Nói gì đến chuyện giá trị bản thân cô có đủ một viên kim cương hay không, chính cô còn chẳng xứng với chiếc vương miệng vừa tượng trưng cho tình yêu vừa tượng trưng cho tiền tài này.
Tần Mật phóng to bức ảnh Thẩm Tô Khê gửi tới, im lặng hai phút, cô bắt đầu cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
Thẩm Tô Khê tự động phiên dịch tiếng cười thành "Hóa ra phú nhị đại dại gái và chim hoàng yến ở ngay cạnh mình", "Người đàn bà phá của này", "Trời lạnh rồi, Giang thị cũng nên phá sản thôi", "Tao biết không nên đổ thêm dầu vào lửa ngay lúc này, nhưng tao không khép mồm lại được"...
Thẩm Tô Khê: "......"
Biết được món đồ mình nhìn trúng rơi vào tay chị em tốt, còn bị cô ấy làm cho "hói" mất một mảng, tâm tình Tần Mật rất tốt.
Cô hư tình giả ý an ủi người chị em plastic của mình: "Không phải chỉ là một cái vương miện thôi hả?"
Lời này nghe quen quen, vừa vặn chọc trúng chỗ đau của Thẩm Tô Khê.
Thấy đầu kia điện thoại có tiếng ậm ừ, Tần Mật thu hồi ý cười, đưa ra kiến nghị: "Như vậy đi, mày ra tiệm sửa lại cái hoa đội đầu, nếu không thể sửa được, chi bằng..."
Thẩm Tô Khê nghiêm túc lắng nghe.
Tần Mật nói tiếp: "Lấy thân bồi thường cho Giang Cẩn Châu."
"......?"
Biết bạn tốt nói đùa, nhưng không hiểu sao Thẩm Tô Khê vẫn không nhịn được mà liên tưởng tới chuyện kia, còn cẩn thận suy xét.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tô Khê lại ngẩn người nhìn hoa đội đầu trị giá 1 triệu 6 euro trên tủ.
Là cô có mắt không tròng nên mới không nhìn ra được giá trị của nó.
Ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề.
Thời điểm chột dạ, bất cứ tiếng động gì cũng bị phóng đại thành sét đánh ngang tai.
Mà tiếng bước chân kia giống như đang thông báo với cô "Anh về tìm em tính sổ".
Cô sợ tới mức giật mình một cái.
Thẩm Tô Khê rón rén nhón chân đi tới chỗ huyền quan, nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa.
Ánh sáng ngoài hàng hiên không quá rõ ràng, cô chỉ nhìn thấy bóng chồng bóng, mờ mờ ảo ảo.
Thẩm Tô Khê suýt nữa cho rằng mình nhìn nhầm, cô nheo mắt, hình bóng kia dần trở nên rõ ràng.
Cô mở cửa, nhìn thấy Giang Cẩn Châu đầu tiên, sau đó mới thấy trên vai anh bỗng nhiều thêm một cái đầu đỏ ửng chẳng khác gì đầu heo.
Khung cảnh này cứ kỳ lạ thế nào.
Giang Cẩn Châu theo tiếng quay đầu lại, anh hơi ngẩn người, tay phải lặng lẽ đẩy Trần Kỳ ra.
Bỗng nhiên mất đi điểm tựa, lại thêm hơi men xông tận não, Trần Kỳ không kịp phản ứng, cả người đổ rạp vào vách tường.
Ngay sau đó là tiếng vang rung trời rung đất, chỉ nghe cũng đủ thấy đau.
Cú ngã này "giúp" Trần Kỳ tỉnh táo phần nào.
Nhưng có lẽ phần tỉnh táo này chưa đủ để Trần Kỳ bình thường trở lại, không những anh không kêu rên, thậm chí còn cười một cái vô cùng thiểu năng: "Châu Châu, tối này cùng ngủ đi."
Thẩm Tô Khê: ?
Rượu vào lời ra, còn dám đứng trước mặt cô giở trò thọc gậy bánh xe?
Giang Cẩn Châu lạnh lùng bỏ qua bạn tốt, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Thẩm Tô Khê: "Em chưa ngủ sao?"
Thẩm Tô Khê hình như không nghe rõ, cô còn đang hoang mang: "Hai người muốn ngủ cùng nhau hả?"
Giang Cẩn Châu chưa kịp trả lời, Trần Kỳ đã xông pha giành trước: "Ấy chị dâu, chị cũng ở đây à?"
Trong lòng Thẩm Tô Khê lập tức dâng lên cảm giác không lành, cô liền nghe thấy Trần Kỳ vỗ ngực nói: "Chị yên tâm, em sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, chưa hề để lộ chữ nào, em thề, đây là bí mật chỉ có hai chúng ta biết thôi."
Thẩm Tô Khê: "......"
Im miệng cút xa liền cho chị!
"Bí mật?"
Thẩm Tô Khê hít một hơi sâu, chẳng kịp trừng mắt tên ngu ngốc kia một cái, cô chỉ có thể quay sang Giang Cẩn Châu nở một nụ cười thật trân.
"......"
Trần Kỳ giúp cô sâu sắc hiểu ra thế nào gọi là "không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo."
Cô giả lả kéo tay Giang Cẩn Châu, nói lảng sang chuyện khác: "Đêm nay ngủ cùng em đi."
Có "tiểu tam" Trần Kỳ, cô cũng không yên tâm cho hai người bọn họ ở chung.
Thẩm Tô Khê chỉ đơn thuần muốn đánh trống lảng, nhưng lời này vào tai Giang Cẩn Châu liền không đơn giản như vậy.
Ánh mắt anh dần trở nên say đắm--
"Châu Châu ơi Châu Châu? Chúng mình đi đâu thế?"
Tiếng nũng nịu của Trần 3 tuổi vang lên, cắt đứt bầu không khí ám muội giữa hai người.
"......"
"......"
Giang Cẩn Châu nhìn Thẩm Tô Khê lần nữa, vẻ mặt cô như đang nói "Anh nhìn đi, em ngủ cùng anh chỉ đơn thuần vì muốn cứu anh thôi".
.
Không biết qua bao lâu, Trần Kỳ ngủ thϊếp đi trên sofa.
Bầu không khí lại trở về trạng thái yên tĩnh cực độ.
Thẩm Tô Khê không dám thở mạnh, nhưng lời cũng đã nói, cô đâu thể thu hồi được, chỉ đành căng da đầu theo chân Giang Cẩn Châu vào phòng.
Cô chậm rãi nhích từng bước đến mép giường, đặt mông xuống, rồi từ từ dịch vào trong.
Cuối cùng, cô vùi cả người vào ổ chăn.
Ánh mắt Giang Cẩn Châu vẫn luôn theo dõi cô, anh chợt nhớ tới chuyện Trần Kỳ lỡ lời ban nãy lúc say rượu.
Con người Trần Kỳ ngoại trừ vừa ngu ngốc vừa không có mắt nhìn thì vẫn có điểm đáng khen.
Ít nhất Trần Kỳ giúp anh biết đóa hồng nhỏ của anh để ý đến anh nhường nào.
Giang Cẩn Châu định thần lại, nhìn thoáng qua người trên giường, khóe môi anh bất giác cong lên.
Mãi đến khi có tiếng từ phòng tắm truyền đến, Thẩm Tô Khê mới dám chui đầu ra.
Hơi thở ổn định lại bình thường, chóp mũi cô quanh quẩn hương linh sam.
Qua một chốc, tiếng nước ngừng lại, cô vô thức nhắm chặt mắt.
Bên giường chợt nặng xuống, hơi ẩm mát lạnh phả vào da thịt cô.
Thẩm Tô Khê lập tức vươn thẳng người, hai tay nắm chạt góc chăn.
Tần Mật nói đúng, cô chỉ là một kẻ mạnh miệng, háo sắc nhưng gan bé.
Giang Cẩn Châu ấn tắt đèn đầu giường, cánh tay tự nhiên vòng qua eo cô, không cho cô thời gian phản ứng, anh liền ôm chầm cô vào lòng.
Hương linh sam lại thêm nồng nàn.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thẩm Tô Khê yên lặng nhẩm đếm thời gian, chưa đến nửa phút, giữa trán truyền đến xúc cảm ấm áp.
Hơi thở của cô cũng theo đó cứng lại.
Cánh môi anh lướt trên khuôn mặt cô, khẽ dừng lại ở môi cô, rồi chợt biến mất.
Trong bóng tối mập mờ, ánh mắt của người đối diện vô cùng rõ ràng.
"Tô Khê, anh nhớ là anh đã nói rồi."
Giọng nói trầm ấm của anh hòa cùng màn đêm, mang theo chút mờ ám mơ hồ.
Thẩm Tô Khê vẫn chậm rì rì, ánh mắt cô vẫn đang ngây ngốc nhìn anh.
"Anh không giỏi kiềm chế như em nghĩ đâu."
Lòng bàn tay lành lạnh của anh che lên đôi mắt cô, đồng thời dập tắt ánh sáng lập lòe bên ngoài cửa sổ.
Cô ngẩn người, mất tự nhiên dời mắt, rồi thầm thì: "Em cũng không bảo anh phải kiềm chế."
Trong không gian vang lên tiếng cười khe khẽ, còn dịu dàng hơn ánh trăng kia ngoài cửa sổ.
"Vậy bây giờ đưa quà cho anh sao?"
Thẩm Tô Khê chẳng kịp phân tích lời nói của anh, cái hôn triền miên giữa cánh môi khiến cô không còn suy nghĩ được gì khác.
Lòng bàn tay rộng lớn của anh vuốt ve cơ thể cô, khơi gợi ngọn lửa bên trong cô.
Cô bất giác phát ra tiếng rên yêu kiều.
Giang Cẩn Châu ngừng lại, thấy cô không kháng cự, anh mới hôn lên gáy cô.
Nụ hồn trượt dần xuống xương quai xanh của cô.
Đột nhiên, có tiếng đập cửa đùng đùng vang lên.
Cả hai đều ngẩn ra.
Thẩm Tô Khê dần tìm lại được ý thức, sau đó cô liền nghe tiếng Trần Kỳ gào thét bên ngoài.
Đại khái là đang nói--
"Phó Văn Bội, cô đừng núp bên trong, tôi biết cô có ở nhà, có bản lĩnh cướp đàn ông của người khác sao lại không có bản lĩnh mở cửa?"(*)
Phó Văn Bội trong Tân dòng sông ly biệt ó
Thẩm Tô Khê: "......"
Giang Cẩn Châu: "......"
Bản chất vẫn là ngu đần, hơn nữa còn không có mắt nhìn.
-
Qua ngày, Tần Mật nhìn thấy nét mặt Thẩm Tô Khê xán lạn trở lại, chẳng hiểu ra làm sao.
Như nhìn thấu nghi vấn của chị em tốt, Thẩm Tô Khê giải thích: "Không có chuyện gì mà ngủ một giấc không thể giải quyết được."
".....?"
Cô chỉ thuận miệng nói thế thôi, Thẩm Tô Khê lại làm thật?
Còn muốn nói thêm gì đó, bất chợt Tần Mật nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ đằng xa.
Cô khều tay Thẩm Tô Khê: "Mày nhìn xem người kia có phải Lâm Diệp Thư không?"
Cái tên này Thẩm Tô Khê đã sớm cho vào danh sách đen, thế nên chỉ cần nghe đến chữ "Lâm", cô tự nhiên thở hồng hộc, tiến vào trạng thái đề phòng, hai mắt híp lại, nhìn theo hướng Tần Mật chỉ.
Người kia đã đi vào cửa hàng, nhưng với cái khí chất sen trắng kia, Thẩm Tô Khê liếc mắt cũng biết đó là Lâm Diệp Thư.
"Cô ta vào cửa hàng quần áo nam làm gì?" Nói xong, Tần Mật liền đưa ra suy đoán: "Mua quà sinh nhật cho Giang Cẩn Châu chăng?"
Thẩm Tô Khê bình tĩnh đáp một tiếng.
Tần Mật đổ thêm dầu vào lửa: "Như vậy mà mày vẫn nhịn được sao?"
"Quà ấy mà, càng nhiều càng tốt." Thẩm Tô Khê cười nói: "Có gì đâu phải tức giận."
"......"
Tần Mật chịu đau, cắn răng nói: "Vậy mày có thể buông tay tao ra được không, xương cốt sắp bị mày bóp nát hết rồi."
Thẩm Tô Khê hậm hực buông tay.
Không biết để thuyết phục ai, cô lại nói tiếp: "Tao thật sự không giận chút nào hết."
"Hả?"
"Cứ chờ xem đi, cô ta không còn nhiều thời gian để nhảy nhót đâu."
-
Thứ bảy.
Bóng đêm dần bao phủ, những ngôi sao nhỏ bé lấp lánh trên bầu trời.
Phố phường sầm uất, đông đúc người qua lại, đèn neon lập lòe không tắt.
Cửa lớn của CAT mở ra, tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên, người phụ nữ bước vào mặc một bộ váy lụa đen đơn sắc, bên ngoài khoác blazer sang trọng.
Mái tóc dài uốn xoăn được cô vén ra sau lưng, một bên tóc dùng kẹp hình bướm, dải lụa mềm mại vờn quanh cần cổ trắng muốt, mặt dây chuyền hình trăng khuyết khảm hồng ngọc rũ xuống giữa xương quai xanh quyến rũ.
Váy đuôi tôm vạt trước ngắn vạt sau dài, để lộ cặp chân thon dài mịn màng, đôi cao gót vàng gold rực rỡ quanh mắt cá chân mảnh mai.
Hơn nửa ánh nhìn ở đây đều nhìn theo bóng dáng cô đi lên lầu hai.
Tần Mật đến sớm nửa tiếng, thấy Thẩm Tô Khê tới, cô buông ly Margaret trong tay xuống, đơ người một lúc rồi mới nói.
"Ngài vừa đi thảm đỏ về hả?"
Thẩm Tô Khê làm lơ ý chê cười của bạn tốt, cô rủ vai, áo khoác bên ngoài tự động trượt xuống.
Cô cất áo lên ghế rồi mới tới chỗ Tần Mật, trên tay vẫn cầm một bó hồng lớn, sau đó cô chậm rãi ngồi xuống, động tác chuẩn mực như đang ra vẻ "Bà đây rất cao quý, sâu bọ xin hãy tự giác lùi lại".
Tần Mật chỉ biết nín lặng.
Thẩm Tô Khê nhẹ nhàng đặt bó hoa sang một bên: "Đừng táy máy tay chân, cái này tao tặng Châu Châu."
"Tặng hoa cho đàn ông sao?"
"Không được à?" Thẩm Tô Khê lười biếng giương mắt.
"Được, mày muốn thì cái gì cũng được hết."
Thẩm Tô Khê làm bộ không nghe ra ý trêu chọc của Tần Mật, cô còn lấy gương mini ra soi, cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm.
Kẻ mắt sắc đẹp không lem, độ cong vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa, lớp son bóng lưỡng mềm mại--
Hoàn hảo.
Cô thong thả cất gương, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Thẩm Tô Khê giật mình, vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Không phải Giang Cẩn Châu.
Người kia rõ ràng đang tiến tới hướng cô, trên tay còn cầm theo ly rượu.
Thẩm Tô Khê làm lơ anh ta, cô bế bó hồng lên, nâng niu từng cánh hoa còn dính sương sớm, cô cười nói: "Hoa người yêu tặng đẹp quá đi."
Tần Mật trợn mắt, người phụ nữ này đúng là nói dối không chớp mắt.
Câu nói bâng quơ của Thẩm Tô Khê rõ ràng đang tỏ ý từ chối.
Nhưng đàn ông mà, thứ không thiếu nhất chính là tự tin.
Người nọ không hề chùn bước, anh ta bước tới đặt ly rượu xuống, vừa định thể hiện kỹ năng tán tỉnh, bỗng nhiên có tiếng tin nhắn gửi đến, nói rằng không thể trêu vào người phụ nữ xinh đẹp kia, anh ta đành phải thôi.
Tần Mật cảm thấy nhàm chán, cô lấy điện thoại ra tán chuyện linh tinh với em bạn trai nhà mình.
Thẩm Tô Khê ngồi bên cạnh cũng không nói gì, bầu không khí có vẻ yên tĩnh.
Các phòng trên tầng 2 được thiết kế mở, chỉ cách nhau một tấm màn ngăn.
Có tiếng nói chuyện phát ra từ phòng bên cạnh: "Sao Giang đại thiếu gia còn chưa tới?"
Thẩm Tô Khê lập tức nhích lại gần, vểnh tai lên nghe.
Cao Duệ rót rượu vào ly, đưa sang người vừa nói: "Năm phút nữa sẽ đến."
Năm phút sau Giang Cẩn Châu thật sự tới.
Anh lười nhác đáp lại mấy lời chào liên tiếp.
Thanh âm của Trần Kỳ cũng văng vẳng theo sau.
Đột nhiên, không biết có ai hỏi: "Đây là bạn gái của Giang thiếu sao?"
Những người ngồi đây chỉ có Trần Kỳ và Cao Duệ từng nhìn thấy bạn gái Giang Cẩn Châu, cho nên mới thắc mắc như vậy.
"Bạn gái đang ở nhà."
Giọng nói của Giang Cẩn Châu vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác lạnh sống lưng.
Thẩm Tô Khê nhướng mày, ngay sau đó, cô lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng kia.
"Chào cô, Lâm Diệp Thư."
Những người khác chưa từng gặp người phụ nữ xinh đẹp này bao giờ, cho nên vừa nhìn thấy cô ta đi sau Giang Cẩn Châu bước vào liền cảm thẩy thú vị, có người cười giỡn: "Cô có quan hệ gì với Giang thiếu của chúng tôi đây?"
Đây là lần đầu tiên Giang đại thiếu gia mang theo phụ nữ tới, thế mà không phải là bạn gái, thân phận của Lâm Diệp Thư lập tức trở nên có ý vị.
"Chúng tôi là" Lâm Diệp Thư hơi ngừng lại: "Bạn mà thôi."
Vừa dứt lời, có tiếng cười khe khẽ vang lên.
Ngay sau đó, Cao Duệ chợt "ồ" một tiếng: "Có phải chúng ta từng gặp qua không? Hình như cô cũng học ở Giang Hoài?"
Nói xong, anh còn vỗ đùi một cái, ngữ khí vô cùng chắc chắn: "Không thể nhầm được, tôi còn nhớ rõ cô thường tới tiệm net tìm A Châu."
"......"
Trần Kỳ nín lặng, chỉ muốn bịt miệng tên ngu miệng thúi này lại, cái hay không nhớ, chỉ nhớ chuyện đâu không.
Lời này của Cao Duệ thật sự có nghĩa khác, mấy người xung quanh tự tưởng tượng ra một đoạn tình cảm thanh xuân vườn trường trong sáng.
Bọn họ lập tức ồn ào: "Hóa ra là tình đầu."
Suốt cả quá trình, Giang Cẩn Châu vẫn giữ yên lặng.
Vốn dĩ, anh không để mấy chuyện này trong lòng.
Lâm Diệp Thư hiểu rõ điều đó, cô ta nghẹn cứng họng, xoay mặt đi không nhìn anh nữa: "Mọi người nói đùa, chúng tôi hiện tại chỉ là bạn bè mà thôi."
Nghe vậy, Giang Cẩn Châu khẽ nhướng mi, cười nhạt một cái.
Nếu lời của Cao Duệ tạo ra bầu không khí mập mờ, thì chính bốn chữ "hiện tại chỉ là" của Lâm Diệp Thư khiến bọn họ càng tin rằng giữa Giang Cẩn Châu và cô chắc chắn có tình cảm ái muội gì đó.
Bọn họ càng thêm khẳng định rằng--
Hai người này trước kia chắc chắn từng yêu đương.
Tần Mật buông điện thoại, nhìn thoáng qua Thẩm Tô Khê đang phừng phừng lửa giận.
"Mày làm sao đó?"
Thẩm Tô Khê ngẩng đầu, hai mắt sắc bén khiến Tần Mật cũng phải khép mình.
Cô đứng dậy không chút do dự, rót đầy ly rượu trên tay, sau đó cười nhàn nhạt: "Không có gì, muốn đi mời người khác một ly thôi."
Tần Mật còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã bưng ly rượu sang phòng bên cạnh.
Tiếng cười đùa ồn ã bị tiếng cao gót nện trền nền đất cắt ngang.
Mọi người đồng loại quay lại nhìn--
Người phụ nữ thả mái tóc xoăn dài, đong đưa trên lưng, da thịt mềm mại càng thêm ngọt ngào dưới ánh đèn hoàng hôn, môi đỏ căng mọng, tỏa đầy hương vị quyến rũ.
Nhưng người đẹp dường như đang không vui vẻ cho lắm.
Cô bước trên giày cao gót, thẳng tới chỗ Lâm Diệp Thư.
Cánh tay cô giơ lên, ly rượu vừa vặn đổ xuống đỉnh đầu Lâm Diệp Thư, hòa lẫn cùng giọng nói của cô.
Thong thả, nhưng không chút hơi ấm.
"Đã cho cô mặt mũi rồi mà?"(*)
给你脸了: câu này có ý nói rằng "tôi đã nhịn cô/anh đủ điều rồi, đừng được nước lấn tới".