Dịu Dàng Yêu - Guria

Không phải chap mới nhé, vì hôm nay tôi cũng hơi bận chứ không phải mood tôi bị down. Chương này tôi đăng để mấy ní an ủi nhau, cũng như để tôi trải lòng xíu thôi, không blame, không press, không nghi ngờ.

Mùa hè này chúng ta đã có gì nhỉ?

Chúng ta đã nuối tiếc ở MSI? Nhưng chúng ta không thua trắng, chúng ta vẫn là đội tuyển LCK trụ được lâu nhất tại mùa giải. Chúng ta vẫn có những chiến thắng.

LCK SUMMER 2023?

Chúng ta ở vòng bảng đã như thế nào?

Những chiến thắng dễ dàng, những trận thua đáng tiếc.

Chúng ta đã phải đọc biết bao lời chỉ trích, chúng ta đã phải đối mặt với dư luận như thế nào? Khi thắng thì họ tung hô chúng ta lên tận trời cao, khi thua họ dùng đủ mọi lời lẽ cay đắng để chỉ trích.

Chúng ta đã khó khăn như thế nào?

Tôi còn nhớ như in ngày tôi đọc được tin chấn thương của Faker, cũng là bias suốt bao nhiêu năm của tôi. Tôi khóc vì thương anh, vì thương cả mấy đứa nhỏ nhà mình. Và rồi Poby xuất hiện, như một niềm an ủi với tôi. Những trận thua cứ thế liên tiếp nhau, nhưng tôi không hề buồn, vì tôi biết các anh vẫn đang cố gắng hết mình, tôi cũng biết Poby cũng đang cố gắng hết mình.

Tôi cũng nhớ khi đọc tin Bengi rời đi tôi đã khóc nhiều như thế nào. Tôi thương anh, thương cả mấy đứa nhỏ nhà mình lắm.

Một đứa nhỏ chỉ mới 16, 17 tuổi đã phải chịu áp lực như thế, nhưng em đã làm rất tốt. Tôi thương Poby và thấy biết ơn em vô cùng. Em là một đứa nhỏ sống tình cảm, luôn biết cố gắng. Em đã được các anh chăm sóc rất tốt, và em cũng đã rất biết ơn các anh trai của mình.

Chúng ta vào được PO, tại vị trí thứ 5, đó là điều không tưởng đối với tôi. Tôi thừa nhận mình đã có lúc hopeless, đến mức tôi không dám xem đấu, nhưng mấy đứa nhỏ nhà chúng ta đã làm rất tốt, đã nỗ lực hết mình.

Chúng ta đã bước vào được PO như thế đấy.

Chúng ta đã giành chiến thắng, và gặp được đội tuyển top 1 - KT. Họ đã lựa chọn chúng ta, như những kẻ mạnh được quyền quyết định mọi thứ. Nhưng hãy nhìn xem chúng ta đã làm được gì? TOP 5 3-2 TOP 1. Từ khi ấy tôi cảm thấy chúng ta chẳng còn gì để mất cả, chúng ta đã lội ngược dòng như thế đấy? Chúng ta đã tự phá tan những xiềng xích lời lẽ cay nghiệt của anti ngoài kia để chứng minh bản thân như thế đấy?

Thất bại thì đã sao nào? Khi ở ngoài kia họ đang nói chúng ta là một đội tuyển tầm trung, đội tuyển top 5, nhưng đội tuyển top 5 này đã chiến thắng top 1 và giành vé vào Worlds một cách vô cùng xứng đáng như thế đấy? Faker cuối cùng cũng được tham dự kì Worlds tại Hàn cùng những người em của mình mà không cần trải qua VLKV, như vậy có gì hối tiếc? Đội tuyển tầm trung, đội tuyển top 5 ấy cũng đã đi được tới vòng chung kết giải mùa hè và giành được giải Á quân như thế đấy, tự hỏi liệu có một đội tuyển nào có thể lội ngược dòng được ngoạn mục như thế?

Tôi đã theo chân Faker từ những ngày anh còn mặc áo SKT, tôi đã khóc vì hạnh phúc cùng anh, tôi cũng khóc vì nuối tiếc cùng anh, nhưng đến một ngày tôi nhận ra, kẻ chiến thắng không nhất thiết phải là người vô địch. Kẻ chiến thắng là kẻ có thể ghi tên vào mình vào lịch sử, ghi tên mình vào tim mọi người, ghi tên mình trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của chính họ. Tôi không còn khóc vì thua cuộc nữa. Đối với tôi thắng thua không còn quan trọng nữa, tôi chỉ mong các anh có thể sống hạnh phúc với hoài bão và ước mơ của mình.

Một người đã lựa chọn nghề này, chính là họ lựa chọn con đường khắc nghiệt để đi. Không được học, ít bạn bè, một ngày trong bốn bức tường với máy tính, đối diện với vô số lời chỉ trích? Thử hỏi mấy ai có thể chịu được?

Nhưng những người mà chúng ta đang theo dõi đã phải trải qua những điều như thế mỗi ngày đấy, tại sao chúng ta lại chỉ trích họ nhỉ?

Tôi yêu một Ryu Minseok, một Keria của T1. Một Keria luôn cố gắng hết mình bảo vệ đồng đội, một Keria luôn nắm bắt những cơ hội đột phá cho team. Một Minseok đã sống thật tình cảm.

Tôi yêu một Moon Hyeonjoon, một Oner của T1. Một Oner đã phải chịu biết bao áp lực nhưng em đã phấn đấu biết bao nhiêu, em đã vượt lên nỗi sợ của chính mình. Một Hyeonjoon mà em Wooje nói là "anh giống như tờ giấy trắng vậy", một Hyeonjoon thật tuyệt vời.

Tôi yêu một Choi Wooje, một Zeus của T1. Một Zeus còn nhỏ tuổi nhưng đã cùng các anh lớn bước tới những sàn đấu lớn, mang đến những màn trình diễn tuyệt vời. Một Wooje em bé vẫn cần được bảo bọc.

Tôi yêu một Lee Minhyung, một Gumayusi của T1. Một Gumayusi luôn đứng lên lúc team cần nhất, một Gumayusi nói được làm được. Một Minhyung sẽ luôn xuất hiện để trò chuyện, khích lệ và động viên fan, động viên team.

Tôi yêu một Lee Sanghyeok, một Faker của T1. Tôi theo chân anh đã rất lâu, đã nhìn anh viết lên lịch sử hào nhoáng của chính mình. Một Faker mà chắc chắn sau này sẽ không một ai có thể thay thế được anh trong lịch sử Liên minh huyền thoại, một Faker luôn khiến người khác phải dè chừng mỗi khi đối mặt. Một Sanghyeok sống thật giản dị. Một Sanghyeok sống một cuộc đời thật yên bình. Anh đã sống như thế đấy? Sống một cuộc sống chỉ có ước mơ và sách, không một lùm xùm, không phải scandal, chỉ luôn cố gắng và nỗ lực hết mình.

T1 vẫn là một cái tên không thể thay thế được. Thua thì đã sao? Không có cúp thì đã sao? Một lịch sử từ SKT đến T1, liệu có ai có thể làm được? Một T1 chưa bao giờ biết từ bỏ, luôn cố gắng đến những giây phút cuối cùng.

Hôm nay tôi cũng không khóc, đơn giản vì tôi không có một lí do gì để khóc cả. Tại sao phải khóc khi chúng ta đã làm rất tốt và làm hết sức mình như thế? Tại sao phải khóc vì lời lẽ của mấy kẻ chỉ biết ngồi ngoài phán xét như thế? Tôi cũng không muốn đổ lỗi cho ai cả, đơn giản vì chẳng ai là có lỗi 100%, cũng chẳng ai là không có lỗi 100%, chỉ có tất cả chúng ta đều có những thiếu sót nhất định. Chẳng hề gì? Làm gì có ai mà hoàn hảo? Có sai có sửa, có thiếu sót có sửa chữa. Tại sao phải đi chỉ trích những người mà chúng ta từng ăn mừng khi họ giành chiến thắng? Thay vì thế tại sao không động viên họ?
3

Nếu không thể ở bên cạnh nhau những lúc khó khăn nhất, vậy xin đừng xuất hiện những lúc họ thành công.

Chúng ta leo tháp đi được tới chung kết mùa hè, chúng ta vượt qua đội tuyển khác để giành vé đi Worlds, chúng ta cố gắng hết mình góp mặt vào Asiad, chúng ta còn gì để nuối tiếc nhỉ?

Xin đừng nhắc đến chuyện hợp đồng ở đây với tôi. Tôi không tin một ai cả, tôi chỉ tin mấy đứa nhỏ nhà tôi. Cho dù chúng nó có quyết định như nào thì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Faker, Oner, Zeus, Gumayusi, Keria.

Cảm ơn Gumayusi, cảm ơn Keria, cảm ơn Faker, cảm ơn Oner, cảm ơn Zeus, cảm ơn Poby.

Cảm ơn ban huấn luyện viên.

Cảm ơn những người đã luôn tin tưởng bọn họ.

Cảm ơn T1.

Do not be afraid, just go. After rain comes sunshine!

No blame, no pressing.

Tiện thể thì mood tôi không down nên tôi cấm bà nào khóc ở đây với tôi đấy, mood tôi vẫn high lắm. Thấy buồn thì xem lại giải Mùa xuân 2022, hoặc xem lại Đại chiến viễn thông đi, high mood lại liền.

Mà mood không down nên tôi cũng không có lí do gì để drop tạm thời cả, vẫn lên chap đều đều nha mấy ní. Cố lên nào!

Lỡ viết dài rồi nên cũng chia sẻ về trải nghiệm của tôi một tí.

Hồi trước SKT vấp ngã ở chung kết thế giới, tôi còn sầu nguyên cả một tuần, mà kiểu anh trai tôi cũng đu ấy, thế là hai anh em rúc trong phòng ngồi khóc với nhau, tự an ủi nhau cơ. Nhưng mà sau đấy thì tôi lại suy nghĩ lại, thua thì đã sao nào? SKT hay T1 vẫn là huyền thoại đấy thôi, dù cho LOL có trải qua bao nhiêu thế hệ thì cũng chẳng ai quên được T1 cả, cũng chẳng ai có thể thay thế được T1 cả.

Tôi đi tàu lượn suốt bao nhiêu năm rồi, nên vẫn lạc quan lắm!!

Với một người đã nhìn Faker khóc, nhìn Wolf giải nghệ, nhìn Bengi rời đi thì không còn điều gì có thể làm tôi khóc được nữa😌
7

UPDATE:
Tối nay tôi về kịp nhé, kịp ra chap để high mood mấy ní đó 😠😠
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui