Đoản


Tối đó, cô quyết định chết sống của phải rời đi khỏi nơi ác nghiệt này.Tuy thoát khỏi căn phòng ấy, cô đang cố gắn vợt qua hàng rào cao kia.Ở đâu ra một viên đạn, hai viên đạn ghim thằng vào đùi cô, đau đến phát khóc.

Cô rơi từ chỗ cao ấy xuống tạo ra tiếng động làm cả nhà chạy ra ngoài xem.Đúng đấy, là hắn ta bắn.

Hắn vừa đến trước cửa đã nhìn thấy một con chó lén lúc đang leo qua hàng rào muốn bỏ trốn.- Muốn bỏ trốn sao? Chó phải biết nghe lời.Tối đó hắn như nổi điên lên mặc cho cô van xin như nào cũng không được.- Cầu xin anh, tôi sai rồi tôi không....dám nữa...cầu xin anh...Cứ thế chiếc roi ấy vẫn liên tục quất vào người cô.- Cậu chủ, cậu chủ, đừng đánh nữa, nếu không cô chủ sẽ chết mất.


Coi như tôi cầu xin cậu.- Cút ra ngoài.Cô lại lên cơn tim rồi, đau quá.

Tim cô như thắt lại vậy, cô cố gắn nói với anh:- Thuốc,...cầu xin..- Thuốc? Hahaha, lại dùng bệnh để tôi tha cô à? Không bao giờ.Hắn như điên lên cứ quất xuống thật mạnh.Cô chẳng thể mở mắt ra nữa, cắn răng mà chịu đựng.Tới giới hạn cô gái bé nhỏ ấy đã buông xuôi tất cả.Hắn vẫn tiếp tục nhưng bây giờ chỉ còn cái xác không còn linh hồn.Đau đớn là gì?Yêu là gì?Hận là gì?Tại sao người tổn thương lại là cô chứ?Hay chính sự tồn tại của cô là sai?Ông trời thật không công bằng.Bác sĩ nghe tin chạy đến cản hắn lại, ông ấy như hụt hơi giành lại chiếc roi:- Cậu chủ, cơn tim của cô chủ đạo này chuyển biến rất nặng.

Cậu đã ra tay với cô ấy sao?- 3 tiếng.Ông trợn mắt nhìn đây còn là con người nữa không, quay lại phía cô đưa tay để ngang mũi cô, không còn nghe hơi thở nữa.Đặt tai sát vào tim thì không đập nữa:- Cậu chủ, cô chủ mất rồi.Mất? Tim hắn như lỡ mất một nhịp.

Nhìn người con gái đang co ro nằm ở kia.Quản gia đứng đấy, nhìn cô, nhìn cậu, nước mắt ông rưng rưng:- Cậu chủ, tôi không biết cô ấy có cầu xin cậu đưa thuốc hay không.


Nhưng tôi nghĩ cô chủ chết rồi cậu buông bỏ thù hận đi, cậu tiếp tục mang thù hận thì mãi mãi cậu sẽ sai càng thêm sai.- Tôi trả thù cho ba mẹ tôi sai chỗ nào?- Cậu phải nghe tôi.

Nếu không phải thù hận che mắt thì cậu có lấy một người cậu không yêu, và không giết cô chủ, có lẽ tôi thấy cậu đã động lòng đúng không? Đừng lừa dối bản thân.

Con tim cậu sẽ làm cậu rõ.Anh....!không không phải vậy.

Sai hết ông ta nói dối.- Ông câm mồm lại đi, tôi không hề yêu cô ta.- Được, tôi không làm ở đây nữa, tạm biệt cậu.- Cút đi.Đến khi tất cả mọi người đã đi hắn đỡ cô ngồi dậy,dựa vào ngực của hắn hắn lẩm bẩm:- Tỉnh dậy đi rồi tôi cho phép em yêu tôi.- Tỉnh dậy tôi cho em tự do- Tỉnh dậy tôi...tôi bỏ thù hận tôi dành cho em.Anh đâu biết lời anh nói bây giờ chẳng còn ai nghe, chẳng còn giá trị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận