Đô Thị Quỷ Ký


Không gian phía ngoài tuy chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu sáng nhưng cũng đủ cho ba người nhìn thấy đường để truy đuổi.

Con quỷ to lớn, lại gầm gào, khiến muốn mất dấu được nó cũng khó.

Có điều nó chạy rất nhanh, khiến ba người không thể nào đuổi kịp trong thời gian ngắn.

Điệp Thần hét lên với Thủy Mộng Trung: “Này, chạy tay không vậy à?”
Nói rồi cô ném hai cái ba lô về phía hắn, Thủy Mộng Trung giơ tay đón lấy rồi nhận ra đúng là nãy giờ hắn thật sơ suất, ba người chạy cùng nhau, nhưng hai gã đàn ông thì chạy tay không, còn một cô gái lại phải khệ nệ vác theo ba cái ba lô to tướng.

Bỗng nhiên, con quỷ tăng tốc, nhảy vào một lùm cây qua một lối rẽ khác rồi biến mất.

Ba người đuổi theo đến đây, ngoặt qua lối rẽ thì không thấy bóng dáng con quỷ đâu nữa.

Điệp Thần ngó nghiêng một lúc, phát hiện thấy điều gì đó nên chỉ tay về một hướng: “Bên kia có người.”
Ba người bước vội về phía đó.

Tới nơi họ thấy có hai cái đèn lồng to được đặt hai bên trên nền đất, giữa hai cái đèn lồng này là một lối đi dẫn đến hai cái đèn lồng khác cũng được đặt ở vị trí tương tự.

Chỉ khác một điều là ở giữa hai cái đèn kia có một cô gái mặc đồ dân dã đang đứng sẵn ở đó, phía sau cô là một cái nhà tranh vách đất, đóng kín cửa.

Cô gái nét mặt trầm tĩnh, phong thái ung dung, như đã đứng đợi ở đó từ lâu lắm rồi.

Mãi tập trung nhìn về cô gái, ba người không để ý sau lưng, con quỷ ba đầu sáu tay kia đột ngột từ đâu nhảy ra, dùng bốn cái tay chụp lấy Thủy Mộng Trung và Điệp Thần lôi đi mất.

Lữ Hàn quay lại định tấn công con quỷ để cứu hai người kia thì bên tai nghe có tiếng gió, hắn chỉ vừa kịp nghiêng đầu qua một bên né tránh trong tíc tắc một Mai Hoa Tiêu sượt qua.

Mai Hoa Tiêu là loại ám khí có sáu đầu nhọn, hình dáng giống như hoa mai nên có tên gọi như vậy, sau khi nhắm trượt Lữ Hàn, cây tiêu bay một vòng về lại cô gái.

Cô gái cất giọng nói: “Không phải lo cho họ.”
Lữ Hàn thầm nghĩ, nếu không phải lo cho họ, nghĩa là phải lo cho bản thân mình à? Hắn cất tiếng hỏi: “Cô…?”
Vừa mới thốt ra khỏi miệng được một chữ thì cô gái đã vung tay, ống tay áo lướt qua một đám hoa dã quỳ, ngắt một loạt các bông hoa ra khỏi thân cây và bắn chúng thẳng về hắn.

Lữ Hàn vội vàng bung bộ bài giấy mang theo trong người, phóng một loạt các lá bài giấy lao tới chặn đường, cắt đứt ngang các bông hoa dã quỳ, trong thoáng chốc tất cả các bông đều bị đánh rụng sạch.

Nhưng khi các bông hoa vẫn còn chưa rơi chạm đất thì cô gái đã hái tiếp một đám lá dây nhện dưới chân phóng về Lữ Hàn.


Dây nhện là loại cây cảnh có lá dài và nhọn, giữa thân trắng, hai bên mép màu xanh, thân lá mềm mại uyển chuyển.

Đám lá này được cô gái phóng ra theo quỹ đạo xoắn ốc, chúng nương theo gió, quay tròn, bay theo những đường tròn đồng tâm, tịnh tiến tới trước như lò xo.

Quỹ đạo xoắn ốc giúp đám lá tụ được kình lực rất lớn, ào ạt bay tới Lữ Hàn cuốn theo một trận cuồng phong.

Lữ Hàn rút tiếp một loạt các lá bài giấy, chia đều ra hai bàn tay, quay người, tụ kình lực, phóng mấy lá bài ra theo quỹ đạo xoắn ốc để đối kháng với đám lá dây nhện.

Mấy lá bài tự thân xoay tròn, bay uốn lượn theo quỹ đạo xoắn ốc để tụ kình lực, lá trước lá sau, lá trên lá dưới, tầng tầng lớp lớp, lần lượt va chạm với lá dây nhện, lại cắt đứt chúng ra làm đôi, chặn đứng trận cuồng phong đang lao tới này.

Giữa đám lá dây nhện rụng tả tơi, một cành trúc quân tử xuất hiện, xuyên qua đám lá bài và lá dây nhện, vun vút lao thẳng tới giữa mặt Lữ Hàn.

Không kịp phản ứng, hắn chỉ có thể uốn cong người ngã ra sau, mặt ngửa ra, mắt nhìn hướng lên trời thấy cành trúc quân tử lướt qua sát rạt trên mặt mình.

Vừa bật dậy lại thì một cơn mưa những cành trúc quân tử rùng rùng phóng tới như muốn lấy mạng.

Trúc quân tử là loại trúc thường dùng để trồng làm cảnh, cành nhỏ và nhọn, mỗi cành mang vài lá trên thân.

Khi dùng loại trúc này để làm ám khí thì nó sẽ bắn nhanh và mạnh như một mũi tên, cành là thân, lá là lông đuôi, xét về sức mạnh và tầm xa thì hoàn toàn không thể xem thường.

Hắn cứ phải vừa quay người, vừa nhảy qua nhảy lại loi choi để tránh né, nhưng sóng muốn lặng mà gió chẳng ngừng, các cành trúc quân tử vẫn cứ nhắm chuẩn xác vị trí của hắn mà tìm đến, cứa rách áo quần.

Thấy dồn ép một hồi mà hắn vẫn tránh được, cô gái tung lần cuối ra một loạt các cành trúc cùng lúc, thế công này khiến Lữ Hàn không thể nhảy nhót bên nào mà né được nữa, buộc phải tung người lên không, duỗi người nằm dài ra, hướng cơ thể dọc theo hướng tấn công của mấy cành trúc để thu hẹp diện tiếp xúc ở mức nhỏ nhất rồi phóng ra một loạt các lá bài xoay tròn chắn trước mặt để phòng ngự.

Các cành trúc cắm phập xuyên qua các lá bài rồi rụng xuống đất, tất cả đều bị chặn đứng.

Trước khi đáp xuống đất, hắn tận dụng cơ hội và thời gian, phóng tiếp ra sáu lá bài bắn ngược về phía cô gái để giành lại thế chủ động.

Đáp trả đòn phản kích của hắn là tiếng kim khí vang lên trong gió, cô gái phóng ra một lúc sáu cái Mai Hoa Tiêu, cắt đứt toàn bộ sáu lá bài giấy, rồi tiếp tục phóng tới theo các quỹ đạo bất định hoàn toàn khác nhau.

Thông thường, các ám khí được xuất ra trong cùng một thời điểm sẽ có quỹ đạo tương tự nhau, nhưng nếu chúng có quỹ đạo khác nhau sẽ khiến đối phương rất khó tránh né đối phó, tất nhiên là cũng rất khó thực hiện.

Chỉ cần xuất ám khí với ba quỹ đạo khác nhau cùng một lúc thôi là đã được xếp vào hàng cao thủ, thế nhưng cô gái lại có thể xuất ra sáu cái Mai Hoa Tiêu với sáu quỹ đạo khác hẳn nhau.

Thần thánh phương nào thế này? Lữ Hàn chảy một giọt mồ hôi trên trán, đã đến lúc phải dùng bài thép rồi.


Tiếng gió rít vang lên, sáu lá bài thép tung ra, mô phỏng ngược lại theo sáu quỹ đạo của đối phương mà bay đi, chỉ là theo hướng ngược lại.

Sáu lá bài và sáu cái Mai Hoa Tiêu bay vòng vèo bất định rồi cùng chạm nhau, vang lên âm thanh chát chúa, kình lực va chạm tóe lửa, rồi tất cả lần lượt thành từng cặp rơi xuống.

Nhưng khi các lá bài thép và Mai Hoa Tiêu chưa kịp chạm đất thì hắn nghe thấy trong gió có tiếng sáo cất lên.

Cô gái phóng ra hai cánh diều hai bên bay vút lên trời, phát ra tiếng sáo bay bổng.

Hai cánh diều lượn một vòng thật cao, bay ngang qua ánh trăng, tạo ra khung cảnh trầm mặc, tiếng sáo vi vu lay động lòng người.

Lữ Hàn thoáng chốc trở nên ngơ ngẩn, đây chẳng phải là tiếng sáo diều réo rắt quen thuộc trong đêm trăng, ăn sâu vào ký ức của một số người, mãi mãi không thể quên sao?
Hai cánh diều chao lượn vài vòng rồi lao thẳng xuống Lữ Hàn, hắn ngạc nhiên thầm nghĩ, như vậy thì có gì nguy hiểm nhỉ?
Khi lao gần đến mục tiêu, đột nhiên hai cánh diều tự phân thân thành bốn, thì ra mỗi cánh diều là một cặp úp chồng lên nhau.

Sau khi bay vài vòng để tụ lực trên không trung, đạt đến kình lực nhất định thì chúng sẽ tách nhau ra, bây giờ có tới bốn cánh diều đang lao xuống hắn.

Hắn chép miệng thưởng thức, vậy cũng không tệ!
Hắn vẫn chưa học được bài học từ cái hôm phải khấn xin sám hối với Thần điện thoại mà vẫn để cho tâm kiêu mạn nổi lên, tâm kiêu mạn là là một cái máng trơn nhẵn, trượt thẳng xuống dưới vực thẳm.

Vực thẳm của hắn lần này mang hình hài của mấy cánh diều thơ mộng, khi gần chạm đến mục tiêu, mỗi cái lại tiếp tục phân thân ra làm hai, nghĩa là có tới tám cánh diều sẽ cắm vào người hắn trong vài khắc nữa.

Lữ Hàn trợn mắt, không thể ngờ được diễn biến trước mặt, hai cánh diều chao lượn thì dễ né, lên đến bốn cánh thì có thể tránh được, nhưng đến tám cánh như hiện nay thì né được đi đâu, ép người ta vào đường chết à?
Thực ra hắn đã lầm, trước mắt vẫn chưa phải là đường chết, tiếp theo, từ trong mỗi cánh diều lại phóng tiếp ra một mũi phi tiêu nhọn hoắt.

Đây mới là tử lộ chân chính.

Con át chủ bài của phương thức tấn công này chính là những mũi phi tiêu đến thời khắc cuối cùng mới được phóng ra, còn mấy cánh diều chỉ là để che mắt, tám mũi phi tiêu hiện ra rõ ràng trong ánh mắt của hắn từ bốn phương tám hướng ập vào.

Hắn không suy nghĩ được bất cứ điều gì trong đầu mà chỉ biết tung người quay tròn theo một quỹ đạo uốn lượn mềm dẻo, vừa tung ra bốn cái Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Tam Hoa Tụ Đỉnh là ám khí làm bằng kim loại, có ba mũi sắc nhọn.

Trung tâm của ám khí là một vòng xoay cũng bằng kim loại, khi ám khí được xuất ra, vòng xoay này sẽ phát ra tiếng kêu kim khí làm nhiễu loạn thính giác, còn ba mũi nhọn sẽ làm nhiệm vụ đoạt mạng.


Ám khí được chế tạo rất đa hình đa dạng, nhưng nguyên tắc chung là, càng nhiều mũi nhọn thì sẽ càng dễ gây sát thương, nhưng bù lại vết thương sẽ không sâu.

Còn càng ít mũi nhọn thì sẽ khó gây sát thương vì phải phóng cho mũi nhọn cắm được vào mục tiêu, bù lại nếu cắm được vào mục tiêu rồi thì sẽ gây ra vết thương sâu hiểm.

Tam Hoa Tụ Đỉnh mà hắn sử dụng là phiên bản thế hệ mới đã được cải tiến.

Vòng xoay ở giữa giống như của mấy cái đồ chơi Fidget Spinner, vừa giúp tạo ra âm thanh nhiễu loạn, vừa giúp tăng động năng của ám khí lên mấy lần, khiến ám khí có thể bay xa và tụ kình lực mạnh hơn rất nhiều.

Bốn cái Tam Hoa Tụ Đỉnh phóng ra đánh tan nát tám con diều lao xuống, đồng thời đánh văng luôn bốn mũi phi tiêu, bốn cái còn lại thì hắn đã tung người uốn lượn mà tránh được.

Tuy nhiên da thịt cũng bị cắt sượt qua rướm máu, áo quần lại càng bị cắt rách tơi tả hơn.

Thoát chết trong gang tấc, hắn vừa lồm cồm bò dậy thì thấy có ánh sáng bạc lóe lên.

Ánh sáng này phát ra từ một đóa hoa sen, thì ra, cô gái bên kia đã phóng tới một đóa hoa sen tỏa ra ánh sáng bạc.

Tim hắn như ngừng đập.

Cái gì thế này? Đây không phải là ám khí trong truyền thuyết sao?
“Quan Âm Hữu Lệ!” Ám khí của truyền thuyết!
Đó là thứ ám khí làm bằng bạc, có hình dáng hoa sen, bên trong chứa hàng ngàn mũi kim nhỏ.

Khi phóng trúng mục tiêu, ngoài sát thương gây ra bởi chính bản thân đóa sen, thì hàng ngàn mũi kim nhỏ sẽ phóng ra gây sát thương diện rộng cho tất cả mục tiêu xung quanh.

Ám khí này một khi đã phóng tất sẽ lấy mạng, không chỉ lấy một mạng, mà là rất nhiều mạng.

Hậu quả thảm thương đến mức nhân gian ví von rằng Bồ Tát Quan Âm cũng phải nhỏ lệ thương cảm, cái tên Quan Âm Hữu Lệ từ đó mà ra.

Quan Âm Hữu Lệ đã xuất, tất sẽ đoạt mạng.

Cô gái này muốn lấy mạng của hắn sao? Nhưng hắn chưa thể chết bây giờ được.

Thôn Hạ Nguyệt vẫn còn chờ hắn tới, mới đi được có nửa đường, chưa tới nơi đã phải bỏ mạng tại đây rồi sao?
Thật không cam tâm, hắn buộc phải xuất ra một thứ ám khí thế hệ mới đắt đỏ.

Cũng như Thiên Bối Lưu Tinh, thứ ám khí này cũng chỉ mới có mã sản xuất do phía công ty đưa ra, nhưng khi dùng thử thì hắn đã tự đặt cho nó một cái tên, Thiên Cương Phá!
Ngược lại với Thiên Bối Lưu Tinh có ba tầng thuốc nổ ở đuôi, Thiên Cương Phá có ba tầng thuốc nổ ở đầu mũi.

Khi va chạm mục tiêu sẽ tạo ra sức công phá dữ dội, ba tầng thuốc nổ khi kích nổ lần lượt đến tầng cuối cùng sẽ tạo ra sức công phá cả theo chiều rộng và chiều sâu.

Thiên Cương Phá rời tay, lao tới Quan Âm Hữu Lệ, cả hai va chạm tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.


Lần lượt ba tầng thuốc nổ phát hỏa, đến tầng cuối cùng bị kích nổ tạo ra sóng chấn động đẩy văng ngược cô gái ngã ngửa về sau.

Khói lửa tan hoang, Quan Âm Hữu Lệ bị phá hủy hoàn toàn, trận đấu kết thúc trong khung cảnh hàng ngàn mũi tên lấp lánh bên trong Quan Âm Hữu Lệ bị dư chấn của vụ nổ đẩy văng, phóng bạt ngàn ra hai bên.

Ánh trăng chiếu lên hàng ngàn mũi kim lấp lánh này như hàng ngàn ngôi sao băng đang tỏa ra rồi rơi xuống.

Thủy Mộng Trung vỗ tay nhè nhẹ, tán thưởng khung cảnh ngoạn mục này.

Hai người Thủy Mộng Trung và Điệp Thần vốn bị con quỷ ba đầu sáu tay lôi ra xa rồi ném xuống bãi cỏ.

Điệp Thần móc súng ngắn ra, lên đạn và ngắm vào con quỷ, nhưng Thủy Mộng Trung đưa tay cản cô lại: “Nó không có ý hại chúng ta, đừng vội động thủ.”
Rồi hắn nhìn về phía Lữ Hàn và cô gái, quay qua hỏi Điệp Thần: “Cô có thích xem phim kiếm hiệp không?”
“Hồi nhỏ thì thích, nhưng bây giờ là lúc nào rồi mà anh hỏi chuyện này?” Điệp Thần đang rất khẩn trương.

Thủy Mộng Trung kéo Điệp Thần ngồi xuống bãi cỏ cạnh mình: “Cô thoải mái đi, cứ bình tĩnh, ở đây hoàn toàn không có sát khí, ngồi xuống quan sát một lúc đi.”
Nói rồi hắn giơ tay bắt một con đom đóm trước mặt, đặt vào lòng bàn tay Điệp Thần và nói: “Chẳng mấy khi được xem phim kiếm hiệp trực tiếp, chúng ta cứ thong thả ngồi thưởng thức.”
Điệp Thần nhìn con đom đóm trong bàn tay mình, trong lòng có chút cảm giác là lạ.

Hai người họ ngồi trên thảm cỏ, trên đầu là trăng sáng, ánh trăng không còn mây che đã sáng hơn trước nhiều, xung quanh là đom đóm nhấp nháy bay lượn vòng.

Bỏ cả một đời người, có khi không thể nào được ở vào một hoàn cảnh như vậy.

Phía bên kia, cô gái sau khi bị áp lực của vụ nổ đẩy ngã văng đã ngồi dậy, phủi bụi bám trên quần áo, nhìn Lữ Hàn một lúc rồi quay người, bước lại từ từ mở cửa ngôi nhà tranh.

Chính diện giữa nhà, phía sau cửa, là một lão già ngồi trên giường tre.

Lão đưa tay vẫy vẫy Lữ Hàn: “Đi vào đây nào, khảo nghiệm kết thúc, qua được rồi.”
Thủy Mộng Trung và Điệp Thần thấy Lữ Hàn tiến đến ngôi nhà tranh thì đứng dậy đi theo.

Con quỷ ba đầu sáu tay không thấy đâu nữa.

Còn cô gái sau khi mở cửa ngôi nhà tranh thì đi ra phía sau nhà mất dạng.

Ba người Lữ Hàn, Thủy Mộng Trung và Điệp Thần bước vào qua ngưỡng cửa, thay vì mời khách ngồi như lệ thường thì lão già lại nói: “Các người đứng tạm nhé, ta chỉ nói chuyện một lúc thôi.

Ngươi tên là gì vậy, chàng trai?” Lão già nhìn Lữ Hàn mà hỏi.

“Tôi là Lữ Hàn, còn lão là cầm đầu băng đảng à?”
“Băng đảng? Suy nghĩ của ngươi cũng vui đấy, nhưng ta không phải là cầm đầu, ta là Tiêu Ảnh Tử, chưởng môn phái Tiêu Dao.

Ta đã đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận