Đoản


Một cuộc đời tăm tối bỗng dưng anh lại xuất hiện làm sáng cả một thời thanh xuân.Tuy chỉ là vô tình mà cưới được anh nhưng lại vô cùng hạnh phúc.Anh cho cô một cuộc sống nhàn hạ, anh cũng cho cô một cuộc sống yên tĩnh.Đơn giản vì anh không yêu cô.

Và một chuỗi ngày tăm tối cuộc đời cô sẽ trở lại:- Trần Như Nguyệt, tôi đã cho cô bước chân ra khỏi nhà này sao?Anh phát hiện rồi ư? Cô rất sợ vì anh đã từng nói câu: "Nếu cô đi ra khỏi cửa tôi sẽ đánh gãy chân cô" nhớ đến đấy cô liền rùng mình:- Em..em chỉ là đi mua đồ thôi.


Em xin lỗi.Anh liền đến bên cạnh, siết cổ tay cô rất chặt, rất đau làm cô nhăn mặt lại.- Tôi đã cấm cô vẫn muốn làm trái sao?Bây giờ vẻ mặt ấy của anh làm cô vô cùng sợ, liên tục lắc đầu.Phủ nhận rằng bản thân không hề muốn như vậy:- Không có, không phải vậy! Em sai, em sai, em không như vậy nữa.Lúc này Trần Phong mới vung tay làm cô thuận chớn ngã về phía sau.Tay có vẻ hơi đau nhưng không dám khóc, vì khóc anh sẽ mắng cô yếu đuối.- Lần sau tôi không dễ dàng buông tha cho cô đâu.Người thay thế có quyền gì lên tiếng.Chỉ đóng vai là người thế thân cho cô gái đấy mà Trần Phong quyết tâm giam lỏng không cho Hạ Như Nguyệt có thể chạy trốn bỏ rơi hắn ở lại.Có lẽ là ít kỉ nhưng Trần Phong không muốn mất.Hắn sinh ra vốn dĩ đã ngậm thìa vàng.Hắn rất ghét cảm giác bị bỏ rơi nên không ai có quyền bỏ rơi hắn hết.___Sáng sớm vừa đi xuống nhà đã gặp hắn, cơ mặt không còn căng như hôm qua nữa.Trần Phong bây giờ rất nhẹ nhàng như khi Hạ Như Nguyệt gặp hắn lần đầu tiên vậy.- Em đói chưa? Hay muốn ăn gì không?- Em chưa đói lắm.

Anh chưa đi làm à?Hoàn toàn là một con người khác, ôn nhu nhẹ nhàng.Một chàng trai mà biết bao nhiêu cô gái mơ ước.Tuy là cuộc sống nhàn hạ, nhưng mọi thứ mà cô làm, mọi sở thích của cô điều được Trần Phong áp đặt.


Hắn muốn cô làm mọi thứ mà hắn muốn, vì đó là sở thích của Tư Nhiên.Cô gái rời anh vào 5 năm trước.

Ngoại hình của hai người có đôi nét tương đồng nên lúc nào hắn cũng xem Như Nguyệt là Tư Nhiên cả.Hạnh phúc không dành cho mình thì có quyền gì chấp nhận?Những trái tim lại một mực yêu, yêu không điều kiện.- Em thẩn thờ gì vậy?- Đâu có đâu, em đang...em đang suy nghĩ nên làm gì cho anh vào dịp sinh nhật thôi à.Anh đi đến dẫn tay cô đến sofa ngồi xuống tay vẫn nắm chặt:- Anh cần em thôi, không cần gì hết.Lúc này Hạ Như Nguyệt mong cô là người đến trước, yêu hắn, để không làm người thế thân.Đau khổ cuối cùng vẫn là người yêu nhiều nhất.Trong chuyện yêu đương thì kẻ thứ 3 không phải là người đến trước hay đến sau mà là kẻ không nhận được tình yêu.Và Như Nguyệt là kẻ không nhận được tình yêu.

Dù là tạm bợ cũng không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận