Đoản


Suy nghĩ làm cô vô thức rơi nước mắt, anh liền nhẹ nhàng lau đi mà hỏi:- Em sao vậy? Sao lại khóc?- Em không có khóc.

Là do bụi bay vào thôi anh.Đưa hai tay nâng mặt cô lên để trán chạm trán, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên trán:- Tư Nhiên này, em khóc là anh sót lắm đấy, nhớ chưa?Lại là Tư Nhiên, anh vẫn mặc định cô là Tư Nhiên.

Tư Nhiên của anh.- Em biết rồi.

Em đang sợ một ngày anh lại mang ánh sáng cuộc đời em đi đến một nơi khác thì em thật sự đau lòng đấy..___Cuộc sống đâu biết được điều gì sẽ xảy ra.


Ngày anh cho cô rời khỏi biệt thự ấy là ngày cô đi thi vẽ.

Phải xin anh tận 3 tháng anh mới cho cô đi.

Đó là mơ ước của Như Nguyệt.

Anh vì lo có chuyện nên đã cho rất nhiều vệ sĩ theo cô có cả anh nữa.


Nhưng vì nữa đường công ty anh lại phải đón một vị khách từ nước ngoài trở về, rất quan trọng nên anh không thể đi cùng.Cuộc thi diễn ra vô cùng suống sẻ lúc trở về máy bay đã cất cánh tim cô cứ thắt lại, như một điều tồi tệ gì đó sắp xảy ra:- Thư Ký Lâm tôi mệt quá.- Phu nhân cô làm sao ạ?- Chẳng biết nữa.Chắc không có chuyện gì đâu, một xíu sẽ qua thôi.

Đúng thật nó đã hết đau, nhưng máy bay đang rung lắc dữ dội:- Phu nhân cô đừng lo chắc đang xảy ra một xíu trục trặc thôi.Lúc mà lắc mạnh hơn cô mới để ý cô gái bên cạnh mình.

Quen mắt quá, Tư Nhiên?Đúng là cô ấy rồi.- Cô là Tư Nhiên?Cô gái kia khi nghe gọi tên liền dời mắt về phía tiếng gọi đó gật đầu hỏi:- Cô là ai?Cô chẳng dám nói gì thêm, chỉ im lặng suy nghĩ.Và rồi khi máy bay hoàn toàn đã đáp cánh an toàn cô chỉ toàn nghĩ đến anh.Lẩn tránh ánh nhìn của Thư ký đến bên cạnh Tư Nhiên nắm lấy tay cô:- Nếu có thể chị trở về với người yêu chị đi.Cô chỉ nắm tay Tư Nhiên nói một câu rồi lại đi tiếp.Thư ký Lâm cũng chẳng thấy cô đâu chỉ biết khi gặp cô đã lên xe rồi.- Tôi không cần cô nhắc lần này tôi trở về là để ở bên anh ấy.___Ngu không?Dâng tặng tay người mình yêu cho người khác.Mà thật sự mãi mãi anh sẽ không thuộc về cô.Tối đó khi ngủ cô ôm anh rất chặt, không muốn rời xa.Đợi khi anh ngủ say cô mới nói nhỏ:- Cho em bên cạnh anh một ngày nữa thôi mai em trả anh cho chị ấy.

Yêu anh.Cô đã rời đi rất sớm, rời bỏ nơi cho cô nhiều hạnh phúc và đau khổ này.Rời khỏi anh, trả anh về với người anh yêu.- Đời này em không thể yêu anh hẹn anh kiếp sau gặp lại.

Em sẽ là người yêu anh, không để anh phải đến tìm em.*em cũng hông biết nữa tự nhiên không muốn bả ở bên ông này nữa*Ngày đấy Trần Phong tìm cô như kẻ dại, chẳng thấy cô đâu, chỉ thấy thân ảnh của Tư Nguyên đang đứng trước mặt anhAnh chẳng quan tâm mấy đến Tư Nguyên lướt qua nhau như kẻ lạ mặt, cuối cùng anh cũng nhận ra rất nhiều thời điểm anh phủ nhận mình yêu Hạ Như Nguyệt.Đến hôm nay hắn mới nhận ra, bản thân đã yêu cô từ bao giờ từ lúc nào rồi, hắn yêu cô vì tính cách của cô chứ không phải yêu cô như một người thế thân.Hắn đã sai khi đã tổn thương tinh thần của cô rất nhiều lần.Để cuối cùng cô cũng dức áo ra đi không một lời từ biệt.Hắn lại rơi vào cảnh bị bỏ rơi 1 lần nữa.Vẫn cứ dằn vặt bản thân hằng đêm, hắn biết được thế gian này vẫn tồn tại một cô gái yêu hắn rất nhiều.- Xin lỗi em, Hạ Như Nguyệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận