm Luật, nhẹ nhàng kéo Luật về phía giường.

Khóc lâu như thế, Luật hẳn cũng mệt rồi, khóc nhiều cũng không tốt cho đôi mắt, bất quá Tần Trạm cũng không nói gì, chậm rãi ngồi xuống giường, vẫn giữ nguyên tư thế che lại cặp mắt của Luật, tay kia ôm lấy đầu của Luật, đặt lên vai mình, để cho Luật ổn định lại cảm xúc, cứ thế lẳng lặng ngồi bên Luật.

Không biết trải qua bao lâu, khi Tần Trạm cảm giác được nhịp thở của Luật trở nên đều đặn mới buông tay ra, cúi đầu nhìn y, thì ra là khóc mệt nên đã ngủ rồi.


Khẽ khàng đặt Luật nằm thẳng xuống giường, cởi bỏ giày cùng áo khoác ngoài để y không cảm thấy khó chịu khi thức dậy, vươn tay kéo chăn, nhẹ nhàng đắp cho Luật.

Ôn nhu vuốt nhẹ lên mái tóc, nhìn vệt nước mắt còn vương lại khiến khuôn mặt tuấn tú của Luật hiện lên một chút yếu ớt, Tần Trạm đau lòng vuốt nhẹ qua đôi mắt đã sưng lên, bạch quang hiện ra trong lòng tay hắn, nhẹ nhàng xóa tan đi phần sưng đỏ kia, Tần Trạm chợt nghĩ, tuy đã dùng lực lượng chữa xong rồi nhưng nếu dùng khăn ấm đắp lên thì một lát sau Luật sẽ thấy thoải mái hơn. Vừa nghĩ thế, Tần Trạm liền đứng lên, đến phòng rửa mặt chuẩn bị một chiếc khăn ấm, sau đó trở lại cẩn thận đắp lên mí mắt Luật, thế mà Luật vẫn không tỉnh giấc, Tần Trạm biết y quá mệt mỏi rồi, không phải thể chất mà là mệt mỏi về tinh thần.

Độ ấm dần dần biến mất, trước khi khăn mặt trở nên lạnh lẽo, Tần Trạm cầm lấy, khẽ lau đi vệt nước mắt trên gương mặt Luật, sau đó mới nhớ khuôn mặt của mình cũng bẩn rồi, liền dùng chiếc khăn ấy lau mặt của mình luôn.

Bỏ khăn lại chỗ cũ, Tần Trạm cũng không trở lại phòng mình mà đứng bên giường Luật, do dự một chút, sau đó quyết đoán cởi quần áo, trèo lên giường, vén chăn, nằm xuống bên cạnh Luật. Không nên nghi ngờ Tần Trạm có mưu đồ bất chính hay lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, Tần Trạm tuy là nghĩ chuyện ấy nhưng nếu hôm nay làm thế thì cảm nhận về hắn trong lòng Luật nhất định sẽ hạ thấp đi, huống chi tình huống hôm nay khiến Tần Trạm chẳng thể có suy tưởng hương diễm nào.

Hắn chỉ muốn được ở bên cạnh Luật, suy nghĩ duy nhất theo hướng kia chính là, nhân cơ hội này ngủ chung một giường với Luật.

Vòng tay qua eo Luật, kéo người tiến đến gần mình hơn chút nữa, sau đó ở trên trán, trên mí mắt, trên môi Luật hạ những nụ hôn dịu dàng, lẳng lặng nhìn người trong lòng một lúc, rồi cũng nhắm mắt lại.

Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi nhìn về đằng sau, ta sẽ ôm lấy ngươi, chỉ cần ngươi quay đầu lại, ta sẽ xuất hiện trong trong tầm mắt của ngươi, chỉ cần ngươi gọi, ta sẽ lập tức lên tiếng đáp lời. Đó là cách ta yêu ngươi, Luật.

END 98.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận