Chương 31: Ôm ngủ
Dung Khanh cảm thấy ánh mắt của Chúc Vưu quá mức thẳng thắn, khiến nàng không được tự nhiên, nàng xoay người quay lưng về phía hắn.
Chúc Vưu không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Dung Khanh, trong lòng không vui, hắn muốn quan sát nét mặt biến hoá của nàng, để suy đoán nàng đã ngủ thật hay chưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ nàng ngủ say, hắn mới bắt đầu ngủ.
Chúc Vưu dùng móng vuốt giữ vai Dung Khanh, kéo nàng quay lại.
Dung Khanh trở mình, tiếp tục quay lưng về phía Chúc Vưu.
Sau vài lần, Dung Khanh không nhịn được nữa, yêu long này rốt cuộc muốn làm gì?
Còn có để cho người khác ngủ hay không?
Nàng mở mắt, chất vất Chúc Vưu với giọng điệu không vui: “Sao ngươi kéo ta, làm phiền ta nghỉ ngơi như vậy?”
Khuôn mặt Chúc Vưu không hề áy náy, hắn nói như lẽ đương nhiên: “Ngươi quay mặt về phía ta, ta muốn nhìn ngươi.”
Dung Khanh đang định hỏi tại sao phải đối mặt với hắn, nhưng chưa kịp hỏi.
Chúc Vưu đã nói thêm: “Ngươi phải phục tùng mệnh lệnh, nữ nhân mà không nghe lời ta sẽ cắn chết nàng ném cho sói ăn.”
Bàn tay nhỏ giấu dưới chăn nắm chặt thành quyền, nàng mím môi, trong lòng oán hận nghĩ, ngàn vạn lần đừng để nàng có cơ hội bắt được, nếu không nàng sẽ nhổ sạch lân phiến trên người yêu long này ném cho lợn ăn.
Nàng hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận ‘sắc mặt nhu hoà’ đối mặt với Chúc Vưu, nhắm mắt lại ép bản thân đi ngủ.
Mới đầu, thân thể nàng cứng đờ, cực kỳ mất tự nhiên.
Chung quy, ánh mắt Chúc Vưu vô cùng nóng bỏng, khiến nàng không thể làm như không biết.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là trận hoan ái kéo dài lúc ban ngày đã tiêu hao rất nhiều thể lực của nàng, không chịu được nữa lăn ra ngủ.
Sau khi Dung Khanh ngủ say, toàn thân nàng thả lỏng ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tướng ngủ của nàng không đẹp lắm, ngoại trừ bỗng nhiên nói mớ, tay chân còn hay quơ loạn.
Hiện giờ, nàng nâng một chân nhỏ trắng nõn ngọc bích, duỗi thẳng về phía trước khoác lên thân rồng cường tráng của Chúc Vưu.
Nàng ngủ giống như mỗi đêm, dùng chân kẹp chăn bông, vô thức chà xát, nhẹ nhàng cọ vào thân rồng của Chúc Vưu.
“Hư…” Chúc Vưu thở gấp, bị nàng trêu chọc đến khí tức bất ổn.
Nàng thậm chí đá tung chăn lông ra, không có chăn ấm, chỉ biết đằng trước có một khối đồ vật, theo bản năng lăn tới chỗ đó.
Một lăn, liền lăn vào ngực Chúc Vưu.
Thân thể mềm mại lả lướt dán chặt lấy thân rồng cường tráng, nàng nghĩ rằng đồ vật đó là chăn hay gối ôm của nàng, trong vô thức ôm chặt lấy.
Hai chân trắng thon dài kẹp chặt, hai tay nhỏ ôm chặt lấy thân rồng.
Tiểu mỹ nhân trong ngực, thân hình mềm mại, làn da mịn màng, chạm vào giống như đậu hũ thượng hạng khó có thể bỏ xuống.
Trên người Dung Khanh có hương sữa nhàn nhạt, vô cùng dễ chịu, Chúc Vưu rất thích mùi hương này.
Trước nay hắn ngủ chưa bao giờ ôm nữ nhân, nhưng lại không muốn đẩy ra Dung Khanh thơm ngọt ngào.
Hắn cúi đầu ngửi hương sữa nhàn nhạt quanh cổ nàng, có chút say mê.
Móng vuốt đặt trên vai nàng vốn muốn đẩy nàng ra, dần dần trượt xuống vòng eo thon thả như có như không ôm nàng.
Nhìn tư thế này, nàng là người chủ động nhào vào trong ngực hắn, ngày mai thức dậy người xấu hổ sẽ là nàng.
Hắn giả bộ ngủ, làm như không thấy hành động nàng là được.
Chúc Vưu đã có lân phiến hộ thể, có thể tự điều hòa nhiệt độ cơ thể, đông ấm hè mát, chưa bao giờ cảm thấy nóng bức hay rét lạnh.
Hắn chưa bao giờ đắp chăn, bởi vì không cần thiết.
Nhưng, hắn nhìn Dung Khang toàn thân trần trụi, sợ nàng buổi tối lạnh đến khóc nỉ non, sẽ đánh thức hắn.
Hắn thật sự không chịu được tiếng khóc ồn ào của nàng, cuối cùng nhặt chăn lông đắp lên thân thể giao triền của hai người.
Đây là lần đầu tiên Chúc Vưu đắp chăn ngủ, cũng là lần đầu tiên ôm nữ nhân trong ngực ngủ.
Đêm nay, hắn ngủ rất yên ổn, Dung Khanh trong ngực hắn cũng vậy.
Ngày thứ hai, khi ánh nắng chói chang xuyên qua cửa động chiếu vào trong hang, Chúc Vưu là người thức giấc đầu tiên.
Hắn nhìn Dung Khanh trong ngực ngủ một cách ngọt ngào, môi đỏ hơi vểnh lên, dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ hơi trẻ con của nàng.
“Ưm…” Dung Khanh hừ một tiếng, quay mặt đi tránh móng vuốt của hắn.
Nàng vùi mặt vào lòng hắn, cọ cọ rồi lại tiếp tục ngủ.
Chúc Vưu không làm phiền nàng nữa, mà đợi nàng tự tỉnh.
Hắn nhắm mắt lại và bắt đầu minh tưởng đả toạ.
Đây là việc đầu tiên hắn làm mỗi ngày khi tỉnh lại.
Ba mươi phút sau, chúc Vưu mở mắt ra, trong đôi mắt xanh hổ phách hiện lên tia kích động.
Hắn giơ móng vuốt lên, thử vận khí, một quả cầu ngân bạch quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, liên tục xoay tròn.
Công lực của hắn đã khôi phục một nửa.
———hết chương 31———