Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Đi phát một vòng tài
liệu, Hạ Cảnh Điềm ít nhiều đã có chút hiểu được trình tự công việc, bởi vì là trợ lý tổng giám, nàng tuy là người mới nhưng cũng không có người nào làm khó dễ, một ngày làm việc xem như thắng lợi, nhưng thật vất vả
ngồi chờ đến qua cả giờ tan sở, vì Kỷ Vĩ Hạo cũng chưa có về phòng nên
nàng cũng không dám mạo muội tan tầm, liền một mực ngồi một mình trong
văn phòng rộng lớn chờ đến chín giờ tối.

Có rất nhiều tư liệu cần nàng nghiên cứu, trong khi chăm chú làm việc nàng cũng không cảm
thấy thời gian qua đi chậm chạm, đợi sau khi phát hiện, thời gian đã đến chín giờ lúc nào không hay, duỗi cái lưng mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn ngoài cửa sổ tinh xảo, nàng mới cảm giác đã đói đến nỗi bụng
dán cả vào lưng, khát và đói, bởi vì là người mới nên việc tìm nơi gọi
cơm cũng khó khăn, nàng phải một bên chờ Kỷ Vĩ Hạo, một bên gặm nhấm cảm giác đói, ánh mắt tiếp tục trở lại nhìn tư liệu.

Kể từ lúc đó,
bây giờ đã là mười giờ, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, đáy lòng âm thầm
quyết định, qua nửa giờ nữa, nếu như Kỷ Vĩ Hạo vẫn chưa trở lại, nàng
nhất định sẽ về.

May mắn thay ngay khi nàng vừa quyết định, đã
nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tiếp theo Kỷ Vĩ Hạo
đã xuất hiện ở trước mắt Hạ Cảnh Điềm, hắn đẩy cửa, trong nháy mắt nhìn
thấy Hạ Cảnh Điềm vẫn ngồi ở văn phòng, cũng có chút giật mình, không
khỏi nhướng mày hỏi! “Sao cô còn chưa về?”

Những lời này làm cho
Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy mình rất ngu, vốn nên tan tầm lại chờ ở
chỗ này, nàng mím môi e lệ cười cười, “Tôi. . .”

Chữ “tôi” mới nói ra, chỉ thấy Kỷ Vĩ Hạo lông mày nhảy lên, mím môi cười nói!”Cô là đang đợi tôi?”

Vốn định nói không phải, nhưng Kỷ Vĩ Hạo mang ánh mắt cười làm cho nàng nói không nên lời, chỉ phải gật đầu đáp, “Phải”

Kỷ Vĩ Hạo giương lên chìa khóa xe trong tay, môi mỏng dẫn ra một vòng
đường cong, “Cô có thể tan việc, lần sau nếu như tôi không có trở về, cô cứ ra về, không cần chờ tôi, nếu có việc tôi tự nhiên sẽ liên lạc.”

“Vâng.” Hạ Cảnh Điềm có loại cảm giác muốn chạy nhanh đi, thật sự là mất mặt
chết, nàng đỏ mặt, rất nhanh dọn dẹp xong tư liệu, sau đó vội vàng nói
một tiếng chào, nhìn cũng không dám nhìn Kỷ Vĩ Hạo liền đẩy cửa chạy vội ra ngoài, đứng ở cửa thang máy nhấn nút chờ, Hạ Cảnh Điềm nhắm mắt lại
tay vô thức vuốt trán mình, tận đáy lòng thầm mắng thật là ngu ngốc.

“Thang máy đến rồi, sao còn không đi vào?”

Đột nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên làm cho Hạ Cảnh Điềm cả người
chấn động mạnh, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Vĩ
Hạo đang ở trước mắt, Hạ Cảnh Điềm cũng may là không có té xỉu tại chỗ,
mà lúc này cửa thang máy đã muốn đóng lại, nàng theo bản năng đưa tay
chặn cửa nhưng Kỹ Vĩ Hạo đã nhanh hơn một bước nhấn nút đợi nàng.

“Cám ơn.” Nàng cười nói lời cảm tạ, bước vào thang máy Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ
Vĩ Hạo hai người song song đứng trong thang máy yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm
chỉ cảm thấy đầu chóng mặt nặng nề , nguyên nhân là vì có vị soái ca này đang đứng bên người gây áp lực, cùng mùi hương trên người hắn nhàn nhạt mà dễ ngửi, bởi vì đang ở lầu sáu, thang máy năm giây lại hạ xuống một
tầng, Hạ Cảnh Điềm vốn định cho Kỷ Vĩ Hạo ra trước, nhưng hắn cũng rất
ga lăng vươn tay trêu ghẹo cười nói!”Lady first”

Những lời này
tựa như có thể làm giãn thần kinh đang căng thẳng của nàng, Hạ Cảnh Điềm giương môi cười, không khí tự nhiên không ít, “Tổng giám muộn như vậy
mới quay lại, là có việc sao?”

Kỷ Vĩ Hạo nhún nhún vai, giương
lên tài liệu trong tay nói, “Chỉ là trở về lấy một vài tư liệu bị thiếu, sáng mai tôi phải bay sang Mĩ, sợ là không có thời gian.”

“Như vậy a! Lần sau có thiếu tài liệu nào cứ nói với tôi, tôi sẽ đưa qua cho ngài.” Hạ Cảnh Điềm tận tâm lên tiếng.

“Tôi trở về lấy không phải càng tốt sao? Nếu không chắc cô sẽ ở tại văn
phòng qua đêm .” Kỷ Vĩ Hạo nhớ tới Hạ Cảnh Điềm vừa rồi đang đợi hắn,
không khỏi cảm thấy buồn cười, đồng thời, hắn đã nghĩ, so với trợ lý
trước đây vẻ mặt luôn luôn cứng nhắc thì Hạ Cảnh Điềm này lại làm cho
hắn có cảm giác tự nhiên hơn một chút.

Hai người vừa nói vừa đi
một mạch đến cửa công ty, Hạ Cảnh Điềm nhìn thấy chiếc xe thể thao của
Kỷ Vĩ Hạo ở ngoài cửa, lập tức lên tiếng nói!”Tổng giám đi thông thả,
trên đường lái xe chú ý.”

Kỷ Vĩ Hạo gật gật đầu, nghiêng đầu hướng nàng trả lời!”Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, nàng đứng ở cửa ra vào của công ty đưa mắt
nhìn chiếc xe của Kỷ Vĩ Hạo hợp vào dòng xe cộ, mới đưa tay vẫy taxi,
vừa lên xe ngồi, nàng toàn thân buông lỏng tựa trên chỗ ngồi nhìn qua
ven đường những ngọn đèn rực rỡ, nghe âm thanh ầm ỹ của dòng xe, nàng
cảm thấy rất thư giãn, không thể tưởng được Kỷ Vĩ Hạo lại tốt như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui