“Đội trưởng Hà, bọn họ đi rồi.
”Hà Hồng Bằng như tỉnh mộng, đột nhiên bật dậy, lao ra ngoài như điên, không chút hình tượng mà gào to: “Đi rồi? Sao họ lại đi chứ? Họ đi rồi thì tôi phải làm sao đây!"Ông ta nhớ tới lời cảnh cáo của sở trường Lưu, nếu không làm người Kim gia hài lòng thì ông ta không cần về nữa!Cảnh sát Hà đột nhiên hét lên: “Mau, lên xe, đuổi theo họ, tôi phải xin lỗi họ, cầu xin bọn họ tha thứ! Nếu không thì tôi cũng tiêu rồi!"Mấy cảnh sát trẻ nhìn nhau, cảm nhận được ánh mắt trào phúng của những người đang hóng chuyện xung quanh, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng.
“Đội trưởng Hà, họ đi xa rồi.
"“Đuổi theo, mau đuổi theo chứ sao, đồ ngu!" Hà Hồng Bằng mắng to.
“Vâng vâng, tôi đuổi theo đây!"Mấy tên cảnh sát vội vàng lên xe, nổ máy đuổi theo Trần Mặc.
Không phải Trần Mặc không nghĩ tới Hà Hồng Bàng, nhưng vì có liên quan tới người phía trên nên hắn không muốn can thiệp.
Dù sao hắn cũng biết, phần lớn các cảnh sát vẫn rất chính trực, chỉ có Hà Hồng Băng như con sâu làm rầu nồi canh, làm hỏng hình tượng cảnh sát.
Vì vậy, với loại người lấy quyền mưu lợi như Hà Hồng Bàng, Trần Mặc lựa chọn mặc kệ, hắn tin là trải qua chuyện hôm nay, ông ta sẽ nhận được hình phạt thích đáng.
Còn Chu Hào thì Trần Mặc coi như không khí mà bơ thẳng, loại người này, ngay cả tư cách để Trần Mặc chú ý cũng không có.
Trần Mặc đi rồi, các bạn học đột nhiên cảm thấy lần hẹn này thật nhạt nhẽo, lần lượt chào Tưởng Dao đi về.
Cả nhà Tưởng Dao cũng chỉ hơi giữ lại, dù sao tình hình quán ăn lúc này không thích hợp để tụ tập.
Trần Mặc đi theo Kim Bội Vận tới khu biệt thự ở ngoại ô Vũ Châu, đây là nơi của ông Kim Trung Nhuận tại Vũ Châu.
Trên đường về, Kim Bội Vân có gọi điện cho Kim Trung Nhuận, lúc này, Trần Mặc vừa mới xuống xe đã mấy một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, thân hình cường tránh, ngoại hình đoan chính mỉm cười đi tới.
“Lão hủ(*) Kim Trung Nhuận này hoan nghênh Trần đại sự đại giá tới nhà!"(*) Lời nói kiêm tốn.
“Trần đại sư?" Trần Mặc hơi sửng sốt, chợt hiểu ra cái gì, cũng không thèm để ý, đối với Kim Trung Nhuận, xưng hô này đại biểu cho sự cung kính của ông ấy với Trần Mặc, nhưng với Trần Mặc thì cũng chỉ là một xưng hô tầm thường mà thôi.
Trần Mặc gật đầu, lạnh nhạt nói: “Kim lão đừng khách sáo.
"Nói xong thì đi vào biệt thự.
Kim Trung Nhuận hơi trân trối, đây là nhà ông ấy chứ nhỉ? Trần Mặc định giọng khách át giọng chủ sao?Kim Bội Vân mới xuống xe cũng hơi sửng sốt, lập tức nổi giận: “Ông nội, cậu ta quá không lễ phép rồi!”Kim Trung Nhuận phất tay ngăn Kim Bội Vân nói tiếp, cười nhẹ nói: “Không sao, lễ nghi phàm tục chỉ quản thúc được người phàm tục mà thôi.
Trần tiên sinh không phải là người phàm tục.
"Kim Trung Nhuận không phải người cổ hủ, tuy cảm thấy Trần Mặc quá ngạo mạn, nhưng ông ấy hiểu rõ, nền tảng của ngạo mạn chính là tài năng kinh người, ông ta cảm thấy tài năng của Trần Mặc có tư cách để kiêu ngạo!Thật ra, bọn họ đều hiểu lầm Trần Mặc, hắn chỉ lười nói khách sáo, tốn thời gian, không liên quan gì tới lễ nghi cả.
Đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần sống hơn 600 năm, nói không lọt tai sẽ giết người diệt tộc, đi ra từ biển máu ở Tu Tiên giới, sao có thể để ý tới mấy phép tắc xã giao của người phàm tục chứ?.