Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


“Tâm Tâm, sau khi hạ xuống thì nhớ lăn thêm vài vòng.”
“Không.” Dương Tâm kêu gào thảm thiết đến khàn cả giọng.

Cách lấy mạng để đổi mạng này, cô có thể sống, còn bà ấy thì sao?
Nếu như bà ấy chết rồi thì cô biết phải nói như thế nào với Lục Gia Bách chứ?
Một tiếng “bùm” vang thật lớn, hai chiếc xe đâm trực tiếp vào nhau.

Sau khi Dương Tâm bị đẩy xuống xe, dựa theo bản năng lăn trên mặt đất mấy vòng, lúc này khó khăn lắm mới thoát khỏi chiếc xe bị lật nghiêng mà họ đang ngồi.

Nếu như chậm một bước thì cô sẽ bị đè dưới gầm xe.

Bây giờ cô đã trốn thoát rồi, nhưng con mẹ của Lục Gia Bách…
Minh Dũng dẫn theo cận vệ vội vàng đến: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Dương Tâm chật vật bò dậy: “Xe bị lật rồi, bà chủ còn ở bên trong, anh mau phái người qua đây lục tìm để cứu đi.”
Khi nói lời này thì ánh mắt của cô đã quét qua xung quanh, chỉ chốc lát sau cô đã khóa lại chiếc xe gây ra tai nạn.

Không có biển số, chia làm ba hướng đông, nam, tây.

Bọn họ đang tìm lỗ hổng để xong ra, tổng cộng có ba chiếc và đều cải trang thành màu đen.

Sau khi nhanh chóng bắt được những tin tức này, cô vội vàng lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

“Mợ chủ, tình trạng của bà chủ có chút nghiêm trọng, sau gáy bị găm vào một mảnh thủy tinh cửa sổ ô tô, máu chảy không ngừng.”
Dương Tâm nhận lấy điện thoại rồi bước vọt tới trước mặt Minh Dũng.

Một người chết, một người bị thương nặng.

Tài xế chết rồi, bà Lục bị thương nặng.

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên nằm trong vũng máu, nước mắt Dương Tâm liền chảy ròng ròng xuống, ánh mắt tràn đầy sát khí điên cuồng.

Cho dù là ai thì chỉ cần là người có liên quan đến chuyện này, cô nhất định sẽ không bỏ qua.

“Tâm Tâm…”
Bên tai nghe thấy giọng nói yếu ớt của bà Lục truyền đến đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Cô vội vàng quỳ rạp xuống đất, đưa tay cầm lấy cánh tay của bà ấy: “Con đây, con ở đây, mẹ xem, con vẫn ổn, không có bị thương, không có bị thương.”
Cô vừa nói nước mắt vừa chảy xuống từng hàng.

Bà Lục trở tay cầm lấy tay cô, giọng nói dần dần yếu đi: “Con không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Dương Tầm vừa khóc vừa hét lên: “Nhưng con không cảm thấy tốt chút nào, tại sao mẹ cứ muốn đẩy con ra? Lúc đó rõ ràng là con ở trước mặt mẹ, người bị đụng xe cũng là con, tại sao mẹ lại có thể nhắm mắt làm ngơ như vậy?”
Bà Lục dùng hết sức để nói câu cuối cùng: “Bởi vì mẹ chết rồi thì chỉ có một mạng, còn con chết lại là hai mạng người.” Sau đó thì lâm vào trạng thái hôn mê.

Đúng vậy, nếu như Dương Tâm chết thì Lục Gia Bách có thể sống được sao?
Bà ấy cứu Dương Tâm cũng là cứu chính con trai của mình.

Rất nhanh thì Thẩm Thành đã đến, sau khi nhận được tin tức Dương Tâm xảy ra tai nạn liền vội vàng chạy đến.

Có điều, đợi đến lúc anh ta đến hiện trường xảy ra vụ án thì nhóm người Dương Tâm đã rời khỏi đó rồi.

Anh ta không vội đến cơ sở điều trị mà ở lại hiện trường, chỉ huy cảnh sát giao thông điều tra kỹ càng chuyện này.

Dương Tâm kêu người đưa bà Lục đang bất tỉnh đến cơ sở điều trị của Triệu An.

Vừa đến nơi thì cô lao thẳng vào phòng phẫu thuật.

Ông Lục và người nhà họ Trần cũng lần lượt chạy đến, tất cả đều đứng xung quanh hành lang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui