Đoản


- Tổng tài, cô chủ có thai rồi.Ngồi trên ghế vắt chéo hai chân thong thả mà trả lời:- Phá đi, cứ phát hiện cô ta có thai thì phá.

Tuyệt đối không được giữ loại nghiệt chủng chui ra từ bụng cô ta.Cô là con gái của kẻ giết cha mẹ anh.Anh bắt cóc đem cô về Trần gia để hành hạ từ năm cô 15 tuổi.- Hạ Hạ, cô đau không?Tay chân cô đều dùng dây xích xích lại cả.Cô quen rồi, từ nhỏ đến giờ vẫn vậy:- Không.- Ha, nay đã lỳ đòn rồi, tốt lắm.Hắn để cô lên giường ra sức mà thoả mãn dục vọng của bản thân.Cô không chống cự, vì chống cự làm hắn thêm kích thích hơn mà thôi.___- Cô chủ, ăn cơm đi.Cô chủ? Hay là vật để hắn ta trút giận? Ha, buồn cười thật đấy.- Chị giúp việc, em hỏi cái này nha.- Vâng cô hỏi đi ạ.- Bên dưới nhà, tổng tài mấy người dắt về là ai vậy?- Tô tiểu thư, có lẽ là người mà tổng tài cưới đấy ạ.- Được rồi chị đi đi.Cưới?Cưới á?Lúc ấy cô chợt nhận ra chẳng lẽ bản thân cô đã yêu tên quái vật này sao?Tại sao khi nghe chuyện này tim cô lại nhói lên.___Vì nhà hắn có bác sĩ trong nhà, nên cứ vài tháng là cô sẽ được bác sĩ đến khám cho cô.- Bác sĩ, tim tôi lại chuyển biến xấu sao?- Đúng là như vậy.

Hạ tiểu thư tôi mong cô có thể nói với Trần tổng để cô nhập viện duy trì sự sống của bản thân.


Nếu không cô mất giờ nào không ai hay.Cô cúi đầu xuống, nhìn bàn tay rơm rớm máu ấy.Cô lắc đầu:- Chết sớm thì càng tốt hơn.

Đừng, ông đừng nói với anh ta.

Ông cũng biết rồi đấy, đời này tôi không thiết sống đâu.Ông lắc đầu bỏ ra ngoài.


Cô thật sự rất cứng đầu, khuyên lơn cỡ nào cũng không nhận điều trị cả.___Ngày cưới đến nhanh, hắn diện trên người là một bộ đồ vest đen, cực kỳ sang trọng, đẹp vô cùng.- Đẹp không?- Đẹp.- Hahahaha, tốt đấy, cứ thế duy trì coi chừng có ngày tôi vui thì có thể xem cô là con người, chứ không phải là con chó.- ...Hắn quay gót bỏ đi.Cô cùng nhờ đấy đứng dậy ôm từ phía sau lưng ấy.Cô rơi nước mắt làm ượt áo của anh:- Đừng đi, em yêu anh.- Cô không hận tôi à? Tôi đã hành hạ cô hết 8 năm rồi đấy.- Không, đừng cưới người ta.

Đừng bỏ em.- Đồ dơ bẩn như cô cùng dám động vào tôi sao? Cút đi.- Đừng,...đừng em xin anh, cầu xin anh.- Buông ra.

NhanhCô ôm hắn chặt hơn không rời.- Chung quy chúng ta là kẻ thù nhưng em không cam tâm không nỡ hận anh...*chát*Cô chỉ biết ôm một bên mặt đang đau rát lên.- Đồ dơ bẩn như cô mà đòi yêu tôi? Nực cười, nếu là vịt mãi mãi không bao giờ làm thiên nga được đâu.Đúng rồi, cô là kẻ thù của anh làm sao có thể yêu nhau.Hận trời oán đất chẳng làm cho hắn yêu cô.Một câu cô từng nghe cô hầu gái rất hay: "Hỡi thế gian tình ái là gì mà khiến con người ta điên đảo?"Đến tận bây giờ cô mới hiểu được...thật là quá đau lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận